Chương 3
A Giang
2025-03-27 09:01:47
Chỉ một chuyến đi mà tiền bay vèo vèo. Giờ đến công đoạn vận chuyển hàng về nhà một cách bí mật.
May mắn là nhà em trai tôi ở không xa.
Sau khi thuê một chiếc xe tải nhỏ, hai chị em tôi dùng chiếc Wuling Hongguang thuê được để vận chuyển hàng về nhà.
Về đến nhà, tôi mới thấy Hạ Dương tháo vát đến nhường nào.
Nó đã mua sẵn hạt giống và đất để trồng rau trong những ngày tận thế.
Nó còn bí mật phá hỏng camera giám sát ở tầng một và thang máy.
Tôi hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này!
Tuy không mấy đạo đức, nhưng điều đó rất có lợi cho sự sinh tồn của chúng tôi trong mạt thế.
Khu chung cư này vốn còn nhiều bất cập, lần trước camera hỏng, họ mất cả tháng mới sửa xong.
Lần này, chắc chắn họ sẽ không sửa chữa cho đến khi mạt thế kết thúc.
Tôi khen ngợi nó hết lời và hứa sẽ dẫn nó đi ăn thịt nướng trước khi mạt thế ập đến.
Nhưng bất ngờ vẫn chưa dừng lại ở đó, em trai tôi còn đưa ra toàn bộ số tiền tiết kiệm còn lại, một con số khiến tôi không khỏi ghen tị.
Em trai tôi thường xuyên chơi game, làm streamer và mua sắm trang thiết bị, không ngờ lại tích lũy được nhiều tiền đến vậy.
Nhưng điều tôi cảm thấy hơn cả là sự an tâm.
Ít nhất, tôi không cần phải lo lắng về khả năng tự lập của em trai nữa.
Hơn nữa, chúng tôi sẽ có thêm kinh phí cho việc tích trữ đồ dùng cho ngày tận thế!
Tôi lấy danh sách đã lập sẵn ra và cùng em trai kiểm tra lại những thứ còn thiếu.
Việc dự trữ thực phẩm gần như đã hoàn tất.
Tôi bổ sung thêm việc dán phim chống nhìn trộm một chiều cho các cửa sổ trong nhà, và mua rèm cửa chống nắng.
Em trai đề nghị mua hai lớp rèm cửa để đề phòng bất trắc. Tôi vui vẻ đồng ý thêm vào danh sách mua sắm.
Các vật dụng tự vệ sẽ do Hạ Dương phụ trách, tôi chỉ tập trung vào việc chuẩn bị thực phẩm.
Hai chị em chia nhau hành động để có thể hoàn thành việc chuẩn bị nhanh nhất.
Buổi tối, nhà chúng tôi vẫn giữ nguyên trạng thái tối om.
Chúng tôi kéo chặt rèm cửa, chỉ dùng một chiếc đèn bàn nhỏ đã giảm độ sáng để sinh hoạt trong phòng.
Chúng tôi chất đầy một phòng những đồ dùng đã mua về trong ngày và khóa cửa lại.
Chúng tôi cố gắng hết sức để tạo dựng vỏ bọc rằng chúng tôi không có ở nhà.
Ngày thứ hai bắt đầu. Tính cả hôm nay, chỉ còn 13 ngày nữa là đến ngày tận thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sáng sớm, tôi và Hạ Dương đã ra khỏi nhà.
Bác bảo vệ ở cổng thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn chúng tôi, chỉ nằm bò ra bàn ngủ tiếp.
Hai chị em nhìn nhau, rồi chia nhau hành động.
Tôi đến cửa hàng điện máy mua hai chiếc tủ đông cỡ lớn và yêu cầu họ giao đến nhà.
Chiếc tủ đông cũ ở nhà quá nhỏ, hoàn toàn không đủ chỗ.
Tiếp theo, tôi cho người bốc số thịt đã đặt từ hôm qua lên xe.
Tôi mua gần một trăm cân thịt gà, thịt lợn, thịt dê và thịt bò tươi.
Còn thịt xông khói và thịt ướp muối thì tôi mua một lúc hơn ba trăm cân.
Vì hai ngày nay hành động quá lớn, tôi sợ việc vận chuyển một xe tải lớn về nhà sẽ gây chú ý, nên tôi đã nói với ông chủ và tự mình vận chuyển từng chuyến nhỏ.
Chợ đầu mối nằm ở vị trí khá xa. Khi tôi về đến nhà, người ta đã lắp đặt xong các tủ đông. Tôi nhanh chóng cho tất cả thịt và một ít rau củ vào tủ.
Sau một buổi sáng bận rộn, ba chiếc tủ đông và tủ lạnh trong nhà đã chật cứng, thậm chí còn thừa ra một ít đồ không có chỗ chứa.
Mẹ tôi không hiểu tại sao tôi lại mua nhiều đồ như vậy liền hỏi: "Chừng này đủ chúng ta ăn trong vài năm ấy chứ?"
"Mẹ à, vẫn còn thiếu nhiều lắm." Tôi kéo mẹ lại và dặn dò rằng bà phải ở yên trong nhà, không được để người khác biết chúng ta đang tích trữ đồ đạc.
Mẹ tôi dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Vẻ mặt bà trở nên rất nghiêm túc, nói rằng bà chắc chắn sẽ không để ai biết.
Một lúc sau, Hạ Dương cũng về đến nhà.
Nó không làm tôi thất vọng, đã mua 20 con d.a.o lớn nhỏ, rất nhiều dụng cụ tự vệ cho phụ nữ, phim chống nhìn trộm, rèm cửa chống nắng loại dày, hai chiếc máy bay không người lái, hàng chục camera siêu nhỏ, ba chiếc ống nhòm (trong đó có một chiếc có chức năng nhìn đêm) và một ít dây điện.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tôi lo lắng hỏi nó liệu có ai nhìn thấy không.
Dù sao thì cũng đến giờ nghỉ trưa của nhiều người rồi.
Hạ Dương nói chỉ gặp hai ba người, nhưng nó giả vờ là thợ sửa nhà hỏi đường họ. Chắc là không ai nghi ngờ.
Buổi chiều, đồ dùng sinh hoạt tôi đặt mua sẽ được giao đến, nên chúng tôi tạm thời hủy kế hoạch ra ngoài.
Đến lúc đó, chúng tôi sẽ từ từ vận chuyển đồ từ tầng 19 lên trước.
Sau khi mang đồ lên, tôi vẫn chưa yên tâm.
"Không được, còn có cầu thang thoát hiểm và thang máy, cả xác sống lẫn người đều có thể lên được."
Tôi ghi chú lại cần mua chốt chặn cửa, xích và ổ khóa lớn. Hạ Dương tiến lại xem rồi trầm ngâm.
Đến 4 giờ chiều, tranh thủ lúc mọi người đi làm và đi học, chúng tôi nhanh chóng dán phim chống nhìn trộm và thay rèm cửa.
Hạ Dương cũng lắp camera siêu nhỏ gần cửa sổ, mỗi hướng một cái, tất cả đều có chức năng nhìn đêm để chúng tôi tiện theo dõi tình hình bên ngoài khu chung cư.
Nó còn lắp thêm camera giám sát ở hành lang từ tầng 5 đến tầng 24, dùng năng lượng mặt trời.
May mắn là nhà em trai tôi ở không xa.
Sau khi thuê một chiếc xe tải nhỏ, hai chị em tôi dùng chiếc Wuling Hongguang thuê được để vận chuyển hàng về nhà.
Về đến nhà, tôi mới thấy Hạ Dương tháo vát đến nhường nào.
Nó đã mua sẵn hạt giống và đất để trồng rau trong những ngày tận thế.
Nó còn bí mật phá hỏng camera giám sát ở tầng một và thang máy.
Tôi hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này!
Tuy không mấy đạo đức, nhưng điều đó rất có lợi cho sự sinh tồn của chúng tôi trong mạt thế.
Khu chung cư này vốn còn nhiều bất cập, lần trước camera hỏng, họ mất cả tháng mới sửa xong.
Lần này, chắc chắn họ sẽ không sửa chữa cho đến khi mạt thế kết thúc.
Tôi khen ngợi nó hết lời và hứa sẽ dẫn nó đi ăn thịt nướng trước khi mạt thế ập đến.
Nhưng bất ngờ vẫn chưa dừng lại ở đó, em trai tôi còn đưa ra toàn bộ số tiền tiết kiệm còn lại, một con số khiến tôi không khỏi ghen tị.
Em trai tôi thường xuyên chơi game, làm streamer và mua sắm trang thiết bị, không ngờ lại tích lũy được nhiều tiền đến vậy.
Nhưng điều tôi cảm thấy hơn cả là sự an tâm.
Ít nhất, tôi không cần phải lo lắng về khả năng tự lập của em trai nữa.
Hơn nữa, chúng tôi sẽ có thêm kinh phí cho việc tích trữ đồ dùng cho ngày tận thế!
Tôi lấy danh sách đã lập sẵn ra và cùng em trai kiểm tra lại những thứ còn thiếu.
Việc dự trữ thực phẩm gần như đã hoàn tất.
Tôi bổ sung thêm việc dán phim chống nhìn trộm một chiều cho các cửa sổ trong nhà, và mua rèm cửa chống nắng.
Em trai đề nghị mua hai lớp rèm cửa để đề phòng bất trắc. Tôi vui vẻ đồng ý thêm vào danh sách mua sắm.
Các vật dụng tự vệ sẽ do Hạ Dương phụ trách, tôi chỉ tập trung vào việc chuẩn bị thực phẩm.
Hai chị em chia nhau hành động để có thể hoàn thành việc chuẩn bị nhanh nhất.
Buổi tối, nhà chúng tôi vẫn giữ nguyên trạng thái tối om.
Chúng tôi kéo chặt rèm cửa, chỉ dùng một chiếc đèn bàn nhỏ đã giảm độ sáng để sinh hoạt trong phòng.
Chúng tôi chất đầy một phòng những đồ dùng đã mua về trong ngày và khóa cửa lại.
Chúng tôi cố gắng hết sức để tạo dựng vỏ bọc rằng chúng tôi không có ở nhà.
Ngày thứ hai bắt đầu. Tính cả hôm nay, chỉ còn 13 ngày nữa là đến ngày tận thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sáng sớm, tôi và Hạ Dương đã ra khỏi nhà.
Bác bảo vệ ở cổng thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn chúng tôi, chỉ nằm bò ra bàn ngủ tiếp.
Hai chị em nhìn nhau, rồi chia nhau hành động.
Tôi đến cửa hàng điện máy mua hai chiếc tủ đông cỡ lớn và yêu cầu họ giao đến nhà.
Chiếc tủ đông cũ ở nhà quá nhỏ, hoàn toàn không đủ chỗ.
Tiếp theo, tôi cho người bốc số thịt đã đặt từ hôm qua lên xe.
Tôi mua gần một trăm cân thịt gà, thịt lợn, thịt dê và thịt bò tươi.
Còn thịt xông khói và thịt ướp muối thì tôi mua một lúc hơn ba trăm cân.
Vì hai ngày nay hành động quá lớn, tôi sợ việc vận chuyển một xe tải lớn về nhà sẽ gây chú ý, nên tôi đã nói với ông chủ và tự mình vận chuyển từng chuyến nhỏ.
Chợ đầu mối nằm ở vị trí khá xa. Khi tôi về đến nhà, người ta đã lắp đặt xong các tủ đông. Tôi nhanh chóng cho tất cả thịt và một ít rau củ vào tủ.
Sau một buổi sáng bận rộn, ba chiếc tủ đông và tủ lạnh trong nhà đã chật cứng, thậm chí còn thừa ra một ít đồ không có chỗ chứa.
Mẹ tôi không hiểu tại sao tôi lại mua nhiều đồ như vậy liền hỏi: "Chừng này đủ chúng ta ăn trong vài năm ấy chứ?"
"Mẹ à, vẫn còn thiếu nhiều lắm." Tôi kéo mẹ lại và dặn dò rằng bà phải ở yên trong nhà, không được để người khác biết chúng ta đang tích trữ đồ đạc.
Mẹ tôi dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Vẻ mặt bà trở nên rất nghiêm túc, nói rằng bà chắc chắn sẽ không để ai biết.
Một lúc sau, Hạ Dương cũng về đến nhà.
Nó không làm tôi thất vọng, đã mua 20 con d.a.o lớn nhỏ, rất nhiều dụng cụ tự vệ cho phụ nữ, phim chống nhìn trộm, rèm cửa chống nắng loại dày, hai chiếc máy bay không người lái, hàng chục camera siêu nhỏ, ba chiếc ống nhòm (trong đó có một chiếc có chức năng nhìn đêm) và một ít dây điện.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tôi lo lắng hỏi nó liệu có ai nhìn thấy không.
Dù sao thì cũng đến giờ nghỉ trưa của nhiều người rồi.
Hạ Dương nói chỉ gặp hai ba người, nhưng nó giả vờ là thợ sửa nhà hỏi đường họ. Chắc là không ai nghi ngờ.
Buổi chiều, đồ dùng sinh hoạt tôi đặt mua sẽ được giao đến, nên chúng tôi tạm thời hủy kế hoạch ra ngoài.
Đến lúc đó, chúng tôi sẽ từ từ vận chuyển đồ từ tầng 19 lên trước.
Sau khi mang đồ lên, tôi vẫn chưa yên tâm.
"Không được, còn có cầu thang thoát hiểm và thang máy, cả xác sống lẫn người đều có thể lên được."
Tôi ghi chú lại cần mua chốt chặn cửa, xích và ổ khóa lớn. Hạ Dương tiến lại xem rồi trầm ngâm.
Đến 4 giờ chiều, tranh thủ lúc mọi người đi làm và đi học, chúng tôi nhanh chóng dán phim chống nhìn trộm và thay rèm cửa.
Hạ Dương cũng lắp camera siêu nhỏ gần cửa sổ, mỗi hướng một cái, tất cả đều có chức năng nhìn đêm để chúng tôi tiện theo dõi tình hình bên ngoài khu chung cư.
Nó còn lắp thêm camera giám sát ở hành lang từ tầng 5 đến tầng 24, dùng năng lượng mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro