Thần Ẩn - Quét Tuyết Nấu Rượu

Chương 8

Quét Tuyết Nấu Rượu

2025-03-01 20:02:20

16

 

Ăn thịt cả đêm, ăn đến nỗi ta đau lưng.

 

Ngày hôm sau hắn vẫn muốn tiếp tục.

 

Người của Loan Phượng điện lại đến, Lâm Tĩnh Thư lên cơn đau tim.

 

Tay Sở Yến Bình siết chặt.

 

Ta đẩy hắn dậy, thay quần áo cho hắn, tiễn hắn ra cửa.

 

"Bệ hạ đừng lo lắng, quý phi nương nương cát nhân thiên tướng, sẽ không sao đâu. Chỉ là bệnh tim này nhiều năm không chữa khỏi, thật phiền phức. Bệ hạ không bằng thử đổi phương thuốc khác xem."

 

Hắn dừng lại, lưu luyến vuốt ve khuôn mặt ta.

 

"Được, đều nghe A Nguyệt."

 

Ta biết, một thời gian nữa hắn sẽ không đến.

 

Trở về Lưu Ly điện, ta lười biếng dựa vào ghế quý phi.

 

Nghiêng đầu, nhìn thẳng vào một chiếc gương đồng.

 

Người trong gương da thịt trắng nõn, mắt hạnh má đào, đuôi mắt một chút đỏ quyến rũ, mang theo muôn vàn phong tình.

 

Ta sững sờ.

 

Đây là ta sao?

 

Đây là Tiểu Thất của Minh Không quan sao?

 

Ta gần như không nhận ra mình nữa.

 

Hoảng loạn che gương lại, liếc mắt nhìn sang, thấy trong đèn lồng bên cạnh gương lại được thắp nến.

 

Ta như bị kim châm, hoảng sợ ngồi dậy, tức giận nói: "Ai thắp lửa! Ta đã nói Lưu Ly điện không được có lửa!"

 

Cung nữ quỳ đầy đất, kinh hoàng nói: "Là bệ hạ lúc chải đầu thấy một sợi tóc bạc trên trán, nhất quyết muốn nhổ, nô tỳ không nhìn rõ, nên mới thắp nến soi sáng... Nô tỳ đáng che.c!"

 

Mặt ta tái nhợt: "Dập tắt cho ta!"

 

Không kịp nữa rồi.

 

Trong ánh lửa, khuôn mặt đại sư huynh đã hiện lên, ánh mắt ôn hòa như gió xuân, giống như mỗi đêm dạy ta đọc sách, chăm chú nhìn ta.

 

Ta kéo cao cổ áo che đi những dấu đỏ, cắn môi bối rối.

 

Nến tắt, ta nhắm chặt mắt.

Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng
 

Từ khi vào Lưu Ly điện làm phi tần, ta không còn thắp lửa nữa.

 

Giờ đây ngay cả bản thân ta cũng không còn nhận ra mình, làm sao còn muốn cho họ nhìn thấy?

 

Chờ thêm chút nữa, rất nhanh ta sẽ giải quyết tất cả.

 

Sư huynh đã dạy ta.

 

Muốn lấy, phải cho trước.

 

Thánh chỉ sắc phong hoàng hậu ta nghe được ở cung thái hậu.

 

Kết quả điều tra của Kinh Triệu phủ, Lâm Chí Viễn theo dõi kẻ khả nghi vào Thiên Hương lâu, sau đó phát hiện tiểu hài tử mất tích, trong lúc truy tìm kẻ chủ mưu thì bị thương, tàn phế chân phải.

 

Sở Yến Bình để an ủi trung thần, phong Lâm Chí Viễn làm hầu tước nhất đẳng, thưởng ngàn lượng bạc.

 

Muội muội Lâm Chí Viễn, Lâm Tĩnh Thư, được tấn phong hoàng hậu, lễ sắc phong diễn ra sau ba tháng nữa.

 

Thái hậu lập tức đập đũa.

 

"Đây chính là kế hoạch của ngươi! Chỉ lấy được của Lâm gia một cái chân!"

 

Ta an ủi thái hậu bình tĩnh đừng nóng.

 

Lâm Tĩnh Thư đúng là có chút vận khí, sau chuyện này không những không bị giáng chức mà còn được thăng chức.

 

Nhưng Lâm Chí Viễn tàn phế, tương lai tiêu tan.

 

Hắn là nhi tử duy nhất của Lâm gia, đồng nghĩa với việc tương lai Lâm gia cũng mất đi một nửa.

 

Chỉ có thể dựa vào Lâm Thiệu Đức tuổi cao sức yếu tiếp tục chống đỡ gia tộc, cho đến khi thế hệ sau trưởng thành.

 

Tự nhiên xuất hiện thêm mười mấy năm biến cố, Lâm gia đương nhiên phải cầu yên ổn, không dám manh động.

 

Đối với bọn họ, cách tốt nhất chính là Lâm Tĩnh Thư sinh hạ thái tử, được Lâm gia phò tá lên ngôi.

 

Đáng tiếc, ta sẽ không để bọn họ được như ý.

 

Ngôi vị hoàng hậu, ta nhất định phải có được.

 

Chỉ khi làm hoàng hậu, mới có thể đến nơi đó.

 

Trở về Lưu Ly điện, chỉ thấy cung nữ thái giám quỳ đầy đất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trên ghế quý phi nằm một nữ tử, cao quý sang trọng, kiêu ngạo.

 

Không ngờ Lâm Tĩnh Thư lại không nhịn được như vậy, vừa mới được phục sủng một canh giờ, đã vội vàng chạy đến khoe khoang với ta.

 

Đang định tiến lên ứng phó vài câu, ngoài cửa sổ bỗng bay vào một con chim bồ câu trắng, vỗ cánh vài cái, đậu trên giá gỗ hoàng đàn phía sau Lâm Tĩnh Thư.

 

Ánh mắt mọi người đều bị thu hút.

 

Tim ta đập mạnh.

 

Đó là chim bồ câu đưa thư từ Minh Không sơn về.

 

17

 

Lâm Tĩnh Thư nhìn con bồ câu trắng một lúc, vẻ mặt giễu cợt: "Quả nhiên là thứ dân đen thấp hèn, có gỗ hoàng đàn tốt cũng không thu hút được phượng hoàng, chỉ có thể chơi mấy con gà rừng không ra gì!"

 

Ta không muốn vòng vo với nàng ta: "Nương nương có việc gì sao?"

 

Cung nữ phía sau quát: "To gan! Gặp nương nương sao không quỳ!"

 

Ta mỉm cười: "Bệ hạ nói thần thiếp có duyên với thần nữ, cho phép thần thiếp không quỳ người phàm.”

 

"Nương nương muốn thần thiếp quỳ, e là phải nhảy ra khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành."

 

Cung nữ mặt mày tái mét: "Ngươi dám nguyền rủa nương nương!"

 

Lâm Tĩnh Thư vẻ mặt lạnh lùng: "Ngươi thật to gan, thật sự cho rằng bệ hạ sẽ bảo vệ ngươi sao? Chỉ là một món đồ chơi giải khuây, đừng tưởng mình có thể đối đầu với ta!"

 

Ta cúi đầu, cố ý để lộ dấu đỏ trên cổ: "Dù bệ hạ coi thần thiếp là gì, thần thiếp cũng sẽ tận tâm hầu hạ, không oán không hận."

 

"Rắc" một tiếng, Lâm Tĩnh Thư bẻ gãy móng tay dài.

 

Nàng ta nghiến răng, khuôn mặt tức giận méo mó, quát: "Đồ dâm đãng hạ tiện! Đừng làm bẩn Lưu Ly điện này!"

 

Hừ, Lưu Ly điện được ban cho ta, thật sự khiến nàng ta như nuốt phải ruồi, đêm không thể ngủ, nóng lòng muốn đến gây sự trút giận.

 

Lâm Tĩnh Thư đứng dậy, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm vào ta: "Thư phi hành vi phóng đãng, phạm thượng. Ta phạt ngươi từ hôm nay, mỗi ngày đến Phật Vân điện sám hối, và chép tay kinh Đại Bát Niết Bàn. Khi nào chép xong, khi đó mới không cần quỳ nữa.”

 

"Thư phi, ta bảo ngươi quỳ trước tượng Phật, không tính là kháng chỉ chứ?"

 

Ta mím môi không nói.

 

Cung nữ nhìn đồng hồ nước, nói với Lâm Tĩnh Thư: "Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi. Thuốc trị bệnh tim mà bệ hạ tìm khắp nơi cho người phải uống đúng giờ, không được chậm trễ."

 

Lâm Tĩnh Thư đắc ý, ngẩng đầu vuốt tóc: "Tấm lòng của bệ hạ, ta đương nhiên sẽ không phụ."

 

Khi dẫn cung nữ đi ngang qua ta, nàng ta đột nhiên véo mặt ta, trong mắt toàn là sự dò xét.

 

"Ta luôn cảm thấy, đã gặp ngươi ở đâu đó rồi. Thư phi, ngươi phải cẩn thận đấy, đừng để ta bắt được điểm yếu gì, nếu không..."

Điên Cuồng Độc Chiếm
Ngôn Tình
Điện Ảnh Thế Giới Ta Là Vua
Xuyên Không
Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!
Ngôn Tình, Ngược, Sủng
 

Lâm Tĩnh Thư hừ lạnh, vênh váo bỏ đi.

 

Nhìn quen sao? Nhưng trong lần luân hồi này nàng ta chưa từng gặp ta.

 

Ta không để ý, trực tiếp lấy tờ giấy trên chân chim bồ câu.

 

[Cá đã cắn câu.]

 

Ta khẽ cười.

 

Thật trùng hợp, bên ta cũng cắn câu rồi.

 

18

 

Đại Bát Niết Bàn kinh tổng cộng bốn mươi quyển, ta chép trong ba mươi tám ngày.

 

Vì chuyện của Lâm Chí Viễn, Sở Yến Bình càng sủng ái Lâm Tĩnh Thư hơn trước.

 

Lâm Thiệu Đức trên triều đình cũng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

 

Cả Lâm gia như hoa dệt trên gấm, lửa cháy thêm dầu.

 

Còn ta, phi tần thất sủng rõ ràng không được Lâm Tĩnh Thư yêu thích, trở thành đối tượng để cung nhân lơ là, bắt nạt, lấy lòng hoàng hậu.

 

Ngày tháng càng lạnh, Lưu Ly điện lại bị ra lệnh chặn đường dẫn nhiệt của lò sưởi, ngay cả than củi cũng không cung cấp đủ, điện đúng như tên gọi, lạnh lẽo cô quạnh.

 

Nhưng ta lại thấy không sao cả.

 

Đèn thờ của sư phụ, sư huynh, sư tỷ đều được đặt trong Phật Vân điện, hưởng hương khói hoàng gia.

 

Ta ở đây chép kinh, như trở về thời thơ ấu.

 

Đại sư huynh giám sát ta làm bài tập, các sư huynh, sư tỷ khác lén lút đưa điểm tâm cho ta, giúp ta chép bài, lừa đại sư huynh để dẫn ta ra ngoài chơi.

 

Đại sư huynh tức giận muốn phạt ta, nhưng ta giỏi làm nũng, ôm huynh ấy cầu xin không buông.

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Lúc nhỏ ôm đùi, sau đó là eo, lưng, cổ.

 

Sau này nữa, huynh ấy không cho ta ôm nữa.

 

Ta chỉ có thể tìm cách lén lút ôm huynh ấy.

 

Những ngày tháng đó, thật tốt đẹp.

 

Nhất định sẽ có lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Ẩn - Quét Tuyết Nấu Rượu

Số ký tự: 0