Chương 13
Đang cập nhật
2025-03-17 14:15:21
Bọn chúng đã rơi vào thế tuyệt vọng.
Nhìn thấy thủ lĩnh của mình gục xuống,
Tất cả tâm lý chống cự hoàn toàn sụp đổ.
Chúng đồng loạt vứt s.ú.n.g xuống đất.
Sau đó—
Quay sang quỳ xuống trước những người phụ nữ từng là nô lệ của chúng.
Những người phụ nữ ấy.
Có người bật khóc nức nở.
Có người hét lên trong niềm hân hoan.
Bởi những đau đớn bị kìm nén bao nhiêu năm trời.
Đến giờ phút này, cuối cùng cũng được giải phóng.
Tôi nhìn thấy Ôn Ngọc dẫn đầu nhóm phụ nữ, trói chặt đám ác nhân lại,
Lúc này cơ thể tôi đã không còn chống đỡ nổi nữa—
Tôi ngã quỵ xuống.
Khi tôi tỉnh lại, trời đã sáng.
Cơn mưa đã ngừng.
Ôn Ngọc kể lại tình hình.
Trong làng không có sóng điện thoại, họ không thể báo cảnh sát.
Nhưng may mắn thay, có người đã chạy ra đường lớn và chặn được một chiếc xe buýt trống.
Tài xế xe buýt sau khi nghe câu chuyện của họ, đã sốc nặng.
Anh ta lập tức đồng ý chở tất cả về thành phố.
Tôi mỉm cười nhạt.
Họ có lẽ không biết.
Chỉ cần tháo bỏ thiết bị gây nhiễu sóng của làng, điện thoại sẽ có sóng ngay.
Nhưng thôi, điều đó không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là.
Tất cả bọn họ đã an toàn.
Tôi nói với Ôn Ngọc:
"Mọi người cứ đi trước với tài xế.”
“Tôi sẽ ở lại xử lý đám đàn ông này."
"Nhưng chị bị thương nặng thế này, làm sao có thể ở lại một mình?"
Ôn Ngọc lo lắng hỏi.
Tôi cười nhạt, xua tay:
"Vết thương ngoài da thôi, tôi biết rõ giới hạn của mình, không sao đâu."
Tôi lại nói dối.
Vết thương trên tay phải của tôi, sau khi bị dầm mưa tối qua, đã bắt đầu nhiễm trùng.
Nếu không được xử lý kịp thời, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng làm sát thủ lâu năm rồi,
Tôi đã chẳng còn xem trọng mạng sống của mình, cũng chẳng xem trọng mạng sống của người khác.
Tôi nghĩ…
Nếu thật sự không cầm cự nổi nữa,
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, tôi sẽ tự gọi cảnh sát.
Nói với họ rằng.
Toàn bộ chuyện ở ngôi làng này…
Đều do một mình tôi làm.
Để tránh việc những cô gái kia sau khi rời khỏi làng còn phải gánh tội danh làm bị thương hoặc g.i.ế.c người.
Ôn Ngọc thở dài, rồi nói:
"À, đúng rồi. Khi tôi đến nhà Bành Nhai Tử, tôi đã tìm thấy một cậu bé.”
“Thằng bé đúng là bị hắn bắt cóc, nhưng nó không phải tên là Tiểu Ngư.”
“Nó nói tối qua đã nghe thấy tiếng chị đánh nhau với Bành Nhai Tử, nên trốn trong phòng, không dám ra ngoài."
Nói rồi, cô ấy dẫn một cậu bé bẩn thỉu bước tới.
Nhưng ngay khi tôi nhìn thấy thằng bé này.
Cả người tôi như bị sét đánh.
Không đúng.
Đây không phải Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư đâu?
Tôi nhìn chằm chằm vào Ôn Ngọc và đứa trẻ trước mặt, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.
Đúng lúc đó.
Một bé gái bước ra từ trong đám đông.
Đôi mắt tròn xoe.
Ngũ quan nhỏ nhắn.
Tôi lập tức nhận ra.
Đó mới chính là Tiểu Ngư.
Tôi giơ tay, chỉ vào cô bé, nói với Ôn Ngọc:
"Ôn Ngọc, em nhìn đi…"
Nhưng Ôn Ngọc và cậu bé kia cùng quay đầu lại, rồi…
Họ nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác.
Bọn họ… không nhìn thấy sao?
Ôn Ngọc đứng sững, ánh mắt đầy bối rối.
"Chị đang nói gì thế?"
Lúc này, bé gái trước mặt tôi nhoẻn miệng cười.
"Chị không nhớ em sao?"
Tôi nhìn vào khuôn mặt ấy…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một khuôn mặt quen thuộc đến kỳ lạ.
Và ngay khoảnh khắc đó.
Tôi bỗng hiểu ra tất cả.
Tôi mỉm cười, khẽ nói với Ôn Ngọc:
"Không có gì đâu. Chắc chị nhớ nhầm rồi."
Bởi vì "Tiểu Ngư"…
Từ đầu đến cuối, chưa bao giờ tồn tại.
Bởi vì Tiểu Ngư.
Chính là tôi năm tám tuổi.
Ban ngày, ngay từ đầu tôi đã nhìn thấy cậu bé này.
Nhưng tôi lại tự thuyết phục mình rằng đó là Tiểu Ngư.
Còn Tiểu Ngư mà tôi nhìn thấy vào ban đêm.
Chưa từng tồn tại.
Cô bé chỉ là ảo giác của tôi.
Không ngạc nhiên khi Bành Nhai Tử hôm đó hoảng loạn gọi tôi là kẻ điên.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy tôi nói chuyện với không khí.
Hắn chắc hẳn đã sợ đến phát khiếp.
Tôi hít sâu một hơi, quay sang nói với Ôn Ngọc:
"Không sao nữa rồi. Em mau đi đi, đừng để bác tài phải đợi lâu."
Cùng lúc đó, Tiểu Ngư ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
Những vết sẹo trên da đầu cô ấy…
Dù bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn nhớ rõ như in.
Năm tôi tám tuổi.
Tôi bị bọn buôn người bán vào một ngôi làng heo hút trong núi sâu.
Mãi sau này, một tổ chức sát thủ đã cứu tôi khỏi tay chúng.
Từ đó, tôi không ngừng rèn luyện để trở thành một cỗ máy g.i.ế.c người lạnh lùng nhất.
Bởi vì chỉ có làm một cỗ máy, mới có thể không có cảm xúc.
Không có ký ức.
Mới có thể hoàn toàn quên đi cô bé từng bị nhốt trong núi sâu.
Cô bé đã từng khóc, từng gào thét muốn được trở về nhà.
Nhưng hóa ra.
Cô bé mà tôi đã cố gắng quên đi suốt bao năm nay…
Chưa từng thực sự biến mất.
Cuối cùng, cô bé ấy vẫn hóa thành ảo ảnh, đi theo tôi đến ngôi làng này.
Nhắc nhở tôi rằng—
Có những vết thương, không phải chỉ cần quên đi là sẽ lành lại.
Nghĩ đến đây.
Tôi không kìm nén được nữa, ôm chặt lấy cô bé không tồn tại ấy, bật khóc nức nở.
"Xin lỗi…”
“Chị không nên bỏ rơi em…”
“Không nên để em mãi mắc kẹt ở cái ngôi làng đó…"
"Chị Tang Du! Chị sao vậy?!"
Ôn Ngọc hốt hoảng gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng mỉm cười, định nói rằng tôi ổn.
Nhưng ngay giây tiếp theo.
Ôn Ngọc nhào đến ôm chặt lấy tôi.
"Chị Tang Du, đi cùng bọn em đi.”
“Chị đã cứu tất cả chúng em.”
“Nếu không có chị, không ai trong chúng em có đủ dũng khí để đứng lên phản kháng.”
"Giờ mà bỏ mặc chị lại…Em thực sự không làm được.”
"Vậy nên, dù tương lai có thế nào đi nữa”
“Bọn em cũng muốn cùng chị đối mặt."
Cô ấy nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
Như một người mẹ, đang dỗ dành đứa con của mình.
Đúng lúc này, Bạch Tuyết cũng bước tới.
Cô ấy cũng dang tay ôm lấy tôi.
Đã bao lâu rồi…
Không ai ôm tôi như vậy?
Trong khoảnh khắc đó.
Tôi cảm thấy mình như trở lại thành Tiểu Ngư tám tuổi.
Cô bé ấy, Người luôn trốn sâu trong tâm trí tôi, không dám bước ra ngoài.
Nhưng lúc này cô bé đứng dậy.
Vừa cười, vừa khóc, chạy bổ nhào về phía những con người đang dang tay đón lấy mình.
Đi thôi.
Bước ra ngoài.
Rời khỏi ngọn núi này.
Ngọn núi không chỉ giam cầm những người phụ nữ kia.
Mà còn giam cầm chính tôi suốt bao năm qua.
Dù phía trước là trừng phạt hay là cứu rỗi.
Thì lần này, con đường đó…
Tôi không còn phải đi một mình nữa.
Hoàn.
Nhìn thấy thủ lĩnh của mình gục xuống,
Tất cả tâm lý chống cự hoàn toàn sụp đổ.
Chúng đồng loạt vứt s.ú.n.g xuống đất.
Sau đó—
Quay sang quỳ xuống trước những người phụ nữ từng là nô lệ của chúng.
Những người phụ nữ ấy.
Có người bật khóc nức nở.
Có người hét lên trong niềm hân hoan.
Bởi những đau đớn bị kìm nén bao nhiêu năm trời.
Đến giờ phút này, cuối cùng cũng được giải phóng.
Tôi nhìn thấy Ôn Ngọc dẫn đầu nhóm phụ nữ, trói chặt đám ác nhân lại,
Lúc này cơ thể tôi đã không còn chống đỡ nổi nữa—
Tôi ngã quỵ xuống.
Khi tôi tỉnh lại, trời đã sáng.
Cơn mưa đã ngừng.
Ôn Ngọc kể lại tình hình.
Trong làng không có sóng điện thoại, họ không thể báo cảnh sát.
Nhưng may mắn thay, có người đã chạy ra đường lớn và chặn được một chiếc xe buýt trống.
Tài xế xe buýt sau khi nghe câu chuyện của họ, đã sốc nặng.
Anh ta lập tức đồng ý chở tất cả về thành phố.
Tôi mỉm cười nhạt.
Họ có lẽ không biết.
Chỉ cần tháo bỏ thiết bị gây nhiễu sóng của làng, điện thoại sẽ có sóng ngay.
Nhưng thôi, điều đó không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là.
Tất cả bọn họ đã an toàn.
Tôi nói với Ôn Ngọc:
"Mọi người cứ đi trước với tài xế.”
“Tôi sẽ ở lại xử lý đám đàn ông này."
"Nhưng chị bị thương nặng thế này, làm sao có thể ở lại một mình?"
Ôn Ngọc lo lắng hỏi.
Tôi cười nhạt, xua tay:
"Vết thương ngoài da thôi, tôi biết rõ giới hạn của mình, không sao đâu."
Tôi lại nói dối.
Vết thương trên tay phải của tôi, sau khi bị dầm mưa tối qua, đã bắt đầu nhiễm trùng.
Nếu không được xử lý kịp thời, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng làm sát thủ lâu năm rồi,
Tôi đã chẳng còn xem trọng mạng sống của mình, cũng chẳng xem trọng mạng sống của người khác.
Tôi nghĩ…
Nếu thật sự không cầm cự nổi nữa,
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, tôi sẽ tự gọi cảnh sát.
Nói với họ rằng.
Toàn bộ chuyện ở ngôi làng này…
Đều do một mình tôi làm.
Để tránh việc những cô gái kia sau khi rời khỏi làng còn phải gánh tội danh làm bị thương hoặc g.i.ế.c người.
Ôn Ngọc thở dài, rồi nói:
"À, đúng rồi. Khi tôi đến nhà Bành Nhai Tử, tôi đã tìm thấy một cậu bé.”
“Thằng bé đúng là bị hắn bắt cóc, nhưng nó không phải tên là Tiểu Ngư.”
“Nó nói tối qua đã nghe thấy tiếng chị đánh nhau với Bành Nhai Tử, nên trốn trong phòng, không dám ra ngoài."
Nói rồi, cô ấy dẫn một cậu bé bẩn thỉu bước tới.
Nhưng ngay khi tôi nhìn thấy thằng bé này.
Cả người tôi như bị sét đánh.
Không đúng.
Đây không phải Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư đâu?
Tôi nhìn chằm chằm vào Ôn Ngọc và đứa trẻ trước mặt, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.
Đúng lúc đó.
Một bé gái bước ra từ trong đám đông.
Đôi mắt tròn xoe.
Ngũ quan nhỏ nhắn.
Tôi lập tức nhận ra.
Đó mới chính là Tiểu Ngư.
Tôi giơ tay, chỉ vào cô bé, nói với Ôn Ngọc:
"Ôn Ngọc, em nhìn đi…"
Nhưng Ôn Ngọc và cậu bé kia cùng quay đầu lại, rồi…
Họ nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác.
Bọn họ… không nhìn thấy sao?
Ôn Ngọc đứng sững, ánh mắt đầy bối rối.
"Chị đang nói gì thế?"
Lúc này, bé gái trước mặt tôi nhoẻn miệng cười.
"Chị không nhớ em sao?"
Tôi nhìn vào khuôn mặt ấy…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một khuôn mặt quen thuộc đến kỳ lạ.
Và ngay khoảnh khắc đó.
Tôi bỗng hiểu ra tất cả.
Tôi mỉm cười, khẽ nói với Ôn Ngọc:
"Không có gì đâu. Chắc chị nhớ nhầm rồi."
Bởi vì "Tiểu Ngư"…
Từ đầu đến cuối, chưa bao giờ tồn tại.
Bởi vì Tiểu Ngư.
Chính là tôi năm tám tuổi.
Ban ngày, ngay từ đầu tôi đã nhìn thấy cậu bé này.
Nhưng tôi lại tự thuyết phục mình rằng đó là Tiểu Ngư.
Còn Tiểu Ngư mà tôi nhìn thấy vào ban đêm.
Chưa từng tồn tại.
Cô bé chỉ là ảo giác của tôi.
Không ngạc nhiên khi Bành Nhai Tử hôm đó hoảng loạn gọi tôi là kẻ điên.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy tôi nói chuyện với không khí.
Hắn chắc hẳn đã sợ đến phát khiếp.
Tôi hít sâu một hơi, quay sang nói với Ôn Ngọc:
"Không sao nữa rồi. Em mau đi đi, đừng để bác tài phải đợi lâu."
Cùng lúc đó, Tiểu Ngư ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
Những vết sẹo trên da đầu cô ấy…
Dù bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn nhớ rõ như in.
Năm tôi tám tuổi.
Tôi bị bọn buôn người bán vào một ngôi làng heo hút trong núi sâu.
Mãi sau này, một tổ chức sát thủ đã cứu tôi khỏi tay chúng.
Từ đó, tôi không ngừng rèn luyện để trở thành một cỗ máy g.i.ế.c người lạnh lùng nhất.
Bởi vì chỉ có làm một cỗ máy, mới có thể không có cảm xúc.
Không có ký ức.
Mới có thể hoàn toàn quên đi cô bé từng bị nhốt trong núi sâu.
Cô bé đã từng khóc, từng gào thét muốn được trở về nhà.
Nhưng hóa ra.
Cô bé mà tôi đã cố gắng quên đi suốt bao năm nay…
Chưa từng thực sự biến mất.
Cuối cùng, cô bé ấy vẫn hóa thành ảo ảnh, đi theo tôi đến ngôi làng này.
Nhắc nhở tôi rằng—
Có những vết thương, không phải chỉ cần quên đi là sẽ lành lại.
Nghĩ đến đây.
Tôi không kìm nén được nữa, ôm chặt lấy cô bé không tồn tại ấy, bật khóc nức nở.
"Xin lỗi…”
“Chị không nên bỏ rơi em…”
“Không nên để em mãi mắc kẹt ở cái ngôi làng đó…"
"Chị Tang Du! Chị sao vậy?!"
Ôn Ngọc hốt hoảng gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng mỉm cười, định nói rằng tôi ổn.
Nhưng ngay giây tiếp theo.
Ôn Ngọc nhào đến ôm chặt lấy tôi.
"Chị Tang Du, đi cùng bọn em đi.”
“Chị đã cứu tất cả chúng em.”
“Nếu không có chị, không ai trong chúng em có đủ dũng khí để đứng lên phản kháng.”
"Giờ mà bỏ mặc chị lại…Em thực sự không làm được.”
"Vậy nên, dù tương lai có thế nào đi nữa”
“Bọn em cũng muốn cùng chị đối mặt."
Cô ấy nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
Như một người mẹ, đang dỗ dành đứa con của mình.
Đúng lúc này, Bạch Tuyết cũng bước tới.
Cô ấy cũng dang tay ôm lấy tôi.
Đã bao lâu rồi…
Không ai ôm tôi như vậy?
Trong khoảnh khắc đó.
Tôi cảm thấy mình như trở lại thành Tiểu Ngư tám tuổi.
Cô bé ấy, Người luôn trốn sâu trong tâm trí tôi, không dám bước ra ngoài.
Nhưng lúc này cô bé đứng dậy.
Vừa cười, vừa khóc, chạy bổ nhào về phía những con người đang dang tay đón lấy mình.
Đi thôi.
Bước ra ngoài.
Rời khỏi ngọn núi này.
Ngọn núi không chỉ giam cầm những người phụ nữ kia.
Mà còn giam cầm chính tôi suốt bao năm qua.
Dù phía trước là trừng phạt hay là cứu rỗi.
Thì lần này, con đường đó…
Tôi không còn phải đi một mình nữa.
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro