Sau Khi Tráo Đổi Với Ta, A Tỷ Hối Hận Rồi
Chương 3
Nguyên Bảo Cẩu
2025-02-28 08:23:57
Đời này, a tỷ quả nhiên động lòng, không muốn gả cho một người què, muốn có vinh hoa của sủng phi.
Ta nhìn về phía hoàng cung.
A tỷ, chuyện này là do ngươi tự chọn, đừng trách ta nhé.
5
Nến đỏ lay động.
Trần Tương tiến đến gần ta: "Phu nhân, đến lúc động phòng rồi."
Thân thể ta cứng đờ, không nói gì.
Hắn đối với ta là một nam nhân xa lạ.
Lần đầu gặp mặt đã thân mật, ta vừa ngượng vừa thẹn.
Trần Tương cười khẩy một tiếng: "Quả nhiên phu nhân chê ta."
Ta muốn phủ nhận, nhưng Trần Tương đã lấy đệm trải dưới đất.
Đêm đó, ta ngủ trên giường, Trần Tương ngủ dưới đất.
Có lẽ vì nằm trên giường lạ nên có chút không quen, giấc ngủ rất nông.
Trong cơn mơ màng, đột nhiên nghe thấy tiếng rên đau đớn bị nén lại.
Dưới ánh trăng, thấy Trần Tương co rúm người, dường như rất đau đớn.
Ta vội vàng ngồi dậy, thắp sáng nến.
Thấy Trần Tương sắc mặt tái nhợt, toát mồ hôi lạnh, tay xoa xoa chân bị thương, rõ ràng là chân đau.
Chân mẹ từng bị thương, trời mưa thường đau, để lấy lòng mẹ, ta đã học theo đại phu trong phủ cách xoa bóp giảm đau.
Ta lật người xuống giường, đặt tay lên chân Trần Tương, xoa bóp khá thuần thục.
Một lúc sau, ta cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn ta.
Ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt dò xét của Trần Tương.
"Phu nhân thật sự không chê ta?"
Ta lập tức nói: "Ta làm sao có thể chê chàng? Chàng là tướng sĩ dũng mãnh vô song, tuy bị thương, nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi. Chàng nhất định sẽ khỏi, trở lại chiến trường!"
Trần Tương có vẻ xúc động.
Hồi lâu sau mới nói: "Đỡ nhiều rồi, ngủ đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau đó, ta ngủ một mạch đến sáng.
Đến ngày hôm sau, ta lại một lần nữa cảm nhận được sự ngược đãi mà Trần Tương phải chịu.
Chân hắn không tiện đi lại, vậy mà chẳng có ai hầu hạ, thức ăn hạ nhân mang đến cũng toàn là đồ thừa nguội lạnh.
"Phu nhân, cuộc sống cực khổ như vậy nàng cũng muốn đi theo ta sao?"
Ta không nói gì, chỉ cầm lấy một chiếc màn thầu nguội gặm.
Trần Tương giật lấy màn thầu của ta, đặt bát cháo nóng duy nhất trước mặt ta.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta không hề thấy khổ sở chút nào.
Cuộc sống trong Thừa tướng phủ tuy sang trọng, nhưng tất cả đều là những thứ a tỷ không muốn mới đến lượt ta.
Còn Trần Tương, tuy miệng không nói lời hay ho, nhưng luôn để lại những thứ tốt nhất cho ta.
6
Ngày thứ hai sau khi thành thân, trong cung truyền đến khẩu dụ của Quý phi, tuyên ta vào cung.
Mọi người đều bảo tỷ muội chúng ta tình cảm thắm thiết.
Chỉ có ta biết, a tỷ muốn xem ta thê thảm thế nào.
Mới vào cung được vài ngày, nàng ta đã được Hoàng đế sủng ái không ngừng.
Trong lòng đắc ý, gấp rút tìm người để khoe khoang một phen, mà ta chính là đối tượng hoàn hảo nhất.
Quả nhiên, vừa vào cung, ta đã thấy a tỷ trang điểm lộng lẫy, ngồi trên cao, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn.
"Những bộ y phục trước đây ta đều không thích, bệ hạ liền bảo cung nhân mang đến toàn đồ mới. À phải rồi, những vật dụng cũng đều được thay hết, ta chê những thứ cũ bẩn thỉu."
"Đây là dạ minh châu bệ hạ ban cho ta, là viên to nhất trong triều ta, ta chỉ nói một câu, bệ hạ đã ban ngay."
"Còn chỗ này, trước kia là hồ trồng sen, ta không thích, bệ hạ liền ra lệnh cho người lấp bằng ngay, để trồng hoa mẫu đơn."
Ta thích hoa sen, nhưng a tỷ tự cho mình cao quý, chỉ thích hoa mẫu đơn.
Nàng ta muốn từng chút một xóa đi dấu vết của ta, thay tất cả bằng của nàng ta.
"Ôi chao, muội muội, sao ngươi lại ăn mặc rách rưới thế này?" A tỷ nói bằng giọng điệu phóng đại: "Sống ở Trần Hầu phủ không dễ dàng phải không? Hay là ngươi cầu xin ta một chút, để ta làm chỗ dựa cho?"
"A tỷ muốn ta cầu xin thế nào?" Ta hỏi.
"Giống như hồi nhỏ ấy, lần ở nhà kho củi." A tỷ thờ ơ nhắc lại chuyện cũ.
Trong lòng ta dâng lên cơn giận dữ.
Ta nhìn về phía hoàng cung.
A tỷ, chuyện này là do ngươi tự chọn, đừng trách ta nhé.
5
Nến đỏ lay động.
Trần Tương tiến đến gần ta: "Phu nhân, đến lúc động phòng rồi."
Thân thể ta cứng đờ, không nói gì.
Hắn đối với ta là một nam nhân xa lạ.
Lần đầu gặp mặt đã thân mật, ta vừa ngượng vừa thẹn.
Trần Tương cười khẩy một tiếng: "Quả nhiên phu nhân chê ta."
Ta muốn phủ nhận, nhưng Trần Tương đã lấy đệm trải dưới đất.
Đêm đó, ta ngủ trên giường, Trần Tương ngủ dưới đất.
Có lẽ vì nằm trên giường lạ nên có chút không quen, giấc ngủ rất nông.
Trong cơn mơ màng, đột nhiên nghe thấy tiếng rên đau đớn bị nén lại.
Dưới ánh trăng, thấy Trần Tương co rúm người, dường như rất đau đớn.
Ta vội vàng ngồi dậy, thắp sáng nến.
Thấy Trần Tương sắc mặt tái nhợt, toát mồ hôi lạnh, tay xoa xoa chân bị thương, rõ ràng là chân đau.
Chân mẹ từng bị thương, trời mưa thường đau, để lấy lòng mẹ, ta đã học theo đại phu trong phủ cách xoa bóp giảm đau.
Ta lật người xuống giường, đặt tay lên chân Trần Tương, xoa bóp khá thuần thục.
Một lúc sau, ta cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn ta.
Ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt dò xét của Trần Tương.
"Phu nhân thật sự không chê ta?"
Ta lập tức nói: "Ta làm sao có thể chê chàng? Chàng là tướng sĩ dũng mãnh vô song, tuy bị thương, nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi. Chàng nhất định sẽ khỏi, trở lại chiến trường!"
Trần Tương có vẻ xúc động.
Hồi lâu sau mới nói: "Đỡ nhiều rồi, ngủ đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau đó, ta ngủ một mạch đến sáng.
Đến ngày hôm sau, ta lại một lần nữa cảm nhận được sự ngược đãi mà Trần Tương phải chịu.
Chân hắn không tiện đi lại, vậy mà chẳng có ai hầu hạ, thức ăn hạ nhân mang đến cũng toàn là đồ thừa nguội lạnh.
"Phu nhân, cuộc sống cực khổ như vậy nàng cũng muốn đi theo ta sao?"
Ta không nói gì, chỉ cầm lấy một chiếc màn thầu nguội gặm.
Trần Tương giật lấy màn thầu của ta, đặt bát cháo nóng duy nhất trước mặt ta.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta không hề thấy khổ sở chút nào.
Cuộc sống trong Thừa tướng phủ tuy sang trọng, nhưng tất cả đều là những thứ a tỷ không muốn mới đến lượt ta.
Còn Trần Tương, tuy miệng không nói lời hay ho, nhưng luôn để lại những thứ tốt nhất cho ta.
6
Ngày thứ hai sau khi thành thân, trong cung truyền đến khẩu dụ của Quý phi, tuyên ta vào cung.
Mọi người đều bảo tỷ muội chúng ta tình cảm thắm thiết.
Chỉ có ta biết, a tỷ muốn xem ta thê thảm thế nào.
Mới vào cung được vài ngày, nàng ta đã được Hoàng đế sủng ái không ngừng.
Trong lòng đắc ý, gấp rút tìm người để khoe khoang một phen, mà ta chính là đối tượng hoàn hảo nhất.
Quả nhiên, vừa vào cung, ta đã thấy a tỷ trang điểm lộng lẫy, ngồi trên cao, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn.
"Những bộ y phục trước đây ta đều không thích, bệ hạ liền bảo cung nhân mang đến toàn đồ mới. À phải rồi, những vật dụng cũng đều được thay hết, ta chê những thứ cũ bẩn thỉu."
"Đây là dạ minh châu bệ hạ ban cho ta, là viên to nhất trong triều ta, ta chỉ nói một câu, bệ hạ đã ban ngay."
"Còn chỗ này, trước kia là hồ trồng sen, ta không thích, bệ hạ liền ra lệnh cho người lấp bằng ngay, để trồng hoa mẫu đơn."
Ta thích hoa sen, nhưng a tỷ tự cho mình cao quý, chỉ thích hoa mẫu đơn.
Nàng ta muốn từng chút một xóa đi dấu vết của ta, thay tất cả bằng của nàng ta.
"Ôi chao, muội muội, sao ngươi lại ăn mặc rách rưới thế này?" A tỷ nói bằng giọng điệu phóng đại: "Sống ở Trần Hầu phủ không dễ dàng phải không? Hay là ngươi cầu xin ta một chút, để ta làm chỗ dựa cho?"
"A tỷ muốn ta cầu xin thế nào?" Ta hỏi.
"Giống như hồi nhỏ ấy, lần ở nhà kho củi." A tỷ thờ ơ nhắc lại chuyện cũ.
Trong lòng ta dâng lên cơn giận dữ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro