Thành Toàn Cho Phượng Hoàng Nam

Chương 2

Lương Ngọc Thiệu Tâm

2025-03-20 12:45:39

03 

 

Vừa bước vào nhà, bố mẹ thấy tôi nhếch nhác liền hoảng hốt, vội vàng rót nước, hỏi han không ngớt. 

 

Sau khi thay quần áo, tôi bước ra phòng khách. 

 

Bố hiếm khi hút thuốc, nhưng lúc này lại đang châm một điếu, vẻ mặt đăm chiêu. 

 

“Lệ Nhiên à, kỳ thi đại học sắp khôi phục. Nghe nói cậu thanh niên trí thức tên Giang Vệ Đông đó đã đăng ký rồi. 

 

“Đây là cơ hội tốt. Nếu con cũng thi đỗ, dù có phải bán sạch gia sản, bố cũng sẽ lo cho con đi học.” 

 

Kiếp trước, tôi từng cười ngây ngốc mà nói: 

 

“Vệ Đông đi thi thì cũng như con thi vậy.” 

 

Bây giờ nghĩ lại, tôi chỉ muốn tát tỉnh chính mình. 

 

Mũi cay xè, tôi không kìm được mà bật khóc. 

 

Bố tôi đau lòng, kéo tôi lại, dịu giọng hỏi: 

 

“Con gái, sao thế? Không muốn thi à?” 

 

Mẹ tôi vội lấy khăn lau nước mắt cho tôi: 

 

“Không sao, không thi thì thôi. Bố mẹ không ép con, chỉ cần con vui là được.” 

 

Nhưng làm sao họ có thể biết tôi khóc vì điều gì? 

 

Con trai tôi khi còn nhỏ sức khỏe yếu, chính mẹ tôi đã thức trắng bao đêm chăm sóc. 

 

Giang Vệ Đông mồ côi cha từ nhỏ, nhà nghèo, bố tôi đã rút ra ba trăm đồng mà ông cực nhọc tích góp, giúp vợ chồng tôi có vốn lập nghiệp. 

 

Vậy mà đến khi bố tôi mắc ung thư, cần phẫu thuật, thì người con rể “hiếu thảo” ấy lại giả vờ đi công tác, rồi dẫn Phương Tĩnh Nghi và con gái ả ta đi du lịch. 

 

Còn tôi khi ấy, chỉ có thể quỳ gục bên giường bệnh của bố, khóc cạn nước mắt! 

 

Giờ đây nhìn bố vẫn khỏe mạnh trước mặt mình, tôi hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại, rồi kiên định nói: 

 

“Không có gì đâu ạ. Con chỉ bất cẩn, đi xe không chú ý nên ngã xuống mương thôi. 

 

“Bố, mẹ, con sẽ thi!”

 

04 

 

Tưởng rằng lần này sẽ không còn bị đàm tiếu gì nữa, nhưng không ngờ chỉ sau hai ngày, tin đồn về tôi và Giang Vệ Đông đã lan khắp khu tập thể. 

 

Và rồi, tôi lại một lần nữa chạm mặt anh ta. 

 

Bố tôi mời anh ta đến nhà để cảm ơn vì đã cứu tôi, trong lời nói đầy sự nhiệt tình. 

 

Trong bữa cơm, bố tôi còn hứa hẹn: 

 

“Vệ Đông à, chỉ cần con và Lệ Nhiên kết hôn, bác sẽ giúp con có suất trở về thành phố!” 

 

Giang Vệ Đông mừng rỡ ra mặt, kích động đến mức lắp bắp: 

 

“Cảm ơn trưởng xưởng Hứa… à không, chú Hứa! Cháu… cháu xin thề sẽ đối tốt với Lệ Nhiên cả đời! Ôi trời, cháu hồi hộp quá, bác đừng cười cháu nhé...” 

 

Ha. Giả tạo đến buồn cười. 

 

Để rồi sau này, đến khi về già, anh ta lại một lần nữa trách tôi vì đã cản đường, khiến anh ta không thể cùng người trong lòng đầu bạc răng long, đúng không? 

 

Tôi tiễn anh ta ra cửa, trong đầu ngẫm lại những lời đường mật đáng cười kia, bất giác bật cười thành tiếng. 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Cười cái gì?” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh ta dừng bước, nhíu mày hỏi. 

 

“Cười cái gì à?” 

 

Tôi thản nhiên nhìn anh ta, giọng điệu thô tục: 

 

“Không có gì. Chỉ là đang nghĩ về một con ch.ó dại.” 

 

Giang Vệ Đông nghẹn lời, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng quay người bỏ đi. 

 

Kiếp này, tôi chẳng còn nhiệt tình với anh ta chút nào. 

 

Nhưng trái lại, anh ta lại cứ xuất hiện xung quanh tôi. 

 

Tôi đến xưởng làm việc, gặp anh ta. 

 

Đi dạo trong bách hóa, lại thấy anh ta. 

 

Thậm chí, đến cả khi vào phòng làm việc của bố, vẫn có bóng dáng của anh ta. 

 

Còn tin đồn về chúng tôi trong nhà máy thì ngày một quá trớn. 

 

Nhưng dù vậy, Giang Vệ Đông vẫn rất biết giữ thể diện. 

 

Anh ta tuyệt đối không tỏ ra có chút tình cảm nào với tôi, như thể vẫn đang chờ tôi chủ động. 

 

Anh ta thực sự mơ mộng quá rồi. 

 

Anh ta càng như vậy, tôi lại càng xa lánh, cố tránh né như tránh tà. 

 

Bởi tôi biết, tôi có thể đợi. Nhưng anh ta thì không. 

 

Thời gian anh ta ở lại làng không còn nhiều. 

 

Hơn nữa, còn có một Phương Tĩnh Nghi, anh ta vốn không thể ở lại lâu. 

 

Quả nhiên, một ngày nọ, khi tan làm, anh ta chủ động chặn tôi lại giữa đường. 

 

Anh ta… cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

 

05 

 

“Hứa Lệ Nhiên, em có nghe tin đồn về chúng ta trong nhà máy không?” 

 

Giang Vệ Đông cúi đầu nhìn tôi, khoảng cách giữa hai chúng tôi rất gần. 

 

Trong khoảnh khắc ấy, tôi thoáng thấy một chiếc váy trắng lướt qua góc tường. 

 

Ồ hay nhỉ, Phương Tĩnh Nghi cũng có mặt ở đây. 

 

Là Giang Vệ Đông đưa cô ta đến, hay cô ta tự theo dõi mà đến? 

 

Giang Vệ Đông nhìn tôi, ánh mắt như đã hạ quyết tâm điều gì đó. 

 

“Hứa Lệ Nhiên, dù em không xinh đẹp, không có học thức, nhưng anh nguyện ý cưới em.” 

 

Tôi sững người. 

 

Không phải vì cảm động, mà là bị cái mặt dày của anh ta làm cho sốc. 

 

Anh ta lại còn tưởng tôi vui đến mức không kịp phản ứng, thậm chí còn đưa tay ra định nắm lấy tay tôi. 

 

Nhưng không ngờ, tôi lại đẩy mạnh anh ta ra. 

 

“Tôi không đồng ý.” 

 

Vẻ kinh ngạc của anh ta hiện rõ trên gương mặt. 

 

“Em... Em không sợ nếu không có anh, em sẽ không lấy được ai sao?” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Toàn Cho Phượng Hoàng Nam

Số ký tự: 0