Thần Ẩn - Quét Tuyết Nấu Rượu

Chương 1

Quét Tuyết Nấu Rượu

2025-03-01 20:02:20

Giới thiệu

 

Sư phụ xem tướng tài giỏi nhất thiên hạ, sáu đồ đệ dưới trướng đều học Ma Y tướng pháp, thông hiểu thiên cơ.

 

Chỉ có ta tư chất ngu độn, tu hành công pháp gì cũng không thông, là kẻ ăn hại duy nhất trên núi.

 

Cho đến khi ta hết lần này đến lần khác nằm mơ thấy quý phi đương triều vu oan đại sư huynh mạo phạm nàng, hoàng đế hạ lệnh phóng hỏa thiêu núi, sư phụ, sư huynh, sư tỷ của ta đều che.c cháy trong biển lửa.

 

Tỉnh dậy sau đó, ta cố gắng xoay chuyển càn khôn cứu vớt sư môn.

 

Nhưng hạ độc hoàng đế thì độc sẽ đổ, đâ.m d.a.o quý phi thì d.a.o sẽ gãy, dẫn mọi người chạy trốn thì sẽ gây ra hỏa hoạn khiến toàn bộ sư môn diệt vong.

 

Trong vô số kết cục, chỉ có ta may mắn sống sót.

 

Lần thứ một trăm chứng kiến sư môn bị diệt, ta nghe thấy tiếng thở dài của thần nữ.

 

Nàng nói, đây là thiên mệnh.

 

Tướng thuật sư Minh Không quan, định sẵn phải trở thành vật hi sinh cho vận mệnh Đại Hạ.

 

Còn ta, vì chẳng học được gì nên lại không có giá trị để hi sinh.

 

Ta im lặng hồi lâu, rồi cười nhạt.

 

Đối với thần minh mà nói, vạn vật trên thế gian nhỏ bé như con kiến, một câu “thiên mệnh” liền có thể tùy ý thao túng mọi thứ.

 

Nhưng hỡi thần minh, ta không phải là quân cờ mặc ngươi sắp đặt.

 

Bởi vì trong hàng ngàn, hàng vạn người phàm không hiểu tướng thuật, chỉ có ta nghe được tiếng nói của ngươi.

 

Tỉnh lại lần nữa, nhìn sư tỷ đang ngồi bên giường dịu dàng gọi ta dậy, ta mặt không đổi sắc rút đao cắ.t đứ.t cổ họng nàng.

 

Khoảnh khắc này, ta đã nhìn thấy thiên mệnh của thần nữ.

 

1

 

Sư phụ nhặt ta về Minh Không quan khi ta đã lang thang xin ăn hai năm.

 

Bảy tuổi, ta nhỏ con hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa, khiến sáu vị sư huynh, sư tỷ rất thương xót.

 

Họ "bốp" một tiếng dán lên tường bức tranh tết em bé mập mạp, thề sẽ nuôi ta mập như vậy.

 

Vì thế, đại sư huynh dạy ta tu hành công pháp.

 

Nhị sư tỷ thích làm đẹp nhất, ngày ngày dùng sữa bò tắm cho ta, dưỡng da cẩn thận.

 

Tam sư tỷ hảo ngọt, đổi đủ cách làm điểm tâm cho ta.

 
Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng

Tứ sư huynh khéo tay, tết tóc, may vá quần áo cho ta chưa bao giờ trùng lặp.

 

Ngũ sư huynh lên núi đào dược liệu cho ta bồi bổ cơ thể.

 

Lục sư huynh săn thỏ, bắt cá tôm, một ngày ba bữa ngon miệng lại tốt cho sức khỏe.

 

Còn sư phụ, đường đường là tướng thuật sư số một Đại Hạ, mỗi ngày vắt óc đấu trí đấu dũng với các đồ đệ, tìm cách lừa lấy đồ ăn vặt của sư huynh, sư tỷ cho ta, bị cả sư môn đồng lòng khinh bỉ.

 

Chưa đầy ba tháng, ta đã được nuôi thành bánh trôi nước giống hệt trong tranh tết.

 

Mọi người đều rất vui mừng, công sức của họ không uổng phí.

 

Ngoại trừ đại sư huynh.

 

Dù là công pháp sơ cấp hay sách vỡ nhập môn, ta đều không học được.

 

Huynh ấy nghĩ đủ mọi cách dạy ta, vẫn không có chút tiến bộ nào.

 

Ta khóc lóc hỏi sư phụ có phải ta không có thiên phú làm tướng thuật sư không.

 

Sư phụ một tay cầm đùi gà nướng, lắc đầu nguầy nguậy nói: "Không phải, không phải. Mệnh bàn của con phong phú, không dính nhân quả. Không phải là không có thiên phú, mà là quá có thiên phú."

 

Ta không hiểu ông ấy nói gì, chỉ lo lắng mình học không tốt sẽ bị đưa về dưới núi xin ăn, rầu đến nỗi chút da thịt vất vả lắm mới tăng lên lại giảm mất mấy cân.

 

Đại sư huynh bất đắc dĩ véo má ta, quyết định từ bỏ việc dạy ta tướng thuật, chuyển sang dạy cầm kỳ thi họa.

 

Lúc đó ta đã hiểu trên đời không có bữa trưa nào miễn phí.

 

Ta nghĩ, Minh Không quan đối xử với ta như vậy, chắc chắn có mục đích.

 

Ta nghe nói, có vài đạo quan bề ngoài ngay thẳng, nhưng thực chất lại buôn người, nuôi dưỡng kỹ nữ.

 

Nhưng ta không quan tâm.

 

Mạng ta rẻ mạt, sống ngày nào hay ngày ấy.

 

Từ khi sinh ra đến giờ, ta chưa bao giờ sống tốt như vậy.

 

Cho dù họ muốn ta làm gì, ta cũng bằng lòng.

 

Cứ như vậy, ta sống trên núi mười năm như kẻ ăn hại.

 

Không ai yêu cầu ta làm bất cứ việc gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cho đến khi họ lần lượt che.c đi, đại sư huynh mới đưa ra yêu cầu đầu tiên, cũng là duy nhất với ta.

 

Huynh ấy nói, Tiểu Thất, hãy sống sót.

 

Không có sự kinh ngạc hay oán hận.

 

Chỉ có sự không nỡ, và một chút cảm xúc phức tạp ta không hiểu.

 

Rất lâu sau, ta chợt nhớ ra, họ đều là tướng thuật sư.

 

Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy ta, họ đã biết, ta sẽ gie.c che.c tất cả bọn họ.

 

Ta không biết tại sao họ không gie.c ta trước, mà lại nuôi ta khôn lớn.

 

Ta chỉ biết, kể từ khi họ che.c, linh hồn ta không thể nào thoát khỏi đám cháy Minh Không sơn.

 

Họ chưa bao giờ vào giấc mơ của ta, chỉ trong biển lửa, ta mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của họ.

 

Lần lượt nhìn thấy đôi mắt đẫm má.o và nước mắt của họ trước khi che.c, đôi môi mấp máy, nói với ta:

 

"Tiểu Thất, xin lỗi."

 

Xin lỗi vì điều gì?

 

Ta không hiểu.

 

2

 

"Quan Nguyệt cô nương, những gì trẫm nói, nàng đã nghe rõ chưa?"

 

Ta bị cắ.t ngang dòng suy nghĩ, ánh mắt từ lò lửa chuyển sang nam nhân bên cạnh.

 

Người nọ mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, đường nét sắc sảo, quả là một dung mạo tuấn tú.

 

Vai rộng eo thon khoác hoàng bào, hiển lộ thân phận tôn quý.

 

Triệu Đế, Sở Yến Bình.

 

Trong một trăm lần luân hồi giữa giấc mơ và hiện thực, chính là nam nhân đã tiêu diệt sư môn của ta.

 

Hắn thần sắc bình thản, không hề bất mãn với sự lơ đãng của ta.

 

Qua lớp mạng che mặt đen, ta khẽ cười: "Tình nghĩa sâu đậm của bệ hạ đối với quý phi nương nương, thiên hạ đều biết. Thái hậu chỉ là nhất thời hứng khởi mới đề cập việc tứ hôn, chuyện này chưa ngã ngũ. Quan Nguyệt nhất định sẽ khuyên thái hậu từ bỏ ý niệm này, bệ hạ không cần lo lắng."

 

Sở Yến Bình khẽ cười: "Nàng hiểu rõ là tốt rồi. Trẫm không muốn làm quý phi phật ý, hậu cung cũng không phải nơi ai cũng có thể đặt chân. Nàng vốn là người tự do tự tại, hà tất tự tìm gông cùm xiềng xích."

 

Ta cúi đầu không nói.
Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai
Ngôn Tình, Hiện Đại
Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính
Ngôn Tình, Ngược, Khác, Đô Thị, Nữ Phụ
Anh Ấy Rất Điên
Ngôn Tình, Sủng, Điền Văn

 

Ở ngôi cao mà vẫn ôn nhuận hòa nhã, thật giống một công tử ôn nhuận như ngọc.

 

Đáng tiếc lời nói dù hay đến đâu, cũng chỉ là chê ta xuất thân thấp hèn, không có tư cách bước vào hậu cung của hắn.

 

Thấy ta không nói, hắn ôn tồn nói: "Được lòng thái hậu là phúc phận của nàng. Chi bằng trẫm tìm cho nàng một mối hôn sự trong kinh thành, vừa có thể yên bề gia thất, vừa có thể thường xuyên vào cung thăm thái hậu.”

 

"Nàng thấy thế nào?"

 

Đại Hạ lấy hiếu trị thiên hạ, Sở Yến Bình dù gì cũng phải giữ thể diện cho thái hậu. Từ chối người của bà, cũng phải tìm cho một nơi tốt đẹp.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

Nhưng, trừ hoàng cung, ta không đi đâu cả.

 

Ta khẽ lắc đầu: "Dân nữ xin tạ ơn sự quan tâm của bệ hạ. Chỉ là dân nữ... đã có người trong lòng, không muốn lấy ai khác."

 

Ánh mắt hắn thoáng vẻ ngạc nhiên, có lẽ không ngờ ta lại nói ra những lời táo bạo như vậy, không hề e lệ như nữ nhi khuê các.

 

Sở Yến Bình xoay người chuẩn bị rời đi, thuận miệng nói: "Nếu vậy, trẫm sẽ không làm bà mối nữa. Đã định hôn ước chưa? Trẫm sẽ ban cho nàng một phần của hồi môn."

 

Một luồng gió lạnh lùa vào khe cửa sổ, ngọn lửa lay động.

 

Ta ngẩn người một lúc, mới khẽ nói: "Không cần đâu. Người dân nữ thích, đã không còn nữa."

 

Hắn dừng bước, quay đầu nhìn ta.

 

Ta mặc áo choàng đen, đội mạng che mặt đen, ngay cả tay cũng đeo găng tay đen.

 

Từ đầu đến chân kín mít, vùi mình trong bóng tối hoang vu.

 

Hắn lộ vẻ hiểu rõ.

 

Đang định đẩy cửa ra ngoài, bỗng thấy ta đưa tay chạm vào cái kẹp sắt bên lò lửa, nút thắt màu đen trên găng tay giống hình con bướm.

 

Sở Yến Bình khựng lại, hỏi: "Ai dạy nàng thắt nút bướm này?"

 

Ta giơ tay lên, nhìn hắn khó hiểu: "Nút thắt này sao? Trẻ con trong làng đều biết thắt khi buộc tóc."

 

Hắn ngây người nhìn một lúc, rồi im lặng bỏ đi.

 

Ta khẽ cong môi, cầm lấy kẹp sắt, nhẹ nhàng khơi lửa.

 

Trong đầu vang lên giọng nữ bi thương và yếu ớt.

 

"Ta đã nói rồi, Sở Yến Bình sẽ không cho ngươi vào cung, càng không yêu ngươi. Hoàng hậu của hắn chỉ có thể là Lâm Tĩnh Thư, đây là thiên mệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Ẩn - Quét Tuyết Nấu Rượu

Số ký tự: 0