CHƯƠNG 1
Tiểu Thần
2025-03-07 15:01:55
Trùng sinh trở về, lần này tôi chủ động tránh mặt Giang Dục Thành trong mọi cuộc gặp gỡ.
Anh ta nói nghỉ phép không về nhà, tôi liền mau chóng thu dọn hành lý về quê.
Anh ta giúp Lục Tuyết Đình thuê nhà ở ngay cạnh bên, tôi liền dọn ra ngoài ở trọ.
Anh ta quyết định ở lại trường công tác, tôi liền đăng ký vào Đại học Công nghiệp Tây Bắc.
Kiếp trước, đến tuổi xế chiều, ngay cả con cái cũng khuyên tôi ly hôn với anh ta.
Chỉ để sau khi nhắm mắt xuôi tay, đôi uyên ương khổ mệnh kia có thể mồ yên mả đẹp bên nhau.
Vậy thì kiếp này cứ thành toàn cho bọn họ đi !!!!
1.
Ngắm nhìn giấy báo nhập học trong tay, suýt chút nữa tôi đã bật khóc.
Chẳng ai hay biết, tôi đã sống lại rồi.
Vào phút cuối cùng, tôi đã sửa nguyện vọng của mình thành Đại học Công nghiệp Tây Bắc. Ngay cả thầy giáo cũng lấy làm lạ: “Không phải vị hôn phu của em định ở lại trường sao? Em đi học xa xôi như vậy, cậu ấy có chờ được em không?”
Nhắc đến Giang Dục Thành, hình ảnh chàng trai cao lớn, vạm vỡ thời trẻ của anh lại hiện lên trong đầu tôi.
Thật ra, đối với mọi người, tôi mới là người trèo cao. Anh ấy vừa giỏi giang, lại đẹp trai, giờ còn là sĩ quan quân đội, còn tôi, chẳng qua chỉ cậy có mối “hôn ước” từ thuở bé, mới có tư cách đứng bên cạnh anh.
Tôi mỉm cười, giọng nói rạng rỡ đáp lời thầy: “Thầy ơi, giờ người ta chuộng yêu đương tự do rồi.”
“Cái thứ ‘hôn ước từ thuở bé’ của em với anh ấy là tàn dư phong kiến, bỏ đi thầy ạ!”
Có lẽ không ngờ tôi lại có giác ngộ cao đến vậy, thầy vỗ vai tôi, ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.
Rời khỏi trường, tôi hòa vào dòng người đi về nhà.
2.
Kiếp trước, tôi còn chẳng học hết cấp ba. Bởi vì chỉ vài ngày nữa là đến ngày cưới của tôi và Giang Dục Thành, rồi chẳng bao lâu sau tôi có con, việc học hành đành dang dở.
Còn Giang Dục Thành, sau khi ở lại trường không lâu, cũng chuyển công tác về đơn vị. Từ đó chúng tôi mỗi người một nơi.
Ở bên ngoài, anh từng bước thăng tiến, đi đến đâu, Lục Tuyết Đình cùng con gái cũng theo đến đó, vào đoàn văn công nơi ấy.
Còn tôi, thì quẩn quanh trong cái tổ ấm nhỏ bé, sớm hôm chăm sóc bố mẹ chồng, nuôi nấng con cái.
Rồi nhìn con mình, từ lúc bập bẹ tập nói, quấn quýt bên mẹ. Cho đến khi lớn lên dần xa cách tôi, từng bước hướng về phía Giang Dục Thành.
Sau này, ngay cả tin con trai tôi kết hôn với con gái Lục Tuyết Đình, tôi cũng là đến khi xong xuôi đám cưới mới biết.
Mà tôi lại vô tình thấy được từ một người bạn cũ –
Trong bức ảnh ngày cưới, khi con trai con dâu nâng chén trà mời bố mẹ, Giang Dục Thành và Lục Tuyết Đình ngồi bên cạnh cười nói vui vẻ, tình tứ biết bao.
Về sau nữa, con trai tôi không chỉ một lần khuyên tôi ly hôn.
Nó nói: “Mẹ à, bố khổ cả một đời rồi, nếu không phải vì mẹ, bố đã sớm ở bên cạnh mẹ vợ con rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Mẹ à, xét về mọi mặt hai người đều không xứng đôi, sao mẹ cứ không chịu buông tay vậy?”
Ngay cả cô con dâu kia, đến mặt tôi cũng chẳng muốn nhìn.
Nhưng, tôi có thể làm gì được chứ? Tôi không cam tâm!
Tôi không cam tâm, khi bố mẹ chồng nằm liệt giường, tôi ngày đêm hầu hạ, còn anh thì ở bên ngoài trăng gió.
Tôi cũng không cam tâm, con trai nửa đêm sốt cao, tôi cuống cuồng chân trần chạy năm cây số mới tìm được bác sĩ, còn anh thì đang cùng người phụ nữ khác lên lớp phụ đạo, dạy con gái người ta làm bài tập.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi càng không cam tâm, tôi vì cái gia đình này mà từ bỏ tất cả, cuối cùng.
Anh nói.
Họ nói.
Mọi người đều nói.
Tôi và anh không xứng đôi.
Mọi người đều trách tôi, sao không buông tay?
Nhưng, tôi không chịu.
Những năm tháng vất vả, nhọc nhằn khiến tôi già nua, trên mặt đã hằn sâu những nếp nhăn.
Tôi thà chết, cũng phải kéo c.h.ế.t cả bọn họ.
Còn sau khi tôi chết, họ có đến được với nhau hay không, thì mặc kệ đi.
Tôi cũng chẳng còn sức mà quản nữa rồi.
Cuối cùng, tôi c.h.ế.t sau khi con trai lại một lần nữa khuyên tôi ly hôn.
Nó nói hết lời, thấy tôi vẫn im lặng, liền giận dữ bỏ đi.
Nó không biết rằng, cửa phòng còn chưa kịp đóng, cơn đau tim của tôi đã ập đến.
Tôi gọi nó, nhưng nó chẳng thèm ngoảnh đầu lại, mạnh tay đóng sầm cửa phòng.
Khoảnh khắc ấy, tôi hối hận vô cùng.
Sao tôi còn sống làm gì nữa chứ…
Sao vì nó, tôi lại phí hoài cả một đời mình.
Nhưng may mắn thay, tôi đã sống lại rồi.
Trở về thời điểm trước khi kết hôn với Giang Dục Thành.
Mọi thứ, vẫn còn kịp.
Anh ta nói nghỉ phép không về nhà, tôi liền mau chóng thu dọn hành lý về quê.
Anh ta giúp Lục Tuyết Đình thuê nhà ở ngay cạnh bên, tôi liền dọn ra ngoài ở trọ.
Anh ta quyết định ở lại trường công tác, tôi liền đăng ký vào Đại học Công nghiệp Tây Bắc.
Kiếp trước, đến tuổi xế chiều, ngay cả con cái cũng khuyên tôi ly hôn với anh ta.
Chỉ để sau khi nhắm mắt xuôi tay, đôi uyên ương khổ mệnh kia có thể mồ yên mả đẹp bên nhau.
Vậy thì kiếp này cứ thành toàn cho bọn họ đi !!!!
1.
Ngắm nhìn giấy báo nhập học trong tay, suýt chút nữa tôi đã bật khóc.
Chẳng ai hay biết, tôi đã sống lại rồi.
Vào phút cuối cùng, tôi đã sửa nguyện vọng của mình thành Đại học Công nghiệp Tây Bắc. Ngay cả thầy giáo cũng lấy làm lạ: “Không phải vị hôn phu của em định ở lại trường sao? Em đi học xa xôi như vậy, cậu ấy có chờ được em không?”
Nhắc đến Giang Dục Thành, hình ảnh chàng trai cao lớn, vạm vỡ thời trẻ của anh lại hiện lên trong đầu tôi.
Thật ra, đối với mọi người, tôi mới là người trèo cao. Anh ấy vừa giỏi giang, lại đẹp trai, giờ còn là sĩ quan quân đội, còn tôi, chẳng qua chỉ cậy có mối “hôn ước” từ thuở bé, mới có tư cách đứng bên cạnh anh.
Tôi mỉm cười, giọng nói rạng rỡ đáp lời thầy: “Thầy ơi, giờ người ta chuộng yêu đương tự do rồi.”
“Cái thứ ‘hôn ước từ thuở bé’ của em với anh ấy là tàn dư phong kiến, bỏ đi thầy ạ!”
Có lẽ không ngờ tôi lại có giác ngộ cao đến vậy, thầy vỗ vai tôi, ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.
Rời khỏi trường, tôi hòa vào dòng người đi về nhà.
2.
Kiếp trước, tôi còn chẳng học hết cấp ba. Bởi vì chỉ vài ngày nữa là đến ngày cưới của tôi và Giang Dục Thành, rồi chẳng bao lâu sau tôi có con, việc học hành đành dang dở.
Còn Giang Dục Thành, sau khi ở lại trường không lâu, cũng chuyển công tác về đơn vị. Từ đó chúng tôi mỗi người một nơi.
Ở bên ngoài, anh từng bước thăng tiến, đi đến đâu, Lục Tuyết Đình cùng con gái cũng theo đến đó, vào đoàn văn công nơi ấy.
Còn tôi, thì quẩn quanh trong cái tổ ấm nhỏ bé, sớm hôm chăm sóc bố mẹ chồng, nuôi nấng con cái.
Rồi nhìn con mình, từ lúc bập bẹ tập nói, quấn quýt bên mẹ. Cho đến khi lớn lên dần xa cách tôi, từng bước hướng về phía Giang Dục Thành.
Sau này, ngay cả tin con trai tôi kết hôn với con gái Lục Tuyết Đình, tôi cũng là đến khi xong xuôi đám cưới mới biết.
Mà tôi lại vô tình thấy được từ một người bạn cũ –
Trong bức ảnh ngày cưới, khi con trai con dâu nâng chén trà mời bố mẹ, Giang Dục Thành và Lục Tuyết Đình ngồi bên cạnh cười nói vui vẻ, tình tứ biết bao.
Về sau nữa, con trai tôi không chỉ một lần khuyên tôi ly hôn.
Nó nói: “Mẹ à, bố khổ cả một đời rồi, nếu không phải vì mẹ, bố đã sớm ở bên cạnh mẹ vợ con rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Mẹ à, xét về mọi mặt hai người đều không xứng đôi, sao mẹ cứ không chịu buông tay vậy?”
Ngay cả cô con dâu kia, đến mặt tôi cũng chẳng muốn nhìn.
Nhưng, tôi có thể làm gì được chứ? Tôi không cam tâm!
Tôi không cam tâm, khi bố mẹ chồng nằm liệt giường, tôi ngày đêm hầu hạ, còn anh thì ở bên ngoài trăng gió.
Tôi cũng không cam tâm, con trai nửa đêm sốt cao, tôi cuống cuồng chân trần chạy năm cây số mới tìm được bác sĩ, còn anh thì đang cùng người phụ nữ khác lên lớp phụ đạo, dạy con gái người ta làm bài tập.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi càng không cam tâm, tôi vì cái gia đình này mà từ bỏ tất cả, cuối cùng.
Anh nói.
Họ nói.
Mọi người đều nói.
Tôi và anh không xứng đôi.
Mọi người đều trách tôi, sao không buông tay?
Nhưng, tôi không chịu.
Những năm tháng vất vả, nhọc nhằn khiến tôi già nua, trên mặt đã hằn sâu những nếp nhăn.
Tôi thà chết, cũng phải kéo c.h.ế.t cả bọn họ.
Còn sau khi tôi chết, họ có đến được với nhau hay không, thì mặc kệ đi.
Tôi cũng chẳng còn sức mà quản nữa rồi.
Cuối cùng, tôi c.h.ế.t sau khi con trai lại một lần nữa khuyên tôi ly hôn.
Nó nói hết lời, thấy tôi vẫn im lặng, liền giận dữ bỏ đi.
Nó không biết rằng, cửa phòng còn chưa kịp đóng, cơn đau tim của tôi đã ập đến.
Tôi gọi nó, nhưng nó chẳng thèm ngoảnh đầu lại, mạnh tay đóng sầm cửa phòng.
Khoảnh khắc ấy, tôi hối hận vô cùng.
Sao tôi còn sống làm gì nữa chứ…
Sao vì nó, tôi lại phí hoài cả một đời mình.
Nhưng may mắn thay, tôi đã sống lại rồi.
Trở về thời điểm trước khi kết hôn với Giang Dục Thành.
Mọi thứ, vẫn còn kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro