Chương 11
Khai Tân
2025-03-26 14:35:04
Không biết Lý Dận tin bao nhiêu.
Với bản lĩnh của chàng, chuyện giữa ta và Lý Dập chắc hẳn chàng đã sớm cho người điều tra rõ.
Chàng chỉ muốn chính miệng ta thừa nhận mà thôi.
Lý Dập mưu sát chính huynh ruột của mình, cả đời này coi như hoàn toàn bị hủy hoại.
Trịnh Vương đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, đày hắn đến hoàng lăng để sám hối.
Lúc gần đi, Lý Dập vẫn còn muốn gặp ta.
Một kẻ tự cho là đúng như hắn, gặp mặt để làm gì chứ?
Ta không đi.
Hắn liền ở đó gào thét, nói rằng ta thật ra yêu hắn, gả cho Lý Dận chỉ vì muốn chọc tức hắn. Hắn còn bịa đặt rằng ta đã viết thư tình cho hắn nhiều năm, trong thư tràn đầy ái mộ và lời ngon tiếng ngọt.
Lý Dận biết chuyện, lập tức đánh hắn một trận nhừ tử, đánh đến nửa sống nửa chếc.
Sau đó chàng sai người lấy thư ra — đúng là những lá ta từng viết.
Nhưng trong thư chẳng có gì ngoài mấy lời nhắc nhở như:
“Hôm nay kinh thành có mưa, ra ngoài nhớ mang theo ô.”
“Trên phố mới mở mấy cửa hàng, có dịp thì ghé xem thử.”
Chữ viết ngay ngắn, hoàn toàn khác với phong cách viết thư của ta với bằng hữu.
Ta làm gì có chuyện để lại nhược điểm cho Lý Dập?
Ta biết hắn hay giữ thư từ của người khác, vì vậy ngay từ đầu đã không viết bất kỳ điều gì mờ ám.
Lý Dận đưa thư cho ta xem, ta mở ra, nhìn lướt qua, đúng là bút tích của ta.
Không nhiều hơn, không ít hơn.
Ta sai bà v.ú mang chậu than đến, từng phong từng phong đốt sạch.
Đốt đi những khát khao và m.ô.n.g lung trong quá khứ.
Từ nay về sau, trong lòng ta, trên thế gian này, không còn Lý Dập nữa.
Còn Lý Dận làm gì trong lúc đó?
Chàng chỉ ngồi ở bên cạnh, uống trà, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ, ánh mắt chăm chú quan sát ta.
Ban đêm, dù ta đang mang thai, chàng vẫn khiến ta kiệt sức. Ta khổ sở cầu xin, nói không biết bao nhiêu lời hay, bấy giờ chàng mới chịu buông tha.
Đúng là một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi.
Sau sự việc của Trịnh Vương Phủ, triều đình bắt đầu biến động.
Hoàng Thượng tuổi cao sức yếu, cơ thể ngày càng suy kiệt.
Hoàng Hậu gọi ta vào cung hai lần, mời nhiều thái y đến để bắt mạch.
“Thai nhi hẵng còn rất nhỏ…”
Ta lập tức hiểu ra — Hoàng Thượng e là không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
Hoàng Hậu muốn xác nhận, đứa trẻ trong bụng ta, rốt cuộc là nam hay nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trở về Vương Phủ, ta đưa một số tín vật cho Lý Dận.
Ta đã nói sẽ toàn lực ủng hộ chàng.
Trước đây khi chàng chưa mở lời, ta không hỏi chuyện triều đình. Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, phu thê là một thể, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Vương Gia."
"?"
Ta do dự một lúc, rồi hỏi:
"Đứa bé trong bụng ta, nhất định phải là con trai sao?"
Nếu là con gái, có phải sẽ bị bắt đổi thành một đứa trẻ khác không?
Ta không dám hỏi thẳng.
Nếu thật sự là như vậy, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để mang theo con bỏ trốn.
Nam hay nữ, ta không thể lựa chọn.
Ta chỉ biết — dù thế nào, đó cũng là con của ta.
Ta có thể tham lam, có thể nhẫn tâm, có thể là một người đàn bà độc ác không từ thủ đoạn.
Nhưng ta không thể vứt bỏ con ruột của mình, chỉ để đổi lấy vinh hoa phú quý.
“Tất nhiên là không phải, con trai hay con gái cũng đều là con ta, ta sẽ tự mình bảo vệ chúng chu toàn. Nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai, đừng suy nghĩ linh tinh.”
Ta hy vọng Lý Dận giữ lời, nhưng lại sợ vì ngôi vị Hoàng Đế mà chàng không tiếc đánh đổi mọi thứ. Vì vậy, ta âm thầm dặn Bảo Ý chuẩn bị sẵn sàng, nếu cần thiết, ta sẽ mang theo con bỏ đi.
Lý Dận hẳn đã bàn bạc với Hoàng Hậu, vì kể từ ngày đó bà không còn triệu ta vào cung, cũng không kêu ngự y bắt mạch cho ta nữa. Nhưng ta không vì thế mà buông lỏng cảnh giác.
Lý Dận ngày càng về Vương Phủ muộn, có lúc thậm chí còn không về.
Mười tháng mang thai, một sớm lâm bồn.
Ta chỉ cho Bảo Ý vào phòng sinh, còn Văn Ảnh đã sắp xếp sẵn những người đáng tin cậy. Một khi ta sinh con gái, nếu Lý Dận ôm đến cho ta một bé trai...
Sinh con thật sự rất đau đớn, không khác gì bị xé nát từng thớ thịt.
Mồ hôi ta đầm đìa, môi bị cắn nát, bàn tay ghì chặt đệm giường, gân xanh trên mu bàn tay căng lên.
Cuối cùng, ta cũng hạ sinh hài nhi.
“Chúc mừng Vương Phi, chúc mừng Vương Phi, là một tiểu công tử!”
Ta mở to mắt, thấy bà đỡ cắt dây rốn, lau sạch đứa trẻ rồi bọc trong tã lót, ôm đến trước mặt ta.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, ta vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa cảm thấy có chút hụt hẫng.
“Trên người thằng bé có vết bớt nào không?”
“Nô tỳ đã kiểm tra, tiểu công tử rất sạch sẽ, không có vết bớt nào.”
“Đặt xuống bên cạnh ta đi.”
Ta cẩn thận quan sát, trên người thằng bé quả thực không có vết bớt nào, nhưng giữa ngón cái và ngón trỏ chân trái có một nốt ruồi đỏ.
Ta khẽ mím môi, tiếp tục kiểm tra các chỗ khác rồi nhỏ giọng dặn dò bà đỡ:
“Đi báo tin vui đi.”
Với bản lĩnh của chàng, chuyện giữa ta và Lý Dập chắc hẳn chàng đã sớm cho người điều tra rõ.
Chàng chỉ muốn chính miệng ta thừa nhận mà thôi.
Lý Dập mưu sát chính huynh ruột của mình, cả đời này coi như hoàn toàn bị hủy hoại.
Trịnh Vương đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, đày hắn đến hoàng lăng để sám hối.
Lúc gần đi, Lý Dập vẫn còn muốn gặp ta.
Một kẻ tự cho là đúng như hắn, gặp mặt để làm gì chứ?
Ta không đi.
Hắn liền ở đó gào thét, nói rằng ta thật ra yêu hắn, gả cho Lý Dận chỉ vì muốn chọc tức hắn. Hắn còn bịa đặt rằng ta đã viết thư tình cho hắn nhiều năm, trong thư tràn đầy ái mộ và lời ngon tiếng ngọt.
Lý Dận biết chuyện, lập tức đánh hắn một trận nhừ tử, đánh đến nửa sống nửa chếc.
Sau đó chàng sai người lấy thư ra — đúng là những lá ta từng viết.
Nhưng trong thư chẳng có gì ngoài mấy lời nhắc nhở như:
“Hôm nay kinh thành có mưa, ra ngoài nhớ mang theo ô.”
“Trên phố mới mở mấy cửa hàng, có dịp thì ghé xem thử.”
Chữ viết ngay ngắn, hoàn toàn khác với phong cách viết thư của ta với bằng hữu.
Ta làm gì có chuyện để lại nhược điểm cho Lý Dập?
Ta biết hắn hay giữ thư từ của người khác, vì vậy ngay từ đầu đã không viết bất kỳ điều gì mờ ám.
Lý Dận đưa thư cho ta xem, ta mở ra, nhìn lướt qua, đúng là bút tích của ta.
Không nhiều hơn, không ít hơn.
Ta sai bà v.ú mang chậu than đến, từng phong từng phong đốt sạch.
Đốt đi những khát khao và m.ô.n.g lung trong quá khứ.
Từ nay về sau, trong lòng ta, trên thế gian này, không còn Lý Dập nữa.
Còn Lý Dận làm gì trong lúc đó?
Chàng chỉ ngồi ở bên cạnh, uống trà, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ, ánh mắt chăm chú quan sát ta.
Ban đêm, dù ta đang mang thai, chàng vẫn khiến ta kiệt sức. Ta khổ sở cầu xin, nói không biết bao nhiêu lời hay, bấy giờ chàng mới chịu buông tha.
Đúng là một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi.
Sau sự việc của Trịnh Vương Phủ, triều đình bắt đầu biến động.
Hoàng Thượng tuổi cao sức yếu, cơ thể ngày càng suy kiệt.
Hoàng Hậu gọi ta vào cung hai lần, mời nhiều thái y đến để bắt mạch.
“Thai nhi hẵng còn rất nhỏ…”
Ta lập tức hiểu ra — Hoàng Thượng e là không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
Hoàng Hậu muốn xác nhận, đứa trẻ trong bụng ta, rốt cuộc là nam hay nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trở về Vương Phủ, ta đưa một số tín vật cho Lý Dận.
Ta đã nói sẽ toàn lực ủng hộ chàng.
Trước đây khi chàng chưa mở lời, ta không hỏi chuyện triều đình. Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, phu thê là một thể, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Vương Gia."
"?"
Ta do dự một lúc, rồi hỏi:
"Đứa bé trong bụng ta, nhất định phải là con trai sao?"
Nếu là con gái, có phải sẽ bị bắt đổi thành một đứa trẻ khác không?
Ta không dám hỏi thẳng.
Nếu thật sự là như vậy, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để mang theo con bỏ trốn.
Nam hay nữ, ta không thể lựa chọn.
Ta chỉ biết — dù thế nào, đó cũng là con của ta.
Ta có thể tham lam, có thể nhẫn tâm, có thể là một người đàn bà độc ác không từ thủ đoạn.
Nhưng ta không thể vứt bỏ con ruột của mình, chỉ để đổi lấy vinh hoa phú quý.
“Tất nhiên là không phải, con trai hay con gái cũng đều là con ta, ta sẽ tự mình bảo vệ chúng chu toàn. Nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai, đừng suy nghĩ linh tinh.”
Ta hy vọng Lý Dận giữ lời, nhưng lại sợ vì ngôi vị Hoàng Đế mà chàng không tiếc đánh đổi mọi thứ. Vì vậy, ta âm thầm dặn Bảo Ý chuẩn bị sẵn sàng, nếu cần thiết, ta sẽ mang theo con bỏ đi.
Lý Dận hẳn đã bàn bạc với Hoàng Hậu, vì kể từ ngày đó bà không còn triệu ta vào cung, cũng không kêu ngự y bắt mạch cho ta nữa. Nhưng ta không vì thế mà buông lỏng cảnh giác.
Lý Dận ngày càng về Vương Phủ muộn, có lúc thậm chí còn không về.
Mười tháng mang thai, một sớm lâm bồn.
Ta chỉ cho Bảo Ý vào phòng sinh, còn Văn Ảnh đã sắp xếp sẵn những người đáng tin cậy. Một khi ta sinh con gái, nếu Lý Dận ôm đến cho ta một bé trai...
Sinh con thật sự rất đau đớn, không khác gì bị xé nát từng thớ thịt.
Mồ hôi ta đầm đìa, môi bị cắn nát, bàn tay ghì chặt đệm giường, gân xanh trên mu bàn tay căng lên.
Cuối cùng, ta cũng hạ sinh hài nhi.
“Chúc mừng Vương Phi, chúc mừng Vương Phi, là một tiểu công tử!”
Ta mở to mắt, thấy bà đỡ cắt dây rốn, lau sạch đứa trẻ rồi bọc trong tã lót, ôm đến trước mặt ta.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, ta vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa cảm thấy có chút hụt hẫng.
“Trên người thằng bé có vết bớt nào không?”
“Nô tỳ đã kiểm tra, tiểu công tử rất sạch sẽ, không có vết bớt nào.”
“Đặt xuống bên cạnh ta đi.”
Ta cẩn thận quan sát, trên người thằng bé quả thực không có vết bớt nào, nhưng giữa ngón cái và ngón trỏ chân trái có một nốt ruồi đỏ.
Ta khẽ mím môi, tiếp tục kiểm tra các chỗ khác rồi nhỏ giọng dặn dò bà đỡ:
“Đi báo tin vui đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro