Chương 12
Đang cập nhật
2025-03-17 14:15:21
Ôn Ngọc cắn môi, nhìn tôi đầy lo lắng.
"Chị Tang Du… một mình chị, liệu có ổn không?"
Tôi mỉm cười nhạt nhẽo:
"Chị đã thấy đủ loại tình huống còn tệ hơn thế này rồi."
Tôi nói dối.
Một mình đấu với cả mấy chục gã đàn ông?
Chuyện đó chỉ có trong phim.
Ở ngoài đời—
Một chọi mười đã là quá khó, huống chi bây giờ tôi còn đang bị thương.
Nhưng kéo dài thời gian để các cô ấy chạy thoát.
Điều đó, tôi vẫn làm được.
Tôi quay đầu lại, nhìn thẳng vào Bạch Tuyết, lần cuối.
"Tôi biết, những gì cô trải qua sẽ để lại những vết thương sâu trong lòng.
“Tôi chỉ có thể cho cô một lời khuyên”.
“Hãy cố gắng quên nó đi."
Cũng như tôi đã từng cố gắng quên.
Nhưng bản thân tôi vẫn luôn biết
Tôi chưa bao giờ thực sự quên được.
Năm tôi bảy, tám tuổi, tôi cũng từng bị bọn buôn người bắt cóc.
Tôi đã quên mất mình phải mất bao lâu.
Mới có thể nhốt chặt cơn ác mộng đó vào sâu trong trí nhớ,
Buộc bản thân không bao giờ nhớ lại.
Nhưng dù tôi có quên được quá khứ đó.
Thì thứ khắc sâu trong xương tủy này.
Sự căm hận với lũ cặn bã này.
Tôi chưa từng quên.
Có lẽ, đây chính là lý do tôi nhận nhiệm vụ này ngay từ đầu.
Mưa càng lúc càng lớn.
Bọn đàn ông bên ngoài bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Cửu ca, mưa làm s.ú.n.g của chúng ta hỏng hết rồi!"
"Sợ cái gì? Con đàn bà đó cũng đâu thể dùng b.o.m xăng nữa."
"Đúng vậy, bọn mình đông người, mà nó còn đang bị thương! Há há há!"
"Khoan đã, con đàn bà đó còn dám bước ra ngoài!"
"Là định đầu hàng sao?"
Cả đám đàn ông đột nhiên im lặng, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi đẩy cửa bước ra, đứng giữa mưa gió.
Bành Cửu Căn cười nhạo:
"Suy nghĩ thông suốt rồi? Muốn quỳ xuống cầu xin tao tha mạng cho mày a?"
Tôi không trả lời.
Chỉ lặng lẽ móc ra một thứ từ túi áo.
Một chiếc chỏ gấu làm từ thép nguyên khối.
Tôi đeo nó vào bàn tay trái.
Ánh mắt tôi quét qua đám dã thú khoác da người trước mặt.
Chúng đang háo hức chờ đợi để xé xác tôi ra từng mảnh.
Nhưng tôi không phải con mồi.
Tôi là Tang Du.
Là một sát thủ hàng đầu.
Và đêm nay.
Tất cả bọn chúng, đều phải chết.
Một tên, hai tên, ba tên…
Một nửa đám đàn ông đã gục xuống đất, không còn nhúc nhích.
Nhưng vẫn còn một nửa, đứng quanh tôi dưới sự chỉ huy của Bành Cửu Căn.
Chúng vây tôi vào giữa, ánh mắt như lũ sói đói.
Tay phải của tôi lại rách miệng ra vết thương to hơn, m.á.u tiếp tục rỉ ra.
Cánh tay trái cũng dần mất sức, gần như không thể vung lên nổi.
Bành Cửu Căn vẫn muốn bắt tôi sống.
Nếu không phải vậy, tôi đã không thể cầm cự lâu đến giờ này.
Nhưng ít nhất, thời gian kéo dài như vậy…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bạch Tuyết và Ôn Ngọc chắc đã trốn thoát an toàn.
Tôi thở dốc, dùng tay phải mò vào túi, tìm xem còn vũ khí nào không.
Nhưng không ngờ.
Ngón tay tôi chạm phải… một viên sô-cô-la.
Kỳ lạ.
Đây không phải là viên sô-cô-la tôi đưa cho Tiểu Ngư sao?
Con bé đã nhét lại vào túi tôi từ bao giờ?
Tôi nhét cả viên sô-cô-la vào miệng, cả vỏ cũng không bóc.
Vị ngọt ngào tan ra trên đầu lưỡi, khiến tôi lập tức có thêm một chút sức lực.
"Vẫn chưa chịu đầu hàng à?"
Bành Cửu Căn nhếch môi cười nhạo.
Tôi nhổ một ngụm m.á.u xuống đất, nghiến răng đáp:
"Đầu hàng con mẹ mày”
Tôi gồng người, chuẩn bị lao lên một lần nữa.
Nhưng đúng lúc đó.
"Chị Tang Du!"
Một giọng nói vang lên từ xa.
Là Ôn Ngọc.
Chết tiệt, hai người này chưa chạy đi sao?!
Không đúng.
Ngoài hai người họ, còn có rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn.
Có khoảng hai mươi người, đang chạy về phía này.
Tôi đang ngạc nhiên, thì bỗng nghe một gã đàn ông hét lên thất thanh:
"Cửu, Cửu ca… bọn đàn bà đó phản rồi!!!"
Tôi ngẩng đầu lên.
Trong màn mưa xối xả,
Những người phụ nữ từng bị giam cầm, từng bị làm nhục trong ngôi làng này.
Đang cầm cuốc, cầm rìu, cầm d.a.o phay.
Lao đến từ bốn phương tám hướng.
Dẫn đầu—
Là Ôn Ngọc và Bạch Tuyết.
Hai cô gái này…
Mạnh mẽ hơn tôi tưởng rất nhiều.
"Đám đàn bà thối tha! Mày dám chơi trò 'điệu hổ ly sơn' với tao?!"
Bành Cửu Căn quay phắt lại nhìn tôi, gầm lên tức giận.
Tôi cười lạnh, nhìn đám tay sai còn lại của hắn.
Chúng đang hoảng loạn lùi lại.
Những khẩu s.ú.n.g săn vô dụng ướt sũng trong mưa,
Không thể ngăn cản được cơn phẫn nộ của những người phụ nữ này nữa.
Bành Cửu Căn trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt hắn đỏ rực như thể muốn phun ra lửa.
Giờ đây—
Tôi có thể dốc toàn lực, xử lý hắn.
Hắn vẫn tưởng mình là đối thủ của tôi sao?
Tôi hít sâu một hơi, lùi nhẹ nửa bước—
RỒI BẬT NHẢY.
Hai chân tôi kẹp chặt lấy cổ hắn, xoay người—
"RẦM!"
Bành Cửu Căn bị quật mạnh xuống đất.
Đầu hắn đập thẳng xuống nền bùn.
Hắn còn chưa kịp phản ứng.
Tôi đã nhặt một khẩu s.ú.n.g săn dưới đất.
"BỐP! BỐP! BỐP!"
Dùng báng súng, đập liên tiếp vào đầu hắn.
Cuối cùng—
Tên cầm đầu của Phong Trại cũng bất động.
Tôi đứng thẳng dậy, thở dốc, quét mắt qua đám đàn ông còn lại.
Hét lớn:
"CÒN ĐỨA NÀO KHÔNG PHỤC?!"
"Chị Tang Du… một mình chị, liệu có ổn không?"
Tôi mỉm cười nhạt nhẽo:
"Chị đã thấy đủ loại tình huống còn tệ hơn thế này rồi."
Tôi nói dối.
Một mình đấu với cả mấy chục gã đàn ông?
Chuyện đó chỉ có trong phim.
Ở ngoài đời—
Một chọi mười đã là quá khó, huống chi bây giờ tôi còn đang bị thương.
Nhưng kéo dài thời gian để các cô ấy chạy thoát.
Điều đó, tôi vẫn làm được.
Tôi quay đầu lại, nhìn thẳng vào Bạch Tuyết, lần cuối.
"Tôi biết, những gì cô trải qua sẽ để lại những vết thương sâu trong lòng.
“Tôi chỉ có thể cho cô một lời khuyên”.
“Hãy cố gắng quên nó đi."
Cũng như tôi đã từng cố gắng quên.
Nhưng bản thân tôi vẫn luôn biết
Tôi chưa bao giờ thực sự quên được.
Năm tôi bảy, tám tuổi, tôi cũng từng bị bọn buôn người bắt cóc.
Tôi đã quên mất mình phải mất bao lâu.
Mới có thể nhốt chặt cơn ác mộng đó vào sâu trong trí nhớ,
Buộc bản thân không bao giờ nhớ lại.
Nhưng dù tôi có quên được quá khứ đó.
Thì thứ khắc sâu trong xương tủy này.
Sự căm hận với lũ cặn bã này.
Tôi chưa từng quên.
Có lẽ, đây chính là lý do tôi nhận nhiệm vụ này ngay từ đầu.
Mưa càng lúc càng lớn.
Bọn đàn ông bên ngoài bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Cửu ca, mưa làm s.ú.n.g của chúng ta hỏng hết rồi!"
"Sợ cái gì? Con đàn bà đó cũng đâu thể dùng b.o.m xăng nữa."
"Đúng vậy, bọn mình đông người, mà nó còn đang bị thương! Há há há!"
"Khoan đã, con đàn bà đó còn dám bước ra ngoài!"
"Là định đầu hàng sao?"
Cả đám đàn ông đột nhiên im lặng, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi đẩy cửa bước ra, đứng giữa mưa gió.
Bành Cửu Căn cười nhạo:
"Suy nghĩ thông suốt rồi? Muốn quỳ xuống cầu xin tao tha mạng cho mày a?"
Tôi không trả lời.
Chỉ lặng lẽ móc ra một thứ từ túi áo.
Một chiếc chỏ gấu làm từ thép nguyên khối.
Tôi đeo nó vào bàn tay trái.
Ánh mắt tôi quét qua đám dã thú khoác da người trước mặt.
Chúng đang háo hức chờ đợi để xé xác tôi ra từng mảnh.
Nhưng tôi không phải con mồi.
Tôi là Tang Du.
Là một sát thủ hàng đầu.
Và đêm nay.
Tất cả bọn chúng, đều phải chết.
Một tên, hai tên, ba tên…
Một nửa đám đàn ông đã gục xuống đất, không còn nhúc nhích.
Nhưng vẫn còn một nửa, đứng quanh tôi dưới sự chỉ huy của Bành Cửu Căn.
Chúng vây tôi vào giữa, ánh mắt như lũ sói đói.
Tay phải của tôi lại rách miệng ra vết thương to hơn, m.á.u tiếp tục rỉ ra.
Cánh tay trái cũng dần mất sức, gần như không thể vung lên nổi.
Bành Cửu Căn vẫn muốn bắt tôi sống.
Nếu không phải vậy, tôi đã không thể cầm cự lâu đến giờ này.
Nhưng ít nhất, thời gian kéo dài như vậy…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bạch Tuyết và Ôn Ngọc chắc đã trốn thoát an toàn.
Tôi thở dốc, dùng tay phải mò vào túi, tìm xem còn vũ khí nào không.
Nhưng không ngờ.
Ngón tay tôi chạm phải… một viên sô-cô-la.
Kỳ lạ.
Đây không phải là viên sô-cô-la tôi đưa cho Tiểu Ngư sao?
Con bé đã nhét lại vào túi tôi từ bao giờ?
Tôi nhét cả viên sô-cô-la vào miệng, cả vỏ cũng không bóc.
Vị ngọt ngào tan ra trên đầu lưỡi, khiến tôi lập tức có thêm một chút sức lực.
"Vẫn chưa chịu đầu hàng à?"
Bành Cửu Căn nhếch môi cười nhạo.
Tôi nhổ một ngụm m.á.u xuống đất, nghiến răng đáp:
"Đầu hàng con mẹ mày”
Tôi gồng người, chuẩn bị lao lên một lần nữa.
Nhưng đúng lúc đó.
"Chị Tang Du!"
Một giọng nói vang lên từ xa.
Là Ôn Ngọc.
Chết tiệt, hai người này chưa chạy đi sao?!
Không đúng.
Ngoài hai người họ, còn có rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn.
Có khoảng hai mươi người, đang chạy về phía này.
Tôi đang ngạc nhiên, thì bỗng nghe một gã đàn ông hét lên thất thanh:
"Cửu, Cửu ca… bọn đàn bà đó phản rồi!!!"
Tôi ngẩng đầu lên.
Trong màn mưa xối xả,
Những người phụ nữ từng bị giam cầm, từng bị làm nhục trong ngôi làng này.
Đang cầm cuốc, cầm rìu, cầm d.a.o phay.
Lao đến từ bốn phương tám hướng.
Dẫn đầu—
Là Ôn Ngọc và Bạch Tuyết.
Hai cô gái này…
Mạnh mẽ hơn tôi tưởng rất nhiều.
"Đám đàn bà thối tha! Mày dám chơi trò 'điệu hổ ly sơn' với tao?!"
Bành Cửu Căn quay phắt lại nhìn tôi, gầm lên tức giận.
Tôi cười lạnh, nhìn đám tay sai còn lại của hắn.
Chúng đang hoảng loạn lùi lại.
Những khẩu s.ú.n.g săn vô dụng ướt sũng trong mưa,
Không thể ngăn cản được cơn phẫn nộ của những người phụ nữ này nữa.
Bành Cửu Căn trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt hắn đỏ rực như thể muốn phun ra lửa.
Giờ đây—
Tôi có thể dốc toàn lực, xử lý hắn.
Hắn vẫn tưởng mình là đối thủ của tôi sao?
Tôi hít sâu một hơi, lùi nhẹ nửa bước—
RỒI BẬT NHẢY.
Hai chân tôi kẹp chặt lấy cổ hắn, xoay người—
"RẦM!"
Bành Cửu Căn bị quật mạnh xuống đất.
Đầu hắn đập thẳng xuống nền bùn.
Hắn còn chưa kịp phản ứng.
Tôi đã nhặt một khẩu s.ú.n.g săn dưới đất.
"BỐP! BỐP! BỐP!"
Dùng báng súng, đập liên tiếp vào đầu hắn.
Cuối cùng—
Tên cầm đầu của Phong Trại cũng bất động.
Tôi đứng thẳng dậy, thở dốc, quét mắt qua đám đàn ông còn lại.
Hét lớn:
"CÒN ĐỨA NÀO KHÔNG PHỤC?!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro