Chương 8
Đang cập nhật
2025-03-13 21:48:22
Hôm tôi về nhà lấy đồ thì gặp Lâm Tâm.
Nó chẳng còn vẻ ngoài xinh xắn, rạng rỡ như trước nữa mà trông tiều tụy, hốc hác đi nhiều, trên mặt cũng có không ít vết thương.
"Chị hả hê lắm phải không? Tất cả đều là tại chị! Chị tưởng phá tôi, khiến tôi học hành sa sút thì chị sẽ đạt được mục đích của chị à? Tôi nói cho chị biết, đừng có mơ!"
Tôi nhíu mày: "Mọi chuyện em đang phải chịu đựng đều là do em tự làm tự chịu cả đấy! Nếu lúc trước em không dán ảnh lên bảng tin thì ai thèm gây sự với em chứ?"
Lâm Tâm không thèm nghe tôi nói, lao vào đánh tôi.
Tôi né được, nó đ.â.m sầm vào góc bàn, kêu la thảm thiết.
"Đủ rồi! Con đừng làm loạn nữa, nếu ở trường không học được thì con cứ ở nhà một thời gian. Hôm nào tình hình đỡ hơn thì hãy đến lớp!" Ba tôi xuất hiện.
Lâm Tâm bất lực, chỉ biết dọa tôi là cứ đợi đấy.
Ba tôi xoa xoa trán, có thể thấy là ông ấy đang rất đau đầu.
Nhưng mà ông ấy đã lựa chọn rồi, ông ấy chỉ có thể tiếp tục đi theo con đường này đến cùng.
Tôi không khuyên can nữa, lấy đồ rồi về nhà bà.
Vài ngày trước khi có kết quả thi đại học, ba tôi gặp tai nạn xe hơi.
Sao lại như vậy chứ?
Kiếp trước tai nạn xảy ra sau khi Lâm Tâm nhận được thư mời nhập học của trường đại học danh tiếng cơ mà, sao lần này lại xảy ra sớm như vậy?
Tôi và bà nội vội vàng đến bệnh viện. May mà ba không bị quá nặng, chỉ bị thương ở chân, cần phải điều trị một thời gian.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Bà nội bàn với ba, lấy số tiền học phí dành dụm cho Lâm Tâm ra để lo cho ba.
Ba mẹ tôi còn chưa kịp nói gì thì Lâm Tâm đã vội vàng lên tiếng: "Không được..."
Mọi người nhìn nó, nó chột dạ giải thích: "Không phải, ý con là ba bị tai nạn trên đường đi làm.”
“Chúng ta phải bắt công ty chịu trách nhiệm chứ, nhỡ đâu mình ứng tiền ra trước rồi công ty không chịu bồi thường thì sao?"
Tôi giơ tay tát Lâm Tâm một cái: "Đến nước này rồi mà mày còn nghĩ đến chuyện đó, chẳng lẽ mạng sống của ba không quan trọng hơn sao?"
Mọi người im lặng một lúc lâu, ba tôi đột nhiên lên tiếng: "Lời Tâm Tâm nói cũng có lý..."
Thôi, hết thuốc chữa rồi...
Tôi thở dài trong lòng, xoay người bỏ đi.
Bà nội dậm chân, khuyên can thêm vài câu nhưng không được nên cũng bỏ đi.
Không ai ngờ được chuyện này lại bị đồn ra trường học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ai cũng bảo Lâm Tâm m.á.u lạnh, vô tình.
Nhà trường hủy học bổng của Lâm Tâm.
Theo thường lệ, nhà trường phát động quyên góp nhưng cũng chẳng có mấy ai quyên góp cho nó.
Mọi người đồng thanh nói: "Lỡ đâu số tiền này không phải để chữa bệnh cho ba nó mà là để cho Lâm Tâm đi du học thì sao?"
Thậm chí có người còn nói thẳng: "Chúng ta đâu có cách nào dựa vào nó để đổi đời, đừng có hạ thấp bản thân mình xuống như vậy."
Lâm Tâm xấu hổ, tức giận, vừa nhìn thấy tôi bước vào phòng bệnh đã gào lên: "Có phải chị đi nói với người ta không? Chị cứ không muốn thấy tôi sống tốt có phải không?"
Em họ tôi bước vào sau liền nói: "Đồ ngu, là tôi nói đấy. Chị biết xấu hổ thì đừng có làm! Chị đã dám làm thì đừng sợ người ta nói!"
Mắt Lâm Tâm đỏ hoe: "Sao mọi người đều chống đối tôi..."
Em họ tôi chẳng thèm để ý đến nó, nói thẳng với ba mẹ tôi: "Cháu khuyên hai ngươi nên suy nghĩ cho kỹ đi!"
Tuy nhiên, những người đã lựa chọn sai lầm thì sẽ không bao giờ chịu thừa nhận sai lầm của mình.
Cuối cùng ba tôi vẫn vì Lâm Tâm mà lựa chọn phương án điều trị tiết kiệm hơn.
Sau chuỗi ngày u ám, cuối cùng cũng đến lúc công bố kết quả thi đại học.
Tôi không tra được điểm, tôi biết ngay là đã có chuyện không hay xảy ra rồi.
Cô giáo chủ nhiệm đích thân gọi điện báo tin vui cho tôi, cô còn nói lát nữa sẽ có mấy thầy cô đến nhà tôi để chúc mừng, để tôi nở mày nở mặt với hàng xóm láng giềng.
Cho mấy người kia sáng mắt ra, đừng có coi mắt cá là ngọc trai nữa.
Tôi vui vẻ, hí hửng vào phòng bệnh định thông báo tin vui này cho ba thì thấy mọi người đã cười nói vui vẻ từ trước rồi.
"Hạ Hạ, có tin vui này!"
Ủa, họ biết rồi sao?
Nhưng ngay sau đó, tôi đã bình tĩnh lại.
"Em gái con nhận được thư mời nhập học của một trường đại học quốc tế danh tiếng."
"Sao có thể?"
Lúc này Lâm Tâm mới thi IELTS xong mà...
Tôi chợt hiểu ra, chắc là do hiệu ứng cánh bướm, trong khi tôi đang tiến bộ thì nó cũng tiến bộ.
"Sao lại không thể chứ, hồi ông nội ốm, Tâm Tâm đã liên lạc với trường đại học bên đó rồi. Hèn gì con bé lại nói ra những lời khó tin như vậy, hóa ra là nó đã có dự tính trước rồi." Mẹ tôi vui mừng khôn xiết.
Ba tôi chắp hai tay vái lia lịa: "Trời đất phù hộ, trời đất phù hộ, nhà họ Lâm chúng ta cuối cùng cũng có một đứa con nên người. Con yên tâm, dù có phải bán nhà, bán cửa, ba mẹ cũng sẽ cho con đi học."
Vì Lâm Tâm đã giành được học bổng du học trước đó nên thành tích của tôi cũng chẳng còn được ai chú ý nữa.
Nó chẳng còn vẻ ngoài xinh xắn, rạng rỡ như trước nữa mà trông tiều tụy, hốc hác đi nhiều, trên mặt cũng có không ít vết thương.
"Chị hả hê lắm phải không? Tất cả đều là tại chị! Chị tưởng phá tôi, khiến tôi học hành sa sút thì chị sẽ đạt được mục đích của chị à? Tôi nói cho chị biết, đừng có mơ!"
Tôi nhíu mày: "Mọi chuyện em đang phải chịu đựng đều là do em tự làm tự chịu cả đấy! Nếu lúc trước em không dán ảnh lên bảng tin thì ai thèm gây sự với em chứ?"
Lâm Tâm không thèm nghe tôi nói, lao vào đánh tôi.
Tôi né được, nó đ.â.m sầm vào góc bàn, kêu la thảm thiết.
"Đủ rồi! Con đừng làm loạn nữa, nếu ở trường không học được thì con cứ ở nhà một thời gian. Hôm nào tình hình đỡ hơn thì hãy đến lớp!" Ba tôi xuất hiện.
Lâm Tâm bất lực, chỉ biết dọa tôi là cứ đợi đấy.
Ba tôi xoa xoa trán, có thể thấy là ông ấy đang rất đau đầu.
Nhưng mà ông ấy đã lựa chọn rồi, ông ấy chỉ có thể tiếp tục đi theo con đường này đến cùng.
Tôi không khuyên can nữa, lấy đồ rồi về nhà bà.
Vài ngày trước khi có kết quả thi đại học, ba tôi gặp tai nạn xe hơi.
Sao lại như vậy chứ?
Kiếp trước tai nạn xảy ra sau khi Lâm Tâm nhận được thư mời nhập học của trường đại học danh tiếng cơ mà, sao lần này lại xảy ra sớm như vậy?
Tôi và bà nội vội vàng đến bệnh viện. May mà ba không bị quá nặng, chỉ bị thương ở chân, cần phải điều trị một thời gian.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Bà nội bàn với ba, lấy số tiền học phí dành dụm cho Lâm Tâm ra để lo cho ba.
Ba mẹ tôi còn chưa kịp nói gì thì Lâm Tâm đã vội vàng lên tiếng: "Không được..."
Mọi người nhìn nó, nó chột dạ giải thích: "Không phải, ý con là ba bị tai nạn trên đường đi làm.”
“Chúng ta phải bắt công ty chịu trách nhiệm chứ, nhỡ đâu mình ứng tiền ra trước rồi công ty không chịu bồi thường thì sao?"
Tôi giơ tay tát Lâm Tâm một cái: "Đến nước này rồi mà mày còn nghĩ đến chuyện đó, chẳng lẽ mạng sống của ba không quan trọng hơn sao?"
Mọi người im lặng một lúc lâu, ba tôi đột nhiên lên tiếng: "Lời Tâm Tâm nói cũng có lý..."
Thôi, hết thuốc chữa rồi...
Tôi thở dài trong lòng, xoay người bỏ đi.
Bà nội dậm chân, khuyên can thêm vài câu nhưng không được nên cũng bỏ đi.
Không ai ngờ được chuyện này lại bị đồn ra trường học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ai cũng bảo Lâm Tâm m.á.u lạnh, vô tình.
Nhà trường hủy học bổng của Lâm Tâm.
Theo thường lệ, nhà trường phát động quyên góp nhưng cũng chẳng có mấy ai quyên góp cho nó.
Mọi người đồng thanh nói: "Lỡ đâu số tiền này không phải để chữa bệnh cho ba nó mà là để cho Lâm Tâm đi du học thì sao?"
Thậm chí có người còn nói thẳng: "Chúng ta đâu có cách nào dựa vào nó để đổi đời, đừng có hạ thấp bản thân mình xuống như vậy."
Lâm Tâm xấu hổ, tức giận, vừa nhìn thấy tôi bước vào phòng bệnh đã gào lên: "Có phải chị đi nói với người ta không? Chị cứ không muốn thấy tôi sống tốt có phải không?"
Em họ tôi bước vào sau liền nói: "Đồ ngu, là tôi nói đấy. Chị biết xấu hổ thì đừng có làm! Chị đã dám làm thì đừng sợ người ta nói!"
Mắt Lâm Tâm đỏ hoe: "Sao mọi người đều chống đối tôi..."
Em họ tôi chẳng thèm để ý đến nó, nói thẳng với ba mẹ tôi: "Cháu khuyên hai ngươi nên suy nghĩ cho kỹ đi!"
Tuy nhiên, những người đã lựa chọn sai lầm thì sẽ không bao giờ chịu thừa nhận sai lầm của mình.
Cuối cùng ba tôi vẫn vì Lâm Tâm mà lựa chọn phương án điều trị tiết kiệm hơn.
Sau chuỗi ngày u ám, cuối cùng cũng đến lúc công bố kết quả thi đại học.
Tôi không tra được điểm, tôi biết ngay là đã có chuyện không hay xảy ra rồi.
Cô giáo chủ nhiệm đích thân gọi điện báo tin vui cho tôi, cô còn nói lát nữa sẽ có mấy thầy cô đến nhà tôi để chúc mừng, để tôi nở mày nở mặt với hàng xóm láng giềng.
Cho mấy người kia sáng mắt ra, đừng có coi mắt cá là ngọc trai nữa.
Tôi vui vẻ, hí hửng vào phòng bệnh định thông báo tin vui này cho ba thì thấy mọi người đã cười nói vui vẻ từ trước rồi.
"Hạ Hạ, có tin vui này!"
Ủa, họ biết rồi sao?
Nhưng ngay sau đó, tôi đã bình tĩnh lại.
"Em gái con nhận được thư mời nhập học của một trường đại học quốc tế danh tiếng."
"Sao có thể?"
Lúc này Lâm Tâm mới thi IELTS xong mà...
Tôi chợt hiểu ra, chắc là do hiệu ứng cánh bướm, trong khi tôi đang tiến bộ thì nó cũng tiến bộ.
"Sao lại không thể chứ, hồi ông nội ốm, Tâm Tâm đã liên lạc với trường đại học bên đó rồi. Hèn gì con bé lại nói ra những lời khó tin như vậy, hóa ra là nó đã có dự tính trước rồi." Mẹ tôi vui mừng khôn xiết.
Ba tôi chắp hai tay vái lia lịa: "Trời đất phù hộ, trời đất phù hộ, nhà họ Lâm chúng ta cuối cùng cũng có một đứa con nên người. Con yên tâm, dù có phải bán nhà, bán cửa, ba mẹ cũng sẽ cho con đi học."
Vì Lâm Tâm đã giành được học bổng du học trước đó nên thành tích của tôi cũng chẳng còn được ai chú ý nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro