Chương 2
Tiểu Thần
2025-03-07 15:01:55
3.
Về đến nhà, tôi cất kỹ giấy báo nhập học, bắt đầu nấu cơm.
Căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách này là nhà do đơn vị của Giang Dục Thành cấp.
Trong lúc nấu cơm, tôi tìm đến tờ lịch treo tường trong phòng khách, tìm ra ngày nhập học tháng sau, dùng bút bi đỏ khoanh tròn lại.
Tôi ngắm nhìn con số được khoanh tròn đầy khát khao.
Nhanh thôi, sắp rồi.
Sắp thôi, tôi sẽ được tự do.
4.
Cơm nước vừa dọn xong, Giang Dục Thành đã về.
Không ngoài dự đoán, Lục Tuyết Đình dẫn theo con gái lẽo đẽo theo sau: “Chị dâu, lại đến làm phiền chị nữa rồi, thật ngại quá.”
Lục Tuyết Đình da trắng, mặt trái xoan, chiếc áo khoác gió màu đỏ tươi khoác lên người cô, càng tôn thêm vẻ quyến rũ khó tả.
Bé gái kia cũng quen hơi quen dạ, thấy tôi đã nấu xong cơm, liền reo lên một tiếng, nhanh nhẹn đi múc cơm.
Một bát cho mình, một bát cho Giang Dục Thành, một bát cho Lục Tuyết Đình.
Duy chỉ có.
Không có phần của tôi.
Đợi đến khi tôi từ bếp bưng thức ăn ra, ba người đã hòa thuận vui vẻ, như một gia đình, ngồi trước bàn vừa ăn vừa nói cười rôm rả.
Chỉ là, thức ăn vừa vào miệng, cả ba người đồng loạt nhả ra hết.
“Mặn quá mẹ ơi!”
Tôi tựa người vào khung cửa bếp.
Nhìn Giang Dục Thành vội vàng múc bát canh đưa cho hai mẹ con.
Ai ngờ, canh còn mặn hơn.
Cuối cùng Lục Tuyết Đình sụt sùi khóc lóc bỏ về.
Trước khi đi, cô ta còn nói với Giang Dục Thành: “Chắc chị dâu không hoan nghênh em, sau này em không đến nữa là được chứ gì.”
Giang Dục Thành tiễn người ra đến cửa, lúc quay lại, anh chau mày.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi chẳng để ý đến anh, lẳng lặng vào bếp xào lại thức ăn.
“Em cố ý đấy à?” Giang Dục Thành có vẻ khó hiểu.
Rồi anh bắt đầu giải thích: “Trước khi chồng cô ấy hy sinh có nhờ anh chăm sóc hai mẹ con, tay nghề em nấu ăn ngon, con bé cũng thích ăn.”
Thấy tôi không nói gì, Giang Dục Thành lắc đầu, có vẻ như nhượng bộ: “Nếu em không thích, sau này anh sẽ không gọi họ qua ăn nữa.”
5.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngày hôm sau, sau khi Giang Dục Thành đi làm, tôi lấy chiếc túi vải ra, chuẩn bị hai ngày nữa về quê một chuyến.
Tuy tôi và anh đã định “đính ước từ nhỏ”, nhưng hai nhà cũng đã trao đổi tín vật và bát tự. Thật sự muốn chia tay, hủy hôn cũng phải có mặt người của đại đội làm chứng, tránh sau này dây dưa không rõ ràng.
Lúc thu dọn đồ đạc, tôi nhìn thấy bộ chăn ga gối mà mấy năm nay tôi âm thầm thêu thùa.
Tôi nghĩ ngợi một lát, lấy một chiếc túi nilon đựng chúng lại, đem chăn ga gối và đôi giày mới làm cùng một đống đồ khác, tất cả gói ghém lại, ra tiệm cầm đồ cuối phố.
Đồ thêu thùa mấy năm trời, tôi bán được ba mươi tệ.
Tuy tiền không nhiều, nhưng lên đại học ăn uống sinh hoạt tốn kém lắm, số tiền này vừa hay tôi có thể để dành.
Về đến nhà, tôi lại gạch một dấu X thật to lên tờ lịch ngày hôm nay.
Còn hai mươi ngày nữa.
Hai mươi ngày nữa thôi, tôi có thể rời khỏi nơi này, hướng đến cuộc sống mới của mình.
6.
Giang Dục Thành rất muộn mới về.
Bữa cơm tôi đã chuẩn bị sẵn vẫn không hề động đũa.
“Anh ăn ở trường rồi.”
Anh hờ hững giải thích một câu.
Nhưng ngửi thấy mùi nước hoa trà trắng thoang thoảng trên người anh, tôi biết tối nay anh tuy là ăn cơm, nhưng chắc chắn là ăn cùng mẹ con Lục Tuyết Đình.
Đây là biết ăn ở nhà sẽ chướng mắt tôi, nên mới đưa người ta ra ngoài ăn rồi mới về đây mà.
Tôi im lặng dọn dẹp bát đũa, về phòng.
Trong phòng toàn là sách vở và đề thi cấp ba của tôi, phòng chất đầy không xuể, nhiều thứ phải để ra cả phòng khách.
Trước tiên tôi bó gọn những cuốn sách trong phòng lại, còn sách vở ở phòng khách thì đợi Giang Dục Thành ngày mai đi làm rồi thu dọn sau.
Đằng nào cũng sắp đi rồi, đồ đạc của tôi ở lại đây, cũng không còn thích hợp nữa.
Đang thu dọn, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tôi biết là Giang Dục Thành, anh vốn dĩ rất khách khí với tôi, chưa được tôi đồng ý, tuyệt đối sẽ không bước chân vào phòng tôi nửa bước.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi không muốn anh nhìn thấy cảnh tôi đang thu dọn đồ đạc, nên lên tiếng hỏi.
Ngoài cửa im lặng một hồi, anh mới đáp: “Anh đang viết giấy đăng ký kết hôn, định ngày vào mùng chín tháng sau được không em?”
Mùng chín tháng sau, đúng là ngày cưới của tôi và Giang Dục Thành ở kiếp trước.
Tôi liếc nhìn chiếc túi hành lý đã thu dọn xong, thản nhiên đáp: “Chuyện cưới xin là chuyện lớn, ngày mai em về hỏi ý kiến người lớn rồi tính sau.”
Ngoài cửa lại im lặng một lúc lâu, tôi mới nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Về đến nhà, tôi cất kỹ giấy báo nhập học, bắt đầu nấu cơm.
Căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách này là nhà do đơn vị của Giang Dục Thành cấp.
Trong lúc nấu cơm, tôi tìm đến tờ lịch treo tường trong phòng khách, tìm ra ngày nhập học tháng sau, dùng bút bi đỏ khoanh tròn lại.
Tôi ngắm nhìn con số được khoanh tròn đầy khát khao.
Nhanh thôi, sắp rồi.
Sắp thôi, tôi sẽ được tự do.
4.
Cơm nước vừa dọn xong, Giang Dục Thành đã về.
Không ngoài dự đoán, Lục Tuyết Đình dẫn theo con gái lẽo đẽo theo sau: “Chị dâu, lại đến làm phiền chị nữa rồi, thật ngại quá.”
Lục Tuyết Đình da trắng, mặt trái xoan, chiếc áo khoác gió màu đỏ tươi khoác lên người cô, càng tôn thêm vẻ quyến rũ khó tả.
Bé gái kia cũng quen hơi quen dạ, thấy tôi đã nấu xong cơm, liền reo lên một tiếng, nhanh nhẹn đi múc cơm.
Một bát cho mình, một bát cho Giang Dục Thành, một bát cho Lục Tuyết Đình.
Duy chỉ có.
Không có phần của tôi.
Đợi đến khi tôi từ bếp bưng thức ăn ra, ba người đã hòa thuận vui vẻ, như một gia đình, ngồi trước bàn vừa ăn vừa nói cười rôm rả.
Chỉ là, thức ăn vừa vào miệng, cả ba người đồng loạt nhả ra hết.
“Mặn quá mẹ ơi!”
Tôi tựa người vào khung cửa bếp.
Nhìn Giang Dục Thành vội vàng múc bát canh đưa cho hai mẹ con.
Ai ngờ, canh còn mặn hơn.
Cuối cùng Lục Tuyết Đình sụt sùi khóc lóc bỏ về.
Trước khi đi, cô ta còn nói với Giang Dục Thành: “Chắc chị dâu không hoan nghênh em, sau này em không đến nữa là được chứ gì.”
Giang Dục Thành tiễn người ra đến cửa, lúc quay lại, anh chau mày.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi chẳng để ý đến anh, lẳng lặng vào bếp xào lại thức ăn.
“Em cố ý đấy à?” Giang Dục Thành có vẻ khó hiểu.
Rồi anh bắt đầu giải thích: “Trước khi chồng cô ấy hy sinh có nhờ anh chăm sóc hai mẹ con, tay nghề em nấu ăn ngon, con bé cũng thích ăn.”
Thấy tôi không nói gì, Giang Dục Thành lắc đầu, có vẻ như nhượng bộ: “Nếu em không thích, sau này anh sẽ không gọi họ qua ăn nữa.”
5.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngày hôm sau, sau khi Giang Dục Thành đi làm, tôi lấy chiếc túi vải ra, chuẩn bị hai ngày nữa về quê một chuyến.
Tuy tôi và anh đã định “đính ước từ nhỏ”, nhưng hai nhà cũng đã trao đổi tín vật và bát tự. Thật sự muốn chia tay, hủy hôn cũng phải có mặt người của đại đội làm chứng, tránh sau này dây dưa không rõ ràng.
Lúc thu dọn đồ đạc, tôi nhìn thấy bộ chăn ga gối mà mấy năm nay tôi âm thầm thêu thùa.
Tôi nghĩ ngợi một lát, lấy một chiếc túi nilon đựng chúng lại, đem chăn ga gối và đôi giày mới làm cùng một đống đồ khác, tất cả gói ghém lại, ra tiệm cầm đồ cuối phố.
Đồ thêu thùa mấy năm trời, tôi bán được ba mươi tệ.
Tuy tiền không nhiều, nhưng lên đại học ăn uống sinh hoạt tốn kém lắm, số tiền này vừa hay tôi có thể để dành.
Về đến nhà, tôi lại gạch một dấu X thật to lên tờ lịch ngày hôm nay.
Còn hai mươi ngày nữa.
Hai mươi ngày nữa thôi, tôi có thể rời khỏi nơi này, hướng đến cuộc sống mới của mình.
6.
Giang Dục Thành rất muộn mới về.
Bữa cơm tôi đã chuẩn bị sẵn vẫn không hề động đũa.
“Anh ăn ở trường rồi.”
Anh hờ hững giải thích một câu.
Nhưng ngửi thấy mùi nước hoa trà trắng thoang thoảng trên người anh, tôi biết tối nay anh tuy là ăn cơm, nhưng chắc chắn là ăn cùng mẹ con Lục Tuyết Đình.
Đây là biết ăn ở nhà sẽ chướng mắt tôi, nên mới đưa người ta ra ngoài ăn rồi mới về đây mà.
Tôi im lặng dọn dẹp bát đũa, về phòng.
Trong phòng toàn là sách vở và đề thi cấp ba của tôi, phòng chất đầy không xuể, nhiều thứ phải để ra cả phòng khách.
Trước tiên tôi bó gọn những cuốn sách trong phòng lại, còn sách vở ở phòng khách thì đợi Giang Dục Thành ngày mai đi làm rồi thu dọn sau.
Đằng nào cũng sắp đi rồi, đồ đạc của tôi ở lại đây, cũng không còn thích hợp nữa.
Đang thu dọn, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tôi biết là Giang Dục Thành, anh vốn dĩ rất khách khí với tôi, chưa được tôi đồng ý, tuyệt đối sẽ không bước chân vào phòng tôi nửa bước.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi không muốn anh nhìn thấy cảnh tôi đang thu dọn đồ đạc, nên lên tiếng hỏi.
Ngoài cửa im lặng một hồi, anh mới đáp: “Anh đang viết giấy đăng ký kết hôn, định ngày vào mùng chín tháng sau được không em?”
Mùng chín tháng sau, đúng là ngày cưới của tôi và Giang Dục Thành ở kiếp trước.
Tôi liếc nhìn chiếc túi hành lý đã thu dọn xong, thản nhiên đáp: “Chuyện cưới xin là chuyện lớn, ngày mai em về hỏi ý kiến người lớn rồi tính sau.”
Ngoài cửa lại im lặng một lúc lâu, tôi mới nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro