Sống Sót Trong Tận Thế

Chương 14

A Giang

2025-03-27 09:01:47

Khu dân cư nhà tôi nằm cạnh núi non, hồ nước và khu đại học bỏ hoang.

Lũ xác sống ở đây chỉ là những con bị dụ đến từ lúc đầu mạt thế.

Lần này, Hạ Dương nói muốn lái máy bay không người lái đến gần khu trung tâm thành phố, dụ được càng nhiều xác sống càng tốt.

Máy bay vừa ra khỏi khu dân cư, chúng tôi thấy một chiếc máy bay khác bay ra từ bên trong. 

Hai bên khựng lại một chút, nhưng đều ngầm hiểu ý nhau, coi như không thấy gì.

Máy bay của bên kia treo một chiếc băng vệ sinh thấm đẫm máu, rõ ràng là có cùng mục đích với chúng tôi.

Quả nhiên, càng vào gần trung tâm thành phố thì càng nhiều xác sống.

Máy bay của chúng tôi lượn một vòng, lập tức có một đám xác sống háo hức đuổi theo.

Hai máy bay dụ hai nhóm xác sống tiến về phía khu dân cư. 

Đến khi gần đến nơi, Hạ Dương kinh hãi kêu lên: "Ba con xác sống kia chưa đi!"

Hình ảnh truyền về cho thấy ba con xác sống đó đã tập hợp một đám đông xác sống ở gần đó!

Cộng thêm hai nhóm xác sống chúng tôi dẫn về, ba con xác sống có trí khôn kia dẫn đầu gào thét.

Thế là, tiếng rú của xác sống vang lên không ngớt, một đám đông đen kịt kéo về phía khu dân cư của chúng tôi.

Tôi vội vàng bảo Hạ Dương cho máy bay quay về, nhưng không dám bay thẳng về nhà, mà đỗ ở bên ngoài cửa sổ một căn hộ trong tòa nhà đối diện, nơi từng xảy ra vụ thảm sát.

Mặt Hạ Dương tái mét. 

“Nếu ba con kia quay lại, chúng ta cũng không an toàn." Nó nói.

Đúng là tiến thoái lưỡng nan. Nhưng tôi nghĩ trí khôn của xác sống không thể phát triển nhanh đến vậy, tôi quyết định đánh cược.

Lấy hết khăn mặt ra, thấm nước rồi nhét vào khe cửa, không để mùi nào lọt ra ngoài.

Lúc này, đám người trong đoàn xe dưới lầu đã phát hiện ra xác sống đang tiến đến. 

Họ phản ứng rất nhanh, g.i.ế.c hết những người phụ nữ cướp được trong đoàn để tránh rắc rối, sau đó xả s.ú.n.g vào đám xác sống.

Bên ngoài vang lên tiếng s.ú.n.g chát chúa và tiếng gầm rú của xác sống. 

Nhưng đối diện là đám xác sống đông gấp mười mấy lần họ, họ có thể cầm cự một lúc, nhưng gần như không có cơ hội thắng.

Cả nhà tôi tụm lại với nhau, thầm cầu nguyện bình an vô sự vượt qua cơn nguy kịch này.

Nhưng chưa giao chiến được mười phút, đám xác sống đã phá tan hàng phòng thủ của họ.

Đám người này là dân liều mạng trong mạt thế, không thể trông mong họ đồng lòng chống lại lũ quái vật.

Có thể nói, khi xác sống xông đến gần thì họ đã tan rã rồi.

Những chiếc xe được gia cố bằng thép, nhiều người chui ngay vào xe để trốn.

Những người không kịp thì vừa b.ắ.n vừa lui, chạy vào hành lang.

Tòa nhà của chúng tôi nằm ở góc khu dân cư. Bị đám xác sống từ cổng chính đuổi theo, một nhóm người vừa đánh vừa lui, chạy đến tòa nhà của chúng tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thậm chí có người dùng s.ú.n.g phá cửa đơn nguyên của chúng tôi.

Khi họ xông vào tòa nhà, mẹ tôi hoảng hốt: "Phải làm sao đây! Lỡ chúng phát hiện ra mình! Chúng dẫn xác sống lên thì..."

“Mẹ đừng lo, hành lang nhà mình khóa trái rồi. Với lại bọn họ chắc chắn không chạy nhanh hơn xác sống đâu. Mình ở tận tầng 20 mấy, chờ bọn họ leo mệt thì xác sống sẽ xử lý hết thôi." Hạ Dương khẽ an ủi mẹ.

Tôi không dám đánh cược, lấy nước hoa và bình xịt phòng ra chuẩn bị sẵn: "Nếu lũ xác sống thật sự lên đến đây, chúng ta phải tìm mọi cách che giấu mùi của mình."

Hạ Dương im lặng rút dao: "Chị, nếu xác sống lên, em sẽ ra dụ chúng đi, g.i.ế.c được con nào hay con đó."

Mẹ tôi lập tức rơi nước mắt: "Con ngốc, có đi thì mẹ đi, không đúng, không ai được đi cả! Cả nhà mình nhất định phải bình an vô sự! Chúng ta đã sống sót được đến bây giờ thì sẽ sống sót lâu hơn nữa, sống đến ngày lũ xác sống này bị tiêu diệt hoàn toàn!"

Cả nhà ôm nhau, nước mắt lăn dài.

Tiếng gầm rú của xác sống, tiếng s.ú.n.g và tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp hành lang.

Tiếng chuông leng keng báo hiệu cửa thoát hiểm bị phá tung từng cái một.

Trong mớ âm thanh hỗn tạp ấy, tiếng chửi rủa và tiếng kêu thảm thiết của con người càng trở nên rõ ràng.

Tiếng động ngày càng gần.

Tay tôi run rẩy vẽ số 23 xuống sàn nhà. Tiếng động đã ở ngay dưới tầng nhà tôi rồi.

Chắc chắn là họ đã c.h.ế.t bớt rồi. Tôi cố gắng ép mình giữ bình tĩnh.

Nhìn mẹ và em trai trước mặt, lần đầu tiên trong đời tôi cầu mong thần phật thực sự tồn tại, phù hộ gia đình tôi sống sót.

Cuối cùng, cửa thoát hiểm của hành lang bị đập mạnh, sau đó một tiếng s.ú.n.g vang lên.

Nhưng cánh cửa không mở. Họ chỉ b.ắ.n rơi được một ổ khóa, vẫn còn ba ổ khóa treo trên đó.

Rồi tôi nghe thấy hai tiếng chửi rủa, và tiếng thay đạn run rẩy.

Một giọng đàn ông gầm lên đe dọa, bảo người trên lầu mau mở cửa, nếu không sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t người bên trong.

Nhưng người bên ngoài không còn thời gian nữa.

Cửa bị xô mạnh, rung chuyển dữ dội, kèm theo tiếng la hét và chửi rủa, tiếng chuông đồng kêu leng keng.

Máu từ bên ngoài tràn vào, nhuộm đỏ một mảng sàn.

Cả nhà tôi cố gắng xịt nước hoa và bình xịt phòng về phía cửa.

Chúng tôi không dám xịt mạnh, cả nhà bịt chặt miệng, không dám phát ra tiếng động nào.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

May mắn thay, những con xác sống đuổi vào tòa nhà này chỉ là lũ bình thường, không có trí khôn. 

Sau khi ăn thịt trước mắt, chúng mất mục tiêu.

Chuông đồng trên cửa thoát hiểm sẽ kêu lên khi chúng đập cửa. 

Nhưng so với tiếng s.ú.n.g bên ngoài, âm thanh của nó quá nhỏ.

Cửa thoát hiểm chỉ bị rung lắc nhẹ, trong khi dưới lầu ngày càng nhiều xác sống chạy ra ngoài, tiến về phía tiếng súng.

Cả nhà tôi vẫn không dám phát ra tiếng động.

Đến thở mạnh cũng không dám.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Sót Trong Tận Thế

Số ký tự: 0