Thành Toàn Cho Phượng Hoàng Nam
1
Lương Ngọc Thiệu Tâm
2025-03-20 12:45:39
Trước lúc chết, tôi mới biết mình chỉ là người ngoài.
Chồng tôi đứng bên giường bệnh, thẳng thắn thú nhận:
“Nếu không phải vì em, Phương Tĩnh Nghi đã không bị què một chân. Chúng ta nợ cô ấy một đứa con.
“Nhưng em yên tâm, ngoài đứa trẻ này ra, anh chưa từng vượt quá giới hạn.”
Con trai tôi cũng lên tiếng khuyên nhủ:
“Mẹ, vì mẹ mà bà con và dì Phương đã bỏ lỡ nhau cả đời. Mẹ đến phút cuối này cũng không thể tha thứ cho ba sao?”
Bọn họ đứng bên giường, nhìn tôi như thể tôi mới là người ngoài cuộc.
Tôi tức đến mức lên cơn đau tim. Cấp cứu không thành.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay lại ba mươi năm trước.
01
Thời điểm tôi trọng sinh thật sự rất tệ.
Vừa tỉnh dậy, tôi đã thấy mình được Giang Vệ Đông vớt từ dưới sông lên.
Toàn thân tôi ướt sũng, quần áo xộc xệch, người dựa vào lòng anh ta.
Là con gái trong khu tập thể nhà máy dệt, tôi biết lần này mình tiêu đời rồi.
Quả nhiên, đám đông xung quanh ngày càng nhiều.
Bọn họ chỉ trỏ, bàn tán, mà tư thế của tôi với Giang Vệ Đông chẳng khác nào một đôi tình nhân.
“Ô kìa, đây chẳng phải là con gái của xưởng trưởng Hứa, Hứa Lệ Nhiên sao? Người cứu cô ấy… chẳng phải là thanh niên trí thức xuống nông thôn, Giang Vệ Đông à?”
“Chậc chậc, sao lại bất cẩn thế này?”
“Để một người đàn ông cứu lên như vậy, sau này còn ai dám cưới nữa đây?”
Ở thời đại bảo thủ này, nam nữ chỉ cần liếc mắt nhìn nhau nhiều một chút cũng đủ để người ta bàn tán.
Huống hồ hiện giờ tôi lại để Giang Vệ Đông ôm chặt giữa chốn đông người. Chuyện này mà truyền ra, chắc chắn sẽ bị gán cho cái danh “hư hỏng, không biết liêm sỉ”.
Giang Vệ Đông cau mày, cúi xuống hỏi tôi:
“Cô không sao chứ?
“Có cần tôi đưa đến trạm y tế không? Hay tôi đưa cô về nhà?”
Kiếp trước, tôi vừa ngượng ngùng vừa biết ơn, bẽn lẽn nói một tiếng “được”.
Sau đó, tôi hồ đồ dẫn anh ta đến ra mắt gia đình, rồi cứ thế thuận theo gả cho anh ta, gần như là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng.
Nhưng lúc này đây, tôi vừa bị nước sông cuốn đến choáng váng.
Mới mở mắt ra đã thấy khuôn mặt Giang Vệ Đông, tôi liền nhớ đến những lời mà kiếp trước anh ta đã nói.
Cả người như có một cơn sóng dữ dội cuộn trào.
Ngay khi anh ta định khoác áo ngoài lên người tôi, tôi lập tức đẩy mạnh ra.
Cuối cùng không nhịn được, cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong, tôi lau mặt qua loa, giọng điệu khách sáo và xa cách:
“Không cần phiền anh, tôi tự về được.”
Tôi trông thảm hại như một con gà mắc mưa, vừa xoa đầu vừa lê bước về nhà.
Trên đường đi, tôi không ngừng vỗ vào đầu mình, nhằm đổ hết chỗ nước đã làm não tôi bị úng ở kiếp trước ra ngoài.
02
Kiếp trước, tôi biết rõ trong nhà máy dệt người ta hay tọc mạch chuyện người khác, nhưng vẫn tìm đủ mọi cách hẹn Giang Vệ Đông ra gặp.
Sau khi kết hôn, anh ta ngày càng lạnh nhạt với tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi tự an ủi mình:
“Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.”
Tình yêu có thể phai nhạt, nhưng chỉ cần hôn nhân vẫn còn, vậy là đủ.
Ít nhất tôi vẫn có một mái nhà.
Cho đến một ngày nọ.
Khi ấy, Giang Vệ Đông sắp nghỉ hưu, nhưng vẫn như mọi lần, mãi đến nửa đêm mới lảo đảo trở về với mùi rượu nồng nặc.
Tôi xót xa nấu cho anh ta một bát canh giải rượu nóng hổi:
“Lại uống nhiều thế này… Sức khỏe quan trọng nhất.
“May mà con trai chúng ta cũng giỏi giang giống anh, sắp được thăng lên tổ trưởng rồi.
“Mẹ vui lắm, lúc ăn tối còn không thèm bắt bẻ ai câu nào...”
Lời còn chưa dứt, bát canh đã bị anh ta hất ra, văng đầy lên tay tôi.
Cánh tay lập tức rộp lên vài vết bỏng rát.
“Đủ rồi! Biết cả nhà đều dựa vào tôi, sao cô không bớt nói vài câu đi?”
Anh ta lẩm bẩm:
“Lúc trước, thà chọn Tĩnh Nghi còn hơn...”
Tôi sững người.
Phương Tĩnh Nghi – cô gái từng cùng Giang Vệ Đông xuống nông thôn, sau này bị què một chân, một mình nuôi con gái nhỏ.
Vì thương cô ấy vất vả, tôi từng nhiều lần bảo Giang Vệ Đông dẫn con trai qua thăm, mang theo ít đồ ăn, đồ chơi cho hai mẹ con họ.
Không lẽ...
Tôi bỗng nhiên lạnh cả người.
Tôi kích động đến mức ngất lịm đi.
Nhất Phiến Băng Tâm
Khi tỉnh lại trên giường bệnh, bốn người họ đã đứng trước mặt tôi.
Giang Vệ Đông nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt không chút cảm xúc:
“Hứa Lệ Nhiên, em có biết không? Chân của Tĩnh Nghi bị què là vì hôm chúng ta kết hôn, cô ấy mất kiểm soát tinh thần, bị xe đ.â.m trúng.
“Chúng ta nợ cô ấy một đứa con, chẳng phải nên trả lại cho cô ấy sao?
“Ngoài đứa bé đó ra, cả đời này, anh chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Như vậy, em vẫn chưa hài lòng sao?”
Tôi ngỡ ngàng, còn chưa kịp phản ứng, con trai tôi cũng lên tiếng:
“Mẹ, ngay cả bà nội cũng biết mẹ đã gây tổn thương cho dì Phương.
“Nhưng dì ấy không trách mẹ. Ngược lại, vì biết mẹ không có học vấn, dì ấy đã giúp con học hành, kèm cặp con suốt những năm qua.
“Ngay cả công việc tốt mà con có bây giờ, cũng là nhờ dì ấy giới thiệu.
“Mẹ làm được không?
“Mẹ à, bệnh viện đã ra thông báo nguy kịch rồi.
“Ba chỉ muốn nghe một câu tha thứ từ mẹ, vậy mà mẹ cũng không chịu sao?”
Tôi đau đến mức toàn thân co giật.
Cả đời này, tôi cứ nghĩ rằng mình đã thật vất vả, nhưng đổi lại là thành quả xứng đáng.
Vậy mà giờ đây họ mới nói cho tôi biết sự thật sao?
Giang Vệ Đông, anh đã lừa tôi suốt cả cuộc đời.
Cuối cùng, hóa ra tôi chịu đựng vất vả bao năm lại thành công cốc, tôi còn là người có lỗi với Phương Tĩnh Nghi, phải không?
Trước khi đẩy cửa vào nhà, tôi lau khô giọt nước cuối cùng còn đọng trong tai.
Chồng tôi đứng bên giường bệnh, thẳng thắn thú nhận:
“Nếu không phải vì em, Phương Tĩnh Nghi đã không bị què một chân. Chúng ta nợ cô ấy một đứa con.
“Nhưng em yên tâm, ngoài đứa trẻ này ra, anh chưa từng vượt quá giới hạn.”
Con trai tôi cũng lên tiếng khuyên nhủ:
“Mẹ, vì mẹ mà bà con và dì Phương đã bỏ lỡ nhau cả đời. Mẹ đến phút cuối này cũng không thể tha thứ cho ba sao?”
Bọn họ đứng bên giường, nhìn tôi như thể tôi mới là người ngoài cuộc.
Tôi tức đến mức lên cơn đau tim. Cấp cứu không thành.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay lại ba mươi năm trước.
01
Thời điểm tôi trọng sinh thật sự rất tệ.
Vừa tỉnh dậy, tôi đã thấy mình được Giang Vệ Đông vớt từ dưới sông lên.
Toàn thân tôi ướt sũng, quần áo xộc xệch, người dựa vào lòng anh ta.
Là con gái trong khu tập thể nhà máy dệt, tôi biết lần này mình tiêu đời rồi.
Quả nhiên, đám đông xung quanh ngày càng nhiều.
Bọn họ chỉ trỏ, bàn tán, mà tư thế của tôi với Giang Vệ Đông chẳng khác nào một đôi tình nhân.
“Ô kìa, đây chẳng phải là con gái của xưởng trưởng Hứa, Hứa Lệ Nhiên sao? Người cứu cô ấy… chẳng phải là thanh niên trí thức xuống nông thôn, Giang Vệ Đông à?”
“Chậc chậc, sao lại bất cẩn thế này?”
“Để một người đàn ông cứu lên như vậy, sau này còn ai dám cưới nữa đây?”
Ở thời đại bảo thủ này, nam nữ chỉ cần liếc mắt nhìn nhau nhiều một chút cũng đủ để người ta bàn tán.
Huống hồ hiện giờ tôi lại để Giang Vệ Đông ôm chặt giữa chốn đông người. Chuyện này mà truyền ra, chắc chắn sẽ bị gán cho cái danh “hư hỏng, không biết liêm sỉ”.
Giang Vệ Đông cau mày, cúi xuống hỏi tôi:
“Cô không sao chứ?
“Có cần tôi đưa đến trạm y tế không? Hay tôi đưa cô về nhà?”
Kiếp trước, tôi vừa ngượng ngùng vừa biết ơn, bẽn lẽn nói một tiếng “được”.
Sau đó, tôi hồ đồ dẫn anh ta đến ra mắt gia đình, rồi cứ thế thuận theo gả cho anh ta, gần như là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng.
Nhưng lúc này đây, tôi vừa bị nước sông cuốn đến choáng váng.
Mới mở mắt ra đã thấy khuôn mặt Giang Vệ Đông, tôi liền nhớ đến những lời mà kiếp trước anh ta đã nói.
Cả người như có một cơn sóng dữ dội cuộn trào.
Ngay khi anh ta định khoác áo ngoài lên người tôi, tôi lập tức đẩy mạnh ra.
Cuối cùng không nhịn được, cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong, tôi lau mặt qua loa, giọng điệu khách sáo và xa cách:
“Không cần phiền anh, tôi tự về được.”
Tôi trông thảm hại như một con gà mắc mưa, vừa xoa đầu vừa lê bước về nhà.
Trên đường đi, tôi không ngừng vỗ vào đầu mình, nhằm đổ hết chỗ nước đã làm não tôi bị úng ở kiếp trước ra ngoài.
02
Kiếp trước, tôi biết rõ trong nhà máy dệt người ta hay tọc mạch chuyện người khác, nhưng vẫn tìm đủ mọi cách hẹn Giang Vệ Đông ra gặp.
Sau khi kết hôn, anh ta ngày càng lạnh nhạt với tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi tự an ủi mình:
“Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.”
Tình yêu có thể phai nhạt, nhưng chỉ cần hôn nhân vẫn còn, vậy là đủ.
Ít nhất tôi vẫn có một mái nhà.
Cho đến một ngày nọ.
Khi ấy, Giang Vệ Đông sắp nghỉ hưu, nhưng vẫn như mọi lần, mãi đến nửa đêm mới lảo đảo trở về với mùi rượu nồng nặc.
Tôi xót xa nấu cho anh ta một bát canh giải rượu nóng hổi:
“Lại uống nhiều thế này… Sức khỏe quan trọng nhất.
“May mà con trai chúng ta cũng giỏi giang giống anh, sắp được thăng lên tổ trưởng rồi.
“Mẹ vui lắm, lúc ăn tối còn không thèm bắt bẻ ai câu nào...”
Lời còn chưa dứt, bát canh đã bị anh ta hất ra, văng đầy lên tay tôi.
Cánh tay lập tức rộp lên vài vết bỏng rát.
“Đủ rồi! Biết cả nhà đều dựa vào tôi, sao cô không bớt nói vài câu đi?”
Anh ta lẩm bẩm:
“Lúc trước, thà chọn Tĩnh Nghi còn hơn...”
Tôi sững người.
Phương Tĩnh Nghi – cô gái từng cùng Giang Vệ Đông xuống nông thôn, sau này bị què một chân, một mình nuôi con gái nhỏ.
Vì thương cô ấy vất vả, tôi từng nhiều lần bảo Giang Vệ Đông dẫn con trai qua thăm, mang theo ít đồ ăn, đồ chơi cho hai mẹ con họ.
Không lẽ...
Tôi bỗng nhiên lạnh cả người.
Tôi kích động đến mức ngất lịm đi.
Nhất Phiến Băng Tâm
Khi tỉnh lại trên giường bệnh, bốn người họ đã đứng trước mặt tôi.
Giang Vệ Đông nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt không chút cảm xúc:
“Hứa Lệ Nhiên, em có biết không? Chân của Tĩnh Nghi bị què là vì hôm chúng ta kết hôn, cô ấy mất kiểm soát tinh thần, bị xe đ.â.m trúng.
“Chúng ta nợ cô ấy một đứa con, chẳng phải nên trả lại cho cô ấy sao?
“Ngoài đứa bé đó ra, cả đời này, anh chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Như vậy, em vẫn chưa hài lòng sao?”
Tôi ngỡ ngàng, còn chưa kịp phản ứng, con trai tôi cũng lên tiếng:
“Mẹ, ngay cả bà nội cũng biết mẹ đã gây tổn thương cho dì Phương.
“Nhưng dì ấy không trách mẹ. Ngược lại, vì biết mẹ không có học vấn, dì ấy đã giúp con học hành, kèm cặp con suốt những năm qua.
“Ngay cả công việc tốt mà con có bây giờ, cũng là nhờ dì ấy giới thiệu.
“Mẹ làm được không?
“Mẹ à, bệnh viện đã ra thông báo nguy kịch rồi.
“Ba chỉ muốn nghe một câu tha thứ từ mẹ, vậy mà mẹ cũng không chịu sao?”
Tôi đau đến mức toàn thân co giật.
Cả đời này, tôi cứ nghĩ rằng mình đã thật vất vả, nhưng đổi lại là thành quả xứng đáng.
Vậy mà giờ đây họ mới nói cho tôi biết sự thật sao?
Giang Vệ Đông, anh đã lừa tôi suốt cả cuộc đời.
Cuối cùng, hóa ra tôi chịu đựng vất vả bao năm lại thành công cốc, tôi còn là người có lỗi với Phương Tĩnh Nghi, phải không?
Trước khi đẩy cửa vào nhà, tôi lau khô giọt nước cuối cùng còn đọng trong tai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro