Chương 10
Khai Tân
2025-03-26 14:35:04
Vào ngày xuất giá, trời trong xanh không một gợn mây.
Ta không muốn bất kỳ ai trong nhà họ Vương cõng ta lên kiệu hoa, mà chỉ muốn hỉ bà làm chuyện này.
Người nhà họ Vương có chút không cam lòng, cũng có chút oán hận.
Nhưng ta chẳng buồn để tâm.
Từ hôm nay trở đi, ta xuất giá tòng phu, nhà họ Vương — từng là chốn địa ngục kia - cuối cùng ta cũng có thể vứt bỏ!
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Sau khi bái đường xong, ta được đưa vào phòng tân hôn.
Khi Lý Dận vén khăn voan, ta và chàng cùng uống rượu giao bôi.
Hôm nay, chàng trông vô cùng tuấn tú, khuôn mặt sáng rực như ánh dương.
Thấy ta cứ nhìn chàng chằm chằm, hai tai của Lý Dận lập tức đỏ ửng lên.
Ta quay mặt đi, lặng lẽ đỏ mặt theo.
Đêm động phòng hoa chúc, hai người không có kinh nghiệm như chúng ta lóng ngóng đến tận nửa đêm.
Lý Dận ôm ta vào lòng:
"Cuối cùng cũng cưới được nàng về rồi."
Thật sự là quá mệt mỏi, ta mơ mơ màng màng hỏi lại:
"Chàng nói gì cơ?"
Nhưng chưa kịp nghe được câu trả lời, ta đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau tiến cung tạ ơn, Hoàng Hậu dịu dàng hỏi ta có quen với cuộc sống mới không.
Ta ngượng ngùng, mặt đỏ bừng gật đầu.
Những phi tần trong cung ai nấy đều không dễ đối phó, vừa nói bóng nói gió vừa đặt bẫy.
Còn các Công Chúa thì lại nói chuyện rất thẳng thắn.
May mắn thay, cô em chồng của ta, Công Chúa Phượng Linh là một người vô cùng khéo mồm khéo miệng.
Ai dám nói xấu ta hoặc đặt bẫy ta, nàng ấy lập tức phản bác, bảo vệ ta vô cùng chu toàn.
Thật là một cô em chồng đáng yêu!
Ta liền mời nàng ấy đến Thừa Vương Phủ chơi vài ngày.
Công Chúa Phượng Linh vừa nghe vậy đã muốn lập tức thu dọn hành lý, nhưng lại bị Hoàng Hậu giữ lại.
Trên đường về phủ, nghĩ đến Phượng Linh đáng yêu, hồn nhiên, hoạt bát, ta không nhịn được mà bật cười.
"Có chuyện gì vui sao?"
"Phượng Linh thật đáng yêu."
Vương Gia có một người muội muội như vậy thật tốt.
Còn nhà mẹ đẻ của ta, dù là biểu tỷ hay biểu muội, chẳng ai thực lòng đối tốt với ta cả.
Bên ngoài cười nói vui vẻ, nhưng trong lòng lại chứa đầy sự đố kỵ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giả tình giả ý, ta đều hiểu rõ tất cả.
“Con bé chỉ là một tiểu cô nương ngốc nghếch suy nghĩ không chín chắn, sau này nàng đừng chấp nhặt với muội ấy.”
“Chàng đừng nói muội ấy như vậy, muội ấy đã là một đại cô nương rồi, cũng cần thể diện. Hơn nữa, thiếp cảm thấy tính cách ngay thẳng của muội ấy thật sự rất tốt.”
Lý Dận bật cười: “Hiếm lắm mới có người khen muội muội ta như vậy, e rằng sau này muội ấy sẽ bám lấy muội không buông đó.”
Ta vẫn chưa hiểu ẩn ý trong lời nói của chàng.
Ba ngày sau, ta và Lý Dận về nhà họ Vương theo như tục lệ, nhưng chúng ta chỉ ngồi một lát, ăn một bữa cơm rồi rời đi.
Vương Thượng Thư gọi ta lại, đưa một hộp gấm, nói là để bồi thường.
"Không cần."
Trước đây ta đã không cần, bây giờ lại càng không.
Lý Dận đã giao cho ta toàn bộ quyền quản gia, sổ sách, chìa khóa… Hiện tại ta có tiền, có người, có quyền. Hơn nữa, ta đã sớm không còn mong cầu tình thương từ người phụ thân này nữa rồi.
Lý Dận rất bận, sáng sớm trời chưa hửng sáng đã phải vào triều, có khi nửa đêm mới về, mệt mỏi đến mức chỉ kịp tắm rửa qua loa, ăn vài miếng cơm rồi ôm ta ngủ.
Là thê tử, dù có yêu hay không, ta cũng phải giúp chàng quản lý Vương Phủ thật tốt, để chàng có thể yên tâm về mặt hậu phương.
Nửa năm sau khi thành thân, tình cảm của chúng ta vô cùng ổn định.
Không thể nói là gắn bó keo sơn, nhưng ít nhất cũng tôn trọng nhau như khách, cầm sắt hài hòa.
Khi nguyệt sự chậm trễ, Bảo Ý bắt mạch, tám phần chắc chắn là ta đã có thai.
Ta bèn vào cung báo tin với Hoàng Hậu, nhưng bà không gọi thái y, chỉ dặn dò ta nói với Lý Dận, đừng để lộ tin tức ra ngoài.
Lý Dận biết ta có thai thì sững sờ mất một lúc, sau đó lúng túng vừa cười vừa muốn nhảy dựng lên. Khác hẳn với dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Chàng cẩn thận đỡ ta ngồi xuống.
Đến cả Phượng Linh — vốn là một tiểu cô nương vô cùng hiếu động, nghịch ngợm — khi gặp ta cũng dè dặt hơn hẳn, cái này không cho ta ăn, cái kia không cho ta chạm vào. Cứ như một bà cụ non vậy.
Đến tháng thứ tư, tin tức mới truyền ra ngoài.
Kinh thành bỗng xảy ra chuyện lớn — Thế Tử Trịnh Vương qua đời trong một vụ sạt lở núi.
Nhưng Lý Dận nói với ta, đây là hành vi do con người làm ra.
"Liệu có phải là Lý Dập không..."
Lý Dận trầm mặc một hồi lâu: "Ta sẽ lập tức cho người đi điều tra."
Có đối tượng nghi ngờ thì việc điều tra cũng dễ hơn nhiều.
Chưa đầy vài ngày, Lý Dận đã nắm trong tay tất cả bằng chứng.
“Bên cạnh hắn có một thị thiếp, nhìn rất giống nàng.”
Trái tim ta lập tức trầm xuống.
Ta không biết có nên kể với Lý Dận về chuyện trong quá khứ hay không.
Chàng chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm không chút gợn sóng, tựa như một hồ nước không thấy đáy.
Ta kể hết mọi chuyện với chàng, kể cả việc ta từng động lòng với Lý Dập.
"Khi hắn định cưới chính thê, muốn nạp ta làm thiếp, ta đã hoàn toàn hết hy vọng, cắt đứt quan hệ, không còn qua lại với hắn nữa."
Ta không muốn bất kỳ ai trong nhà họ Vương cõng ta lên kiệu hoa, mà chỉ muốn hỉ bà làm chuyện này.
Người nhà họ Vương có chút không cam lòng, cũng có chút oán hận.
Nhưng ta chẳng buồn để tâm.
Từ hôm nay trở đi, ta xuất giá tòng phu, nhà họ Vương — từng là chốn địa ngục kia - cuối cùng ta cũng có thể vứt bỏ!
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Sau khi bái đường xong, ta được đưa vào phòng tân hôn.
Khi Lý Dận vén khăn voan, ta và chàng cùng uống rượu giao bôi.
Hôm nay, chàng trông vô cùng tuấn tú, khuôn mặt sáng rực như ánh dương.
Thấy ta cứ nhìn chàng chằm chằm, hai tai của Lý Dận lập tức đỏ ửng lên.
Ta quay mặt đi, lặng lẽ đỏ mặt theo.
Đêm động phòng hoa chúc, hai người không có kinh nghiệm như chúng ta lóng ngóng đến tận nửa đêm.
Lý Dận ôm ta vào lòng:
"Cuối cùng cũng cưới được nàng về rồi."
Thật sự là quá mệt mỏi, ta mơ mơ màng màng hỏi lại:
"Chàng nói gì cơ?"
Nhưng chưa kịp nghe được câu trả lời, ta đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau tiến cung tạ ơn, Hoàng Hậu dịu dàng hỏi ta có quen với cuộc sống mới không.
Ta ngượng ngùng, mặt đỏ bừng gật đầu.
Những phi tần trong cung ai nấy đều không dễ đối phó, vừa nói bóng nói gió vừa đặt bẫy.
Còn các Công Chúa thì lại nói chuyện rất thẳng thắn.
May mắn thay, cô em chồng của ta, Công Chúa Phượng Linh là một người vô cùng khéo mồm khéo miệng.
Ai dám nói xấu ta hoặc đặt bẫy ta, nàng ấy lập tức phản bác, bảo vệ ta vô cùng chu toàn.
Thật là một cô em chồng đáng yêu!
Ta liền mời nàng ấy đến Thừa Vương Phủ chơi vài ngày.
Công Chúa Phượng Linh vừa nghe vậy đã muốn lập tức thu dọn hành lý, nhưng lại bị Hoàng Hậu giữ lại.
Trên đường về phủ, nghĩ đến Phượng Linh đáng yêu, hồn nhiên, hoạt bát, ta không nhịn được mà bật cười.
"Có chuyện gì vui sao?"
"Phượng Linh thật đáng yêu."
Vương Gia có một người muội muội như vậy thật tốt.
Còn nhà mẹ đẻ của ta, dù là biểu tỷ hay biểu muội, chẳng ai thực lòng đối tốt với ta cả.
Bên ngoài cười nói vui vẻ, nhưng trong lòng lại chứa đầy sự đố kỵ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giả tình giả ý, ta đều hiểu rõ tất cả.
“Con bé chỉ là một tiểu cô nương ngốc nghếch suy nghĩ không chín chắn, sau này nàng đừng chấp nhặt với muội ấy.”
“Chàng đừng nói muội ấy như vậy, muội ấy đã là một đại cô nương rồi, cũng cần thể diện. Hơn nữa, thiếp cảm thấy tính cách ngay thẳng của muội ấy thật sự rất tốt.”
Lý Dận bật cười: “Hiếm lắm mới có người khen muội muội ta như vậy, e rằng sau này muội ấy sẽ bám lấy muội không buông đó.”
Ta vẫn chưa hiểu ẩn ý trong lời nói của chàng.
Ba ngày sau, ta và Lý Dận về nhà họ Vương theo như tục lệ, nhưng chúng ta chỉ ngồi một lát, ăn một bữa cơm rồi rời đi.
Vương Thượng Thư gọi ta lại, đưa một hộp gấm, nói là để bồi thường.
"Không cần."
Trước đây ta đã không cần, bây giờ lại càng không.
Lý Dận đã giao cho ta toàn bộ quyền quản gia, sổ sách, chìa khóa… Hiện tại ta có tiền, có người, có quyền. Hơn nữa, ta đã sớm không còn mong cầu tình thương từ người phụ thân này nữa rồi.
Lý Dận rất bận, sáng sớm trời chưa hửng sáng đã phải vào triều, có khi nửa đêm mới về, mệt mỏi đến mức chỉ kịp tắm rửa qua loa, ăn vài miếng cơm rồi ôm ta ngủ.
Là thê tử, dù có yêu hay không, ta cũng phải giúp chàng quản lý Vương Phủ thật tốt, để chàng có thể yên tâm về mặt hậu phương.
Nửa năm sau khi thành thân, tình cảm của chúng ta vô cùng ổn định.
Không thể nói là gắn bó keo sơn, nhưng ít nhất cũng tôn trọng nhau như khách, cầm sắt hài hòa.
Khi nguyệt sự chậm trễ, Bảo Ý bắt mạch, tám phần chắc chắn là ta đã có thai.
Ta bèn vào cung báo tin với Hoàng Hậu, nhưng bà không gọi thái y, chỉ dặn dò ta nói với Lý Dận, đừng để lộ tin tức ra ngoài.
Lý Dận biết ta có thai thì sững sờ mất một lúc, sau đó lúng túng vừa cười vừa muốn nhảy dựng lên. Khác hẳn với dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Chàng cẩn thận đỡ ta ngồi xuống.
Đến cả Phượng Linh — vốn là một tiểu cô nương vô cùng hiếu động, nghịch ngợm — khi gặp ta cũng dè dặt hơn hẳn, cái này không cho ta ăn, cái kia không cho ta chạm vào. Cứ như một bà cụ non vậy.
Đến tháng thứ tư, tin tức mới truyền ra ngoài.
Kinh thành bỗng xảy ra chuyện lớn — Thế Tử Trịnh Vương qua đời trong một vụ sạt lở núi.
Nhưng Lý Dận nói với ta, đây là hành vi do con người làm ra.
"Liệu có phải là Lý Dập không..."
Lý Dận trầm mặc một hồi lâu: "Ta sẽ lập tức cho người đi điều tra."
Có đối tượng nghi ngờ thì việc điều tra cũng dễ hơn nhiều.
Chưa đầy vài ngày, Lý Dận đã nắm trong tay tất cả bằng chứng.
“Bên cạnh hắn có một thị thiếp, nhìn rất giống nàng.”
Trái tim ta lập tức trầm xuống.
Ta không biết có nên kể với Lý Dận về chuyện trong quá khứ hay không.
Chàng chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm không chút gợn sóng, tựa như một hồ nước không thấy đáy.
Ta kể hết mọi chuyện với chàng, kể cả việc ta từng động lòng với Lý Dập.
"Khi hắn định cưới chính thê, muốn nạp ta làm thiếp, ta đã hoàn toàn hết hy vọng, cắt đứt quan hệ, không còn qua lại với hắn nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro