Sau Khi Tráo Đổi Với Ta, A Tỷ Hối Hận Rồi
Chương 6
Nguyên Bảo Cẩu
2025-02-28 08:23:57
Tuy nhiên, ta vẫn không muốn cứ để chân hắn gãy như vậy.
Hơn nữa, ta cảm thấy Trần Tương cũng rất muốn đứng dậy.
Nếu không, ở kiếp trước, hắn đã chẳng tìm từng danh y này đến danh y khác.
Sau khi thấy các danh y lắc đầu, ánh mắt hắn cũng chẳng trở nên ảm đạm như vậy.
9
Ta trở về phủ.
Vừa bước vào sân, bước chân ta chợt khựng lại.
Trần Tương ngồi trên xe lăn, không phải một mình.
Bên cạnh hắn có một người đang đứng, người đó trông có vẻ quen mắt, dường như là người chuyên chăm hoa trong phủ.
Chỉ là, bình thường thợ trồng hoa ấy luôn cúi đầu khép nép, nhưng lúc này lại toát ra một luồng sát khí, khi nhìn về phía ta, không giấu được vẻ hung hãn.
Trần Tương cũng nhìn về phía ta, sững người một chút rồi nhanh chóng định thần lại.
"Ngươi lui xuống đi." Hắn nói nhẹ nhàng.
Thợ trồng hoa kia lập tức trở lại vẻ cung kính, rồi rời đi.
Trần Tương vẫy tay gọi ta.
Ta bước đến gần.
"Phu nhân đã thấy hết rồi sao?" Trần Tương hỏi với giọng điệu nhạt nhẽo.
Đều là người thông minh, nhiều chuyện không cần nói quá rõ ràng.
Trần Tương bề ngoài bị bức hại ngược đãi, thực ra chỉ là đang ẩn nhẫn.
Thợ trồng hoa kia vốn là một viên mãnh tướng dưới trướng của Trần Tương, để bảo vệ Trần Tương, đã giả làm thợ trồng hoa để ẩn náu trong phủ.
Đây là bí mật, ta tình cờ phát hiện ra, nên vừa rồi thợ trồng hoa kia muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.
"Phu quân muốn g.i.ế.c người diệt khẩu sao?" Ta hỏi.
Thực ra ta có hơi căng thẳng.
Nếu Trần Tương thật sự muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, ta cũng chẳng thể nào chống cự được.
Kiếp trước c.h.ế.t thảm, kiếp này ta không muốn c.h.ế.t một cách dễ dàng như vậy.
Phải c.h.ế.t một lần mới biết được sự sống quý giá nhường nào.
Đột nhiên, ta cảm nhận được một bàn tay to lớn đặt lên đầu ta đang cúi thấp, khẽ xoa nhẹ.
"Nàng nghĩ gì vậy, nàng là thê tử của ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Trần Tương.
Trong khoảnh khắc ấy, tim ta đập loạn nhịp.
10
Dường như Quách đại phu có ý định ở lại kinh thành lâu dài.
Mỗi khi rảnh rỗi, ta đều đến quấy rầy ông ấy.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ông ấy thấy ta là đuổi ngay.
Ta vốn là người độ lượng, nên không để bụng.
Khi ông ấy bận rộn, ta còn phụ giúp một tay.
Quách đại phu thấy sai ta làm việc thuận tay, nên không còn đuổi ta nữa.
Ta không thông hiểu nhiều về thuốc men, chỉ có thể làm những việc đơn giản.
Về sau, để việc sai khiến được thuận tiện hơn, Quách đại phu bắt đầu dạy ta một số kiến thức y thuật.
Có lẽ ta thật sự có thiên phú trong lĩnh vực này, tiến bộ thần tốc.
Có một lần, có một bệnh nhân đến, nói là bị ngã gãy chân, nhưng xương đã được nối lại, bệnh nhân vẫn không thể đi lại được.
"Quách đại phu, tại sao lại như vậy ạ?" Ta không nhịn được hỏi, tim đập hơi nhanh.
Quách đại phu liếc nhìn ta: "Trên cơ thể con người, không chỉ có xương, mà còn có gân. Thương tích của người này ở gân, không phải ở xương, ở lưng, không phải ở chân."
Quách đại phu còn nói, trường hợp này không thể chữa khỏi ngay lập tức, mà phải phục hồi từ từ.
Khi Quách đại phu chữa trị cho người này, ta đứng bên cạnh quan sát.
Về sau, ta học được thủ pháp, Quách đại phu để ta tự tay thực hiện.
Sau khi ta đã thành thạo, ta đã mang theo một bộ kim của Quách đại phu về nhà.
Ngồi xổm trước giường của Trần Tương.
Chẳng bao lâu sau, Trần Tương mở mắt ra.
Ta nghĩ, cảnh tượng mà Trần Tương thấy lúc đó chắc chắn rất kinh dị.
Thê tử của mình, tay cầm kim, ngồi xổm trước giường mình, háo hức muốn thử. . .
"Phu quân, ta đã học được cách chữa chân, chàng có muốn thử không?"
Trần Tương định thần lại, gật đầu nói: "Được."
Lúc đó, ta đang chìm đắm trong sự phấn khích, không cảm thấy có gì không ổn.
Về sau, một câu nói của thợ trồng hoa kia mới khiến ta biết được hành vi của mình có bao nhiêu phần không đúng đắn.
Hơn nữa, ta cảm thấy Trần Tương cũng rất muốn đứng dậy.
Nếu không, ở kiếp trước, hắn đã chẳng tìm từng danh y này đến danh y khác.
Sau khi thấy các danh y lắc đầu, ánh mắt hắn cũng chẳng trở nên ảm đạm như vậy.
9
Ta trở về phủ.
Vừa bước vào sân, bước chân ta chợt khựng lại.
Trần Tương ngồi trên xe lăn, không phải một mình.
Bên cạnh hắn có một người đang đứng, người đó trông có vẻ quen mắt, dường như là người chuyên chăm hoa trong phủ.
Chỉ là, bình thường thợ trồng hoa ấy luôn cúi đầu khép nép, nhưng lúc này lại toát ra một luồng sát khí, khi nhìn về phía ta, không giấu được vẻ hung hãn.
Trần Tương cũng nhìn về phía ta, sững người một chút rồi nhanh chóng định thần lại.
"Ngươi lui xuống đi." Hắn nói nhẹ nhàng.
Thợ trồng hoa kia lập tức trở lại vẻ cung kính, rồi rời đi.
Trần Tương vẫy tay gọi ta.
Ta bước đến gần.
"Phu nhân đã thấy hết rồi sao?" Trần Tương hỏi với giọng điệu nhạt nhẽo.
Đều là người thông minh, nhiều chuyện không cần nói quá rõ ràng.
Trần Tương bề ngoài bị bức hại ngược đãi, thực ra chỉ là đang ẩn nhẫn.
Thợ trồng hoa kia vốn là một viên mãnh tướng dưới trướng của Trần Tương, để bảo vệ Trần Tương, đã giả làm thợ trồng hoa để ẩn náu trong phủ.
Đây là bí mật, ta tình cờ phát hiện ra, nên vừa rồi thợ trồng hoa kia muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.
"Phu quân muốn g.i.ế.c người diệt khẩu sao?" Ta hỏi.
Thực ra ta có hơi căng thẳng.
Nếu Trần Tương thật sự muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, ta cũng chẳng thể nào chống cự được.
Kiếp trước c.h.ế.t thảm, kiếp này ta không muốn c.h.ế.t một cách dễ dàng như vậy.
Phải c.h.ế.t một lần mới biết được sự sống quý giá nhường nào.
Đột nhiên, ta cảm nhận được một bàn tay to lớn đặt lên đầu ta đang cúi thấp, khẽ xoa nhẹ.
"Nàng nghĩ gì vậy, nàng là thê tử của ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Trần Tương.
Trong khoảnh khắc ấy, tim ta đập loạn nhịp.
10
Dường như Quách đại phu có ý định ở lại kinh thành lâu dài.
Mỗi khi rảnh rỗi, ta đều đến quấy rầy ông ấy.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ông ấy thấy ta là đuổi ngay.
Ta vốn là người độ lượng, nên không để bụng.
Khi ông ấy bận rộn, ta còn phụ giúp một tay.
Quách đại phu thấy sai ta làm việc thuận tay, nên không còn đuổi ta nữa.
Ta không thông hiểu nhiều về thuốc men, chỉ có thể làm những việc đơn giản.
Về sau, để việc sai khiến được thuận tiện hơn, Quách đại phu bắt đầu dạy ta một số kiến thức y thuật.
Có lẽ ta thật sự có thiên phú trong lĩnh vực này, tiến bộ thần tốc.
Có một lần, có một bệnh nhân đến, nói là bị ngã gãy chân, nhưng xương đã được nối lại, bệnh nhân vẫn không thể đi lại được.
"Quách đại phu, tại sao lại như vậy ạ?" Ta không nhịn được hỏi, tim đập hơi nhanh.
Quách đại phu liếc nhìn ta: "Trên cơ thể con người, không chỉ có xương, mà còn có gân. Thương tích của người này ở gân, không phải ở xương, ở lưng, không phải ở chân."
Quách đại phu còn nói, trường hợp này không thể chữa khỏi ngay lập tức, mà phải phục hồi từ từ.
Khi Quách đại phu chữa trị cho người này, ta đứng bên cạnh quan sát.
Về sau, ta học được thủ pháp, Quách đại phu để ta tự tay thực hiện.
Sau khi ta đã thành thạo, ta đã mang theo một bộ kim của Quách đại phu về nhà.
Ngồi xổm trước giường của Trần Tương.
Chẳng bao lâu sau, Trần Tương mở mắt ra.
Ta nghĩ, cảnh tượng mà Trần Tương thấy lúc đó chắc chắn rất kinh dị.
Thê tử của mình, tay cầm kim, ngồi xổm trước giường mình, háo hức muốn thử. . .
"Phu quân, ta đã học được cách chữa chân, chàng có muốn thử không?"
Trần Tương định thần lại, gật đầu nói: "Được."
Lúc đó, ta đang chìm đắm trong sự phấn khích, không cảm thấy có gì không ổn.
Về sau, một câu nói của thợ trồng hoa kia mới khiến ta biết được hành vi của mình có bao nhiêu phần không đúng đắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro