Chương 12
Khai Tân
2025-03-26 14:35:04
“Dạ.”
Bà đỡ rời đi, ta sai Bảo Ý chăm sóc con, còn mình thì toàn thân rã rời, nằm vật xuống giường.
Ta sinh được con trai, không biết có bao nhiêu người đang hâm mộ, ghen ghét đây.
Người nhà họ Vương đến chúc mừng, ai cũng nói lời hay ý đẹp. Vương Nguyệt Doanh đứng phía sau, trong mắt chứa đầy sự ghen tị và oán hận.
Sau đó, nàng ta lén lút rời khỏi bữa tiệc. Ta liếc mắt ra hiệu cho Bảo Ý.
Chẳng bao lâu, Bảo Ý trở lại, nói rằng nàng ta đã đi quyến rũ Lý Dận, nhưng bị chàng sai người trói lại, đưa trở về nhà mẹ đẻ.
Thật là nhục nhã đến mức không còn mặt mũi để nhìn ai!
Cùng họ với nàng ta đúng là xui xẻo tám đời!
Ngày con ta đầy tháng, Hoàng Thượng đổ bệnh.
Lúc đầu chỉ là cảm mạo phong hàn, sau đó ho khan liên tục, uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng.
Ngài triệu các Hoàng Tử và bá quan vào cung diện kiến.
Trước khi vào cung, Lý Dận xoa đầu ta:
“Nếu phụ hoàng lập người khác làm Thái Tử, ta sẽ chỉ làm một vương gia nhàn tản cả đời này...”
“Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Chàng làm Thái Tử cũng được, làm Vương Gia cũng thế, với ta không quan trọng. Chỉ cần có chàng, nhà chúng ta ở đâu cũng đều giống nhau.”
Lý Dận ôm ta vào lòng, xoa nhẹ mái tóc ta: “Chờ ta trở về nhé.”
Chưa bao lâu sau, tin tức từ cung truyền ra — Lý Dận được phong làm Thái Tử, còn ta được sách phong làm Thái Tử Phi.
Hoàng Thượng bệnh nặng, Thái Tử Phi chỉ cách vị trí Hoàng Hậu một bước ngắn.
Một bước lên trời, cũng chỉ như vậy.
Ta cho người trọng thưởng người báo tin.
Lần đầu tiên, ta cảm nhận được sự vinh hoa khi phu quân mình vinh hiển.
Lý Dận làm Thái Tử, triều chính đều do chàng xử lý.
Hoàng Hậu đôi khi sẽ triệu ta vào cung, mang theo con trai vào thăm Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nhìn cháu trai, cười nói: “Tên nhóc này trông giống hệt Lý Dận hồi bé.”
Sau đó, ngài và Hoàng Hậu nói chuyện đến khi ngủ quên.
Ta tưởng rằng hai người chênh lệch tuổi tác, sẽ không có tình cảm sâu đậm. Nhưng Phượng Linh nói với ta rằng, Hoàng Hậu đã không ít lần âm thầm rơi lệ.
Bà cũng thu lại tính tình, an phận thủ thường ở bên chăm sóc Hoàng Thượng.
“Con người chứ nào phải cỏ cây, làm gì có ai là vô tình.”
Ngày Hoàng Thượng băng hà, con trai ta đã hai tuổi, biết chạy nhảy, biết gọi người.
Thằng bé canh giữ bên giường bệnh, ôm lấy tay Hoàng Thượng mà nũng nịu: “Hoàng gia gia, người sẽ khỏe lại mà, phải không ạ?”
Hoàng Thượng gắng gượng nở nụ cười:
“Tiểu Chấp Nhi à, sau này con lớn lên phải ngoan ngoãn, phải hiểu chuyện, hiếu thuận với hoàng tổ mẫu, biết không?”
“Dạ, dạ!”
Ngày Hoàng Thượng ra đi, có rất nhiều người khóc thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bất luận là thật tâm hay giả dối.
Hoàng Hậu thương tâm đến mức không còn lòng dạ nào xử lý việc trong cung, đều giao hết cho ta.
Bà nói: “Gia Ngọc, đàn ông trên đời không phải ai cũng bạc tình. Con đừng sống mãi trong quá khứ, hãy nhìn vào hiện tại và tương lai, càng phải trân trọng người trước mắt.”
Ta biết, Hoàng Hậu hiểu rõ lòng ta đối với Lý Dận không có quá nhiều tình cảm.
Huống chi, đàn ông lòng dạ sáng nắng chiều mưa, có thể một đời một kiếp một đôi vợ chồng, thật sự ít đến đáng thương.
“Con dâu xin tuân theo lời dạy của mẫu hậu.”
“Haizz...”
Bà thở dài thật sâu, nhìn ta một lát rồi phất tay cho lui.
Ta bước đi trên hành lang chạm trổ tinh xảo, nhìn hoa cỏ đầy vườn.
Ngôi vị Hoàng Hậu trong tầm tay, nhưng ta lại chẳng hề vui sướng.
Thậm chí, ta không biết mình thật sự mong cầu điều gì...
Lý Dận lên ngôi Hoàng Đế, phong ta làm Hoàng Hậu.
Ta chờ đợi, chờ chàng thực hiện lời hứa năm xưa.
Vương Thượng Thư cầu kiến.
Ta do dự một lát, rồi cho gọi vào.
Ông ta nhìn ta hồi lâu, sau đó quỳ xuống:
“Thần tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Ta nhìn ông ta, dù căm hận đến tận xương tủy, ta vẫn không có tư cách để nhận cái quỳ này.
Vì vậy, ta không bảo ông ta đứng dậy, mà đi đến bên cạnh cửa sổ, mở tung cánh cửa đang khép chặt, để cơn gió nhẹ phả vào mặt.
“Người ông nên quỳ, là mẫu thân và đệ đệ của ta trước mộ, để sám hối tội lỗi của mình.”
“Cũng đừng cầu xin ta tha thứ. Ông nên tự hỏi chính mình, ông còn có lương tâm hay không?”
Ta cười nhạo: “Nhưng loại người như ông, thì làm gì có lương tâm chứ.”
Vương Thượng Thư thở dài một hơi:
“Nếu ta nói, năm đó ta chỉ bỏ thuốc mê chứ không hạ độc mẫu thân con, con có tin không?”
Ta đương nhiên không tin.
Ông ta là loại người đầy miệng toàn lời giả dối, làm gì có câu nào là thật?
“Hoàng Thượng muốn ta từ quan, đó là ý của con sao?”
“Phải.”
Ông ta trầm mặc thật lâu, rồi chậm rãi nói:
Tuyết Lạc Vô Ngấn
“Thần hiểu rồi.”
“Nương nương, thần thiếu nợ người rất nhiều, ít nhất cũng nên làm một việc để đáp lại mong muốn của người.”
Đúng là giả tạo đến cực điểm.
Cuối cùng, Vương Thượng Thư từ quan.
Theo lý mà nói, gia đình Hoàng Hậu thường được phong thưởng, nhưng nhà họ Vương thì không. Đây là lần đầu tiên có tiền lệ như vậy. Không ai trong gia tộc ta được thăng chức hay hưởng được lợi lộc gì.
Bà đỡ rời đi, ta sai Bảo Ý chăm sóc con, còn mình thì toàn thân rã rời, nằm vật xuống giường.
Ta sinh được con trai, không biết có bao nhiêu người đang hâm mộ, ghen ghét đây.
Người nhà họ Vương đến chúc mừng, ai cũng nói lời hay ý đẹp. Vương Nguyệt Doanh đứng phía sau, trong mắt chứa đầy sự ghen tị và oán hận.
Sau đó, nàng ta lén lút rời khỏi bữa tiệc. Ta liếc mắt ra hiệu cho Bảo Ý.
Chẳng bao lâu, Bảo Ý trở lại, nói rằng nàng ta đã đi quyến rũ Lý Dận, nhưng bị chàng sai người trói lại, đưa trở về nhà mẹ đẻ.
Thật là nhục nhã đến mức không còn mặt mũi để nhìn ai!
Cùng họ với nàng ta đúng là xui xẻo tám đời!
Ngày con ta đầy tháng, Hoàng Thượng đổ bệnh.
Lúc đầu chỉ là cảm mạo phong hàn, sau đó ho khan liên tục, uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng.
Ngài triệu các Hoàng Tử và bá quan vào cung diện kiến.
Trước khi vào cung, Lý Dận xoa đầu ta:
“Nếu phụ hoàng lập người khác làm Thái Tử, ta sẽ chỉ làm một vương gia nhàn tản cả đời này...”
“Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Chàng làm Thái Tử cũng được, làm Vương Gia cũng thế, với ta không quan trọng. Chỉ cần có chàng, nhà chúng ta ở đâu cũng đều giống nhau.”
Lý Dận ôm ta vào lòng, xoa nhẹ mái tóc ta: “Chờ ta trở về nhé.”
Chưa bao lâu sau, tin tức từ cung truyền ra — Lý Dận được phong làm Thái Tử, còn ta được sách phong làm Thái Tử Phi.
Hoàng Thượng bệnh nặng, Thái Tử Phi chỉ cách vị trí Hoàng Hậu một bước ngắn.
Một bước lên trời, cũng chỉ như vậy.
Ta cho người trọng thưởng người báo tin.
Lần đầu tiên, ta cảm nhận được sự vinh hoa khi phu quân mình vinh hiển.
Lý Dận làm Thái Tử, triều chính đều do chàng xử lý.
Hoàng Hậu đôi khi sẽ triệu ta vào cung, mang theo con trai vào thăm Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nhìn cháu trai, cười nói: “Tên nhóc này trông giống hệt Lý Dận hồi bé.”
Sau đó, ngài và Hoàng Hậu nói chuyện đến khi ngủ quên.
Ta tưởng rằng hai người chênh lệch tuổi tác, sẽ không có tình cảm sâu đậm. Nhưng Phượng Linh nói với ta rằng, Hoàng Hậu đã không ít lần âm thầm rơi lệ.
Bà cũng thu lại tính tình, an phận thủ thường ở bên chăm sóc Hoàng Thượng.
“Con người chứ nào phải cỏ cây, làm gì có ai là vô tình.”
Ngày Hoàng Thượng băng hà, con trai ta đã hai tuổi, biết chạy nhảy, biết gọi người.
Thằng bé canh giữ bên giường bệnh, ôm lấy tay Hoàng Thượng mà nũng nịu: “Hoàng gia gia, người sẽ khỏe lại mà, phải không ạ?”
Hoàng Thượng gắng gượng nở nụ cười:
“Tiểu Chấp Nhi à, sau này con lớn lên phải ngoan ngoãn, phải hiểu chuyện, hiếu thuận với hoàng tổ mẫu, biết không?”
“Dạ, dạ!”
Ngày Hoàng Thượng ra đi, có rất nhiều người khóc thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bất luận là thật tâm hay giả dối.
Hoàng Hậu thương tâm đến mức không còn lòng dạ nào xử lý việc trong cung, đều giao hết cho ta.
Bà nói: “Gia Ngọc, đàn ông trên đời không phải ai cũng bạc tình. Con đừng sống mãi trong quá khứ, hãy nhìn vào hiện tại và tương lai, càng phải trân trọng người trước mắt.”
Ta biết, Hoàng Hậu hiểu rõ lòng ta đối với Lý Dận không có quá nhiều tình cảm.
Huống chi, đàn ông lòng dạ sáng nắng chiều mưa, có thể một đời một kiếp một đôi vợ chồng, thật sự ít đến đáng thương.
“Con dâu xin tuân theo lời dạy của mẫu hậu.”
“Haizz...”
Bà thở dài thật sâu, nhìn ta một lát rồi phất tay cho lui.
Ta bước đi trên hành lang chạm trổ tinh xảo, nhìn hoa cỏ đầy vườn.
Ngôi vị Hoàng Hậu trong tầm tay, nhưng ta lại chẳng hề vui sướng.
Thậm chí, ta không biết mình thật sự mong cầu điều gì...
Lý Dận lên ngôi Hoàng Đế, phong ta làm Hoàng Hậu.
Ta chờ đợi, chờ chàng thực hiện lời hứa năm xưa.
Vương Thượng Thư cầu kiến.
Ta do dự một lát, rồi cho gọi vào.
Ông ta nhìn ta hồi lâu, sau đó quỳ xuống:
“Thần tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Ta nhìn ông ta, dù căm hận đến tận xương tủy, ta vẫn không có tư cách để nhận cái quỳ này.
Vì vậy, ta không bảo ông ta đứng dậy, mà đi đến bên cạnh cửa sổ, mở tung cánh cửa đang khép chặt, để cơn gió nhẹ phả vào mặt.
“Người ông nên quỳ, là mẫu thân và đệ đệ của ta trước mộ, để sám hối tội lỗi của mình.”
“Cũng đừng cầu xin ta tha thứ. Ông nên tự hỏi chính mình, ông còn có lương tâm hay không?”
Ta cười nhạo: “Nhưng loại người như ông, thì làm gì có lương tâm chứ.”
Vương Thượng Thư thở dài một hơi:
“Nếu ta nói, năm đó ta chỉ bỏ thuốc mê chứ không hạ độc mẫu thân con, con có tin không?”
Ta đương nhiên không tin.
Ông ta là loại người đầy miệng toàn lời giả dối, làm gì có câu nào là thật?
“Hoàng Thượng muốn ta từ quan, đó là ý của con sao?”
“Phải.”
Ông ta trầm mặc thật lâu, rồi chậm rãi nói:
Tuyết Lạc Vô Ngấn
“Thần hiểu rồi.”
“Nương nương, thần thiếu nợ người rất nhiều, ít nhất cũng nên làm một việc để đáp lại mong muốn của người.”
Đúng là giả tạo đến cực điểm.
Cuối cùng, Vương Thượng Thư từ quan.
Theo lý mà nói, gia đình Hoàng Hậu thường được phong thưởng, nhưng nhà họ Vương thì không. Đây là lần đầu tiên có tiền lệ như vậy. Không ai trong gia tộc ta được thăng chức hay hưởng được lợi lộc gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro