Chương 6
Quét Tuyết Nấu Rượu
2025-03-01 20:02:20
13
Lúc tan triều có tin tức truyền đến, Lâm Chí Viễn, nhi tử duy nhất của Lâm Thiệu Đức, bị tàn phế chân phải.
Tướng quân phủ náo loạn cả lên.
Ta cáo lui với thái hậu, cầm lễ vật ban thưởng, đi về phía Tử Thần điện, tâm trạng rất vui vẻ.
Tấm bia đá vốn là trò hề của ta, muốn đổi vài chữ, đối với ta chỉ là chuyện nhỏ.
Người của thái hậu cũng không tệ, người diễn trò trên triều, người đến Thiên Hương lâu đóng giả cột thu lôi, phối hợp nhịp nhàng.
Ta rất hài lòng.
Khi đi qua cây cầu đá trên hồ Thủy Tiên, ta chạm mặt Lâm Tĩnh Thư đang vội vã đến Thái Hòa điện.
Nàng ta nhíu chặt mày, lo lắng không yên, khi nhìn thấy ta, vẻ lo lắng trong mắt lập tức biến thành lửa giận.
"Trói con tiện tì này lại, đưa đến Thái Hòa điện chịu tội!"
Mấy ma ma đến lôi kéo ta, ta không ngờ Lâm Tĩnh Thư lại kiêu ngạo như vậy, cố gắng bảo vệ lễ vật của thái hậu, lớn tiếng nói: "Không được! Đây là của thái hậu nương nương..."
"Hậu cung còn chưa đến lượt lão phụ nhân đó làm chủ!" Lâm Tĩnh Thư nổi giận, "Đừng tưởng ngươi dựa vào thái hậu là có thể yên thân, ta, Lâm Tĩnh Thư mới là chủ nhân của hậu cung này! Ta muốn ngươi che.c ngươi phải che.c!"
"Choang" một tiếng, khay bị ma ma đánh rơi, tám chiếc đèn trường mệnh thái hậu ban thưởng rơi xuống hồ vỡ tan tành.
Hai ma ma vặn tay ta ra sau, ấn ta quỳ xuống trước mặt Lâm Tĩnh Thư.
Ta đầy căm phẫn, nghiến răng nhìn nàng ta.
"Sao ngươi dám láo xược như vậy! Ngươi có biết đó là cái gì không!"
Nàng ta cười lạnh, móng tay sắc nhọn cấu chặt vào mặt ta.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
"Ta chỉ biết mọi người đều nói ca ca đắc tội thần nữ nên bị mất một chân. Ngươi không phải tự xưng là thần nữ sao? Ta muốn đưa ngươi, thần nữ này đến trước Thái Hòa điện lột da rút gân! Cho mọi người biết, trên đời này không có thứ gì có thể trừng phạt người nhà họ Lâm ta!"
Dây thừng thô bạo trói tay chân ta lại, ta liều mạng giãy giụa: "Buông ta ra! Bệ hạ sẽ không tha cho ngươi!"
Trong mắt Lâm Tĩnh Thư bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa.
"Ngươi là cái thá gì! Bệ hạ và ta nhiều năm tình thâm, căn bản không thể rời xa ta, cũng không thể rời xa Lâm gia, sao có thể vì một thứ như ngươi mà trách phạt ta! Tự đại!"
Ta nhìn về phía sau nàng ta, nước mắt tuôn rơi: "Bệ hạ..."
Lâm Tĩnh Thư khựng lại, chậm rãi quay đầu.
Sở Yến Bình lặng lẽ đứng sau lưng nàng ta.
Nàng ta run lên, nũng nịu chạy đến, nhào vào lòng hắn.
"Bệ hạ! Thần thiếp nghe nói ca ca bị thương, lo lắng quá! Lâm gia trung thành với bệ hạ, tuyệt đối sẽ không làm việc nguy hại đến quốc gia! Chuyện thiên phạt rõ ràng là có kẻ hãm hại! Bệ hạ phải làm chủ cho ca ca!"
Sở Yến Bình vẻ mặt ôn hòa, nhìn nàng ta hồi lâu, hỏi: "Vậy Thư nhi muốn thế nào?"
Lâm Tĩnh Thư quay đầu lại, trong mắt lóe lên vẻ ác độc, nhìn Sở Yến Bình lại là vẻ đáng thương.
"Nói cho cùng, đều là do nữ nhân này giả thần giả quỷ, gây chuyện thị phi, bệ hạ nhất định phải ch.ém đầu ả, rồi treo đầu ở chợ ba ngày mới có thể bịt miệng thiên hạ!"
Sở Yến Bình không nói gì.
Lâm Tĩnh Thư cắn môi, tiếp tục nói: "Ca ca vừa mới bình định thiên tai cho triều đình, hàng vạn tướng sĩ đều đang nhìn tướng quân phủ, bệ hạ ngàn vạn lần đừng làm lạnh lòng quân sĩ!"
Ta khẽ lắc đầu.
Lâm Tĩnh Thư ngu ngốc này, thật sự bị chiều hư rồi, câu nào cũng đạp trúng điểm yếu của Sở Yến Bình. Nếu không phải Lâm gia có nền tảng vững chắc, nàng ta e là đã che.c tám trăm lần rồi.
Sở Yến Bình mỉm cười: "Hay cho câu không thể làm lạnh lòng quân sĩ, Lâm tướng quân quả nhiên luyện binh giỏi, huấn luyện ra Lâm gia quân, trung, thành, tận, tâm."
Lâm Tĩnh Thư còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn đẩy ra.
Thấy Sở Yến Bình đi về phía ta, nàng ta sốt ruột: "Bệ hạ!"
Sở Yến Bình sờ đầu ta, nhìn thấy sợi dây lụa màu xanh lá cây buộc trên búi tóc, trong mắt lóe lên ý cười.
Hắn bế ta lên, nhìn xuống Lâm Tĩnh Thư.
"Nàng có biết, lúc Lâm Chí Viễn bị thương, đang ở cùng ai không?"
Lâm Tĩnh Thư sững sờ, nghĩ đến Thiên Hương lâu, vội vàng giải thích: "Ca ca không phải loại người ăn chơi trác táng! Nhất định là vì công việc mới đến nơi đó..."
"Là ba tiểu cô nương."
Giọng Sở Yến Bình vẫn ôn hòa, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
"Bé lớn nhất, chưa đến tám tuổi."
Lâm Tĩnh Thư như bị bó.p cổ, mặt mày tái mét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Làm nhục tiểu hài tử, là trọng tội.
Huống chi, từ nửa năm trước, các vụ án bắt cóc tiểu hài tử liên tiếp xảy ra, Kinh Triệu phủ vẫn chưa tìm ra manh mối.
Mà ba tiểu cô nương này, đều nằm trong danh sách mất tích.
Làm loạn nghịch thiên, thần trừng phạt không tha.
Sẽ không còn ai nghi ngờ, đây chính là thiên phạt.
Cũng là món quà đầu tiên ta tặng cho Lâm gia.
Sở Yến Bình không nhìn nàng ta nữa, bế ta rời đi.
Ta nằm trên vai hắn, thấy Lâm Tĩnh Thư không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống đất.
Mà Sở Yến Bình, không hề quay đầu lại.
14
Sở Yến Bình không nói một lời, cứ thế bế ta về Tử Thần điện.
Cho đến khi đặt ta lên giường, hắn cũng không cởi trói cho ta.
Chỉ từng sợi, từng sợi vuốt ve tóc ta, ánh mắt nhìn ta u ám như nước.
"Nhớ ra trẫm rồi sao?"
Ta khẽ gật đầu.
"Vết thương trên chân bệ hạ đã lành chưa?"
Trong mắt hắn dường như có chút oán trách.
"Nhớ nhung như vậy, năm đó sao lại quay lưng bỏ đi? Khiến trẫm tìm nàng bao nhiêu năm..."
Ta khẽ ho một tiếng.
Cũng không thể nói lúc đó ta đang nhớ về việc gặm đùi gà chứ.
Ta lấy tay cọ cọ hắn, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, cởi trói cho ta đi..."
Hắn nắm lấy cổ tay ta, nhẹ nhàng đẩy ra, đè lên người ta, che khuất cả bầu trời của ta.
"Cởi trói? Để nàng lại chạy trốn như ba năm trước sao?"
Ngón tay hắn lướt dọc eo ta, khiến ta run rẩy.
Ta giơ tay lên, đáng thương nhìn hắn: "Đau..."
Hắn khựng lại, véo mạnh vào mặt ta.
"Đồ nhõng nhẽo!"
Sở Yến Bình cởi trói cho ta, ta thừa cơ lật người bỏ chạy, bỗng bị một lực mạnh kéo mắt cá chân lôi trở lại.
Hắn như con sư tử vồ mồi, lười biếng đè ta dưới móng vuốt.
"Lại muốn chạy?"
Búi tóc lỏng ra, sợi dây lụa màu xanh lá cây của ta xuất hiện giữa các ngón tay hắn.
Những ngón tay thon dài bay lượn, trong nháy mắt, sợi dây lụa đã buộc chặt hai cổ tay ta.
Đôi môi ấm áp áp vào môi ta, thì thầm.
"Tiểu Nguyệt nhi, nàng vẫn nghịch ngợm như vậy."
Ta muốn nói chuyện, nhưng bị hắn chặn miệng, hết mút mát lại dây dưa.
Khi tách ra, ánh mắt cả hai đều long lanh, đôi môi đỏ mọng quyến rũ.
Ta trách móc nhìn hắn.
"Bệ hạ sao có thể như vậy... dân nữ muốn đi gặp thái hậu..."
Hắn vùi mặt vào cổ ta, lười biếng nói: "Thái hậu đã sớm muốn gả nàng cho trẫm, nàng đi, bà ấy cũng sẽ không bênh vực nàng đâu."
"Không phải..." Ta hơi buồn bã nói, "Những chiếc đèn trường mệnh mà quý phi nương nương đánh rơi là do thái hậu ban tặng, để dân nữ thắp đèn cho người nhà đã khuất, đặt trong Phật Vân điện thờ cúng."
"Trong đó, cũng có của thái hậu...”
"Dân nữ vô dụng, không giữ được đèn, nên đến Nhân Thọ cung chịu tội."
Hơi thở bên tai trở nên nhẹ nhàng, Sở Yến Bình im lặng một lúc, bỗng cắn vành tai ta.
"Tiểu nha đầu, thật là thù dai."
Lúc tan triều có tin tức truyền đến, Lâm Chí Viễn, nhi tử duy nhất của Lâm Thiệu Đức, bị tàn phế chân phải.
Tướng quân phủ náo loạn cả lên.
Ta cáo lui với thái hậu, cầm lễ vật ban thưởng, đi về phía Tử Thần điện, tâm trạng rất vui vẻ.
Tấm bia đá vốn là trò hề của ta, muốn đổi vài chữ, đối với ta chỉ là chuyện nhỏ.
Người của thái hậu cũng không tệ, người diễn trò trên triều, người đến Thiên Hương lâu đóng giả cột thu lôi, phối hợp nhịp nhàng.
Ta rất hài lòng.
Khi đi qua cây cầu đá trên hồ Thủy Tiên, ta chạm mặt Lâm Tĩnh Thư đang vội vã đến Thái Hòa điện.
Nàng ta nhíu chặt mày, lo lắng không yên, khi nhìn thấy ta, vẻ lo lắng trong mắt lập tức biến thành lửa giận.
"Trói con tiện tì này lại, đưa đến Thái Hòa điện chịu tội!"
Mấy ma ma đến lôi kéo ta, ta không ngờ Lâm Tĩnh Thư lại kiêu ngạo như vậy, cố gắng bảo vệ lễ vật của thái hậu, lớn tiếng nói: "Không được! Đây là của thái hậu nương nương..."
"Hậu cung còn chưa đến lượt lão phụ nhân đó làm chủ!" Lâm Tĩnh Thư nổi giận, "Đừng tưởng ngươi dựa vào thái hậu là có thể yên thân, ta, Lâm Tĩnh Thư mới là chủ nhân của hậu cung này! Ta muốn ngươi che.c ngươi phải che.c!"
"Choang" một tiếng, khay bị ma ma đánh rơi, tám chiếc đèn trường mệnh thái hậu ban thưởng rơi xuống hồ vỡ tan tành.
Hai ma ma vặn tay ta ra sau, ấn ta quỳ xuống trước mặt Lâm Tĩnh Thư.
Ta đầy căm phẫn, nghiến răng nhìn nàng ta.
"Sao ngươi dám láo xược như vậy! Ngươi có biết đó là cái gì không!"
Nàng ta cười lạnh, móng tay sắc nhọn cấu chặt vào mặt ta.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
"Ta chỉ biết mọi người đều nói ca ca đắc tội thần nữ nên bị mất một chân. Ngươi không phải tự xưng là thần nữ sao? Ta muốn đưa ngươi, thần nữ này đến trước Thái Hòa điện lột da rút gân! Cho mọi người biết, trên đời này không có thứ gì có thể trừng phạt người nhà họ Lâm ta!"
Dây thừng thô bạo trói tay chân ta lại, ta liều mạng giãy giụa: "Buông ta ra! Bệ hạ sẽ không tha cho ngươi!"
Trong mắt Lâm Tĩnh Thư bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa.
"Ngươi là cái thá gì! Bệ hạ và ta nhiều năm tình thâm, căn bản không thể rời xa ta, cũng không thể rời xa Lâm gia, sao có thể vì một thứ như ngươi mà trách phạt ta! Tự đại!"
Ta nhìn về phía sau nàng ta, nước mắt tuôn rơi: "Bệ hạ..."
Lâm Tĩnh Thư khựng lại, chậm rãi quay đầu.
Sở Yến Bình lặng lẽ đứng sau lưng nàng ta.
Nàng ta run lên, nũng nịu chạy đến, nhào vào lòng hắn.
"Bệ hạ! Thần thiếp nghe nói ca ca bị thương, lo lắng quá! Lâm gia trung thành với bệ hạ, tuyệt đối sẽ không làm việc nguy hại đến quốc gia! Chuyện thiên phạt rõ ràng là có kẻ hãm hại! Bệ hạ phải làm chủ cho ca ca!"
Sở Yến Bình vẻ mặt ôn hòa, nhìn nàng ta hồi lâu, hỏi: "Vậy Thư nhi muốn thế nào?"
Lâm Tĩnh Thư quay đầu lại, trong mắt lóe lên vẻ ác độc, nhìn Sở Yến Bình lại là vẻ đáng thương.
"Nói cho cùng, đều là do nữ nhân này giả thần giả quỷ, gây chuyện thị phi, bệ hạ nhất định phải ch.ém đầu ả, rồi treo đầu ở chợ ba ngày mới có thể bịt miệng thiên hạ!"
Sở Yến Bình không nói gì.
Lâm Tĩnh Thư cắn môi, tiếp tục nói: "Ca ca vừa mới bình định thiên tai cho triều đình, hàng vạn tướng sĩ đều đang nhìn tướng quân phủ, bệ hạ ngàn vạn lần đừng làm lạnh lòng quân sĩ!"
Ta khẽ lắc đầu.
Lâm Tĩnh Thư ngu ngốc này, thật sự bị chiều hư rồi, câu nào cũng đạp trúng điểm yếu của Sở Yến Bình. Nếu không phải Lâm gia có nền tảng vững chắc, nàng ta e là đã che.c tám trăm lần rồi.
Sở Yến Bình mỉm cười: "Hay cho câu không thể làm lạnh lòng quân sĩ, Lâm tướng quân quả nhiên luyện binh giỏi, huấn luyện ra Lâm gia quân, trung, thành, tận, tâm."
Lâm Tĩnh Thư còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn đẩy ra.
Thấy Sở Yến Bình đi về phía ta, nàng ta sốt ruột: "Bệ hạ!"
Sở Yến Bình sờ đầu ta, nhìn thấy sợi dây lụa màu xanh lá cây buộc trên búi tóc, trong mắt lóe lên ý cười.
Hắn bế ta lên, nhìn xuống Lâm Tĩnh Thư.
"Nàng có biết, lúc Lâm Chí Viễn bị thương, đang ở cùng ai không?"
Lâm Tĩnh Thư sững sờ, nghĩ đến Thiên Hương lâu, vội vàng giải thích: "Ca ca không phải loại người ăn chơi trác táng! Nhất định là vì công việc mới đến nơi đó..."
"Là ba tiểu cô nương."
Giọng Sở Yến Bình vẫn ôn hòa, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
"Bé lớn nhất, chưa đến tám tuổi."
Lâm Tĩnh Thư như bị bó.p cổ, mặt mày tái mét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Làm nhục tiểu hài tử, là trọng tội.
Huống chi, từ nửa năm trước, các vụ án bắt cóc tiểu hài tử liên tiếp xảy ra, Kinh Triệu phủ vẫn chưa tìm ra manh mối.
Mà ba tiểu cô nương này, đều nằm trong danh sách mất tích.
Làm loạn nghịch thiên, thần trừng phạt không tha.
Sẽ không còn ai nghi ngờ, đây chính là thiên phạt.
Cũng là món quà đầu tiên ta tặng cho Lâm gia.
Sở Yến Bình không nhìn nàng ta nữa, bế ta rời đi.
Ta nằm trên vai hắn, thấy Lâm Tĩnh Thư không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống đất.
Mà Sở Yến Bình, không hề quay đầu lại.
14
Sở Yến Bình không nói một lời, cứ thế bế ta về Tử Thần điện.
Cho đến khi đặt ta lên giường, hắn cũng không cởi trói cho ta.
Chỉ từng sợi, từng sợi vuốt ve tóc ta, ánh mắt nhìn ta u ám như nước.
"Nhớ ra trẫm rồi sao?"
Ta khẽ gật đầu.
"Vết thương trên chân bệ hạ đã lành chưa?"
Trong mắt hắn dường như có chút oán trách.
"Nhớ nhung như vậy, năm đó sao lại quay lưng bỏ đi? Khiến trẫm tìm nàng bao nhiêu năm..."
Ta khẽ ho một tiếng.
Cũng không thể nói lúc đó ta đang nhớ về việc gặm đùi gà chứ.
Ta lấy tay cọ cọ hắn, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, cởi trói cho ta đi..."
Hắn nắm lấy cổ tay ta, nhẹ nhàng đẩy ra, đè lên người ta, che khuất cả bầu trời của ta.
"Cởi trói? Để nàng lại chạy trốn như ba năm trước sao?"
Ngón tay hắn lướt dọc eo ta, khiến ta run rẩy.
Ta giơ tay lên, đáng thương nhìn hắn: "Đau..."
Hắn khựng lại, véo mạnh vào mặt ta.
"Đồ nhõng nhẽo!"
Sở Yến Bình cởi trói cho ta, ta thừa cơ lật người bỏ chạy, bỗng bị một lực mạnh kéo mắt cá chân lôi trở lại.
Hắn như con sư tử vồ mồi, lười biếng đè ta dưới móng vuốt.
"Lại muốn chạy?"
Búi tóc lỏng ra, sợi dây lụa màu xanh lá cây của ta xuất hiện giữa các ngón tay hắn.
Những ngón tay thon dài bay lượn, trong nháy mắt, sợi dây lụa đã buộc chặt hai cổ tay ta.
Đôi môi ấm áp áp vào môi ta, thì thầm.
"Tiểu Nguyệt nhi, nàng vẫn nghịch ngợm như vậy."
Ta muốn nói chuyện, nhưng bị hắn chặn miệng, hết mút mát lại dây dưa.
Khi tách ra, ánh mắt cả hai đều long lanh, đôi môi đỏ mọng quyến rũ.
Ta trách móc nhìn hắn.
"Bệ hạ sao có thể như vậy... dân nữ muốn đi gặp thái hậu..."
Hắn vùi mặt vào cổ ta, lười biếng nói: "Thái hậu đã sớm muốn gả nàng cho trẫm, nàng đi, bà ấy cũng sẽ không bênh vực nàng đâu."
"Không phải..." Ta hơi buồn bã nói, "Những chiếc đèn trường mệnh mà quý phi nương nương đánh rơi là do thái hậu ban tặng, để dân nữ thắp đèn cho người nhà đã khuất, đặt trong Phật Vân điện thờ cúng."
"Trong đó, cũng có của thái hậu...”
"Dân nữ vô dụng, không giữ được đèn, nên đến Nhân Thọ cung chịu tội."
Hơi thở bên tai trở nên nhẹ nhàng, Sở Yến Bình im lặng một lúc, bỗng cắn vành tai ta.
"Tiểu nha đầu, thật là thù dai."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro