Sau Khi Tráo Đổi Với Ta, A Tỷ Hối Hận Rồi
Chương 2
Nguyên Bảo Cẩu
2025-02-28 08:23:57
"Ta mạnh mẽ, là vì ta bị bỏ rơi, không ai thương ta, chỉ có thể dựa vào chính mình." Ta châm biếm nói.
Vẻ áy náy trong mắt mẹ biến mất, thay vào đó là sự mất kiên nhẫn.
"A tỷ ngươi đã vào cung rồi, kết cục đã định, nói những thứ khác cũng vô ích. Ngươi gả vào hầu phủ, Thừa tướng phủ sẽ giúp đỡ ngươi, nếu ngươi nói linh tinh ở bên ngoài, bôi nhọ danh tiếng của a tỷ ngươi, đừng trách Thừa tướng phủ mặc kệ ngươi."
Đây là đe dọa, bà chắc chắn rằng Tiểu Hầu gia là kẻ tàn phế, ta chỉ có thể dựa vào nhà mẹ đẻ.
Ta bị giam một đêm.
Ngày hôm sau, được trang điểm vội vàng một phen, rồi được đưa lên kiệu hoa.
3
"Hứa gia song xu này, số phận thật là khác biệt một trời một vực. Một người là sủng phi, nghe nói hôm qua về cung, Hoàng thượng đích thân ra cửa cung đón, thật là vinh sủng vô song. Một người lại phải gả cho gã què, sống khổ sở, sợ là cả đời này đều hỏng rồi. . ."
Bên ngoài kiệu truyền đến tiếng bàn tán của dân chúng.
Tất cả đều là sự thương hại dành cho ta.
Kiệu dừng lại, một bàn tay chìa về phía ta.
Ta đặt tay lên, bàn tay đó rộng lớn, có vết chai mỏng.
Ta xuống kiệu, thoáng thấy dáng người ngồi trên xe lăn.
Đây chính là Trần Tương, người được tôn xưng là thiếu niên chiến thần.
Trong một thời gian dài, chuyện của Trần Tương được truyền khắp kinh thành, ta ở trong cung cũng thường nghe được.
Trần Tương là thế tử của Trần Hầu, vì dũng mãnh thiện chiến, phong quang vô hạn, thân phận tôn quý.
Đáng tiếc, trời đố kỵ người tài, trở thành phế vật, nghe nói hiện tại địa vị trong hầu phủ cũng rất khó xử, bị kế thất ngược đãi.
Trần Hầu đối với chuyện này cũng nhắm một mắt mở một mắt.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Nam nhân đã từng phong quang vô hạn, giờ đây lại sa sút đến mức này, khiến người ta thổn thức.
Nghĩ lại, những lời đồn này cũng không phải là không có căn cứ.
Bởi vì hôn lễ này thực sự đơn sơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khách khứa không nhiều, lễ vật cũng ít ỏi, phòng tân hôn của ta và Trần Tương cũng gần như không có trang trí.
Ta vừa mới ngồi xuống không lâu, Trần Tương đã vào phòng, vén tấm khăn đỏ của ta lên.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Trần Tương, ta sững người.
Lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, tuấn mỹ phi phàm, trên má có một vết sẹo nhạt, có chút sát khí, nhưng lại tăng thêm vẻ hoang dã.
Hắn ngồi trên xe lăn, toàn thân toát ra vẻ bất cần đời, che giấu sự chán nản.
"Có phải phu nhân đã hối hận vì gả cho kẻ tàn phế như ta không? Bây giờ hối hận cũng muộn rồi, trước khi lên kiệu hoa, trái lại còn có cơ hội."
"Ta không hối hận." Ta mở miệng.
Trần Tương sững người một chút, không nói gì nữa mà thay ta tháo bỏ đồ trang sức nặng nề.
Trần Tương không phải là kẻ tàn phế.
Dù chân hắn có tàn phế, vẫn có thể thống lĩnh tam quân, tương lai còn có thể một bước lên mây.
4
Thực ra, ta đã sống lại.
Kiếp trước, ta không về thăm nhà.
Ta trở thành sủng phi, hưởng thụ vinh hoa phú quý một thời gian.
Sau đó, chỉ vì một câu "yêu phi họa quốc" của Quốc sư, ta đã bị xử cực hình, c.h.ế.t vô cùng thê thảm.
Còn a tỷ, khi Trần Tương đến đón dâu đã từ hôn ngay tại chỗ, còn làm nhục Trần Tương, nói hắn là kẻ tàn phế, hoàn toàn không xứng với nàng ta.
Những lời khó nghe đều nói hết.
Sau khi ta chết, linh hồn phiêu dạt mười mấy năm, cũng biết được những chuyện xảy ra sau đó.
Về sau, Trần Tương trở thành quyền thần quyền khuynh triều dã.
A tỷ hối hận không kịp, mẹ khẩn cầu đau khổ, nhưng cũng không thay đổi được kết cục thảm thương của Thừa tướng phủ.
Sống lại một đời, ta không muốn lặp lại kết cục của kiếp trước, vì thế lấy cớ nhớ nhung gia đình để cầu xin Hoàng thượng cho ta về thăm nhà.
Kiếp trước, trước khi ta bị giết, a tỷ đã rất ghen tị với ta, thường nói ta cướp đi vinh hoa phú quý của nàng ta.
Vẻ áy náy trong mắt mẹ biến mất, thay vào đó là sự mất kiên nhẫn.
"A tỷ ngươi đã vào cung rồi, kết cục đã định, nói những thứ khác cũng vô ích. Ngươi gả vào hầu phủ, Thừa tướng phủ sẽ giúp đỡ ngươi, nếu ngươi nói linh tinh ở bên ngoài, bôi nhọ danh tiếng của a tỷ ngươi, đừng trách Thừa tướng phủ mặc kệ ngươi."
Đây là đe dọa, bà chắc chắn rằng Tiểu Hầu gia là kẻ tàn phế, ta chỉ có thể dựa vào nhà mẹ đẻ.
Ta bị giam một đêm.
Ngày hôm sau, được trang điểm vội vàng một phen, rồi được đưa lên kiệu hoa.
3
"Hứa gia song xu này, số phận thật là khác biệt một trời một vực. Một người là sủng phi, nghe nói hôm qua về cung, Hoàng thượng đích thân ra cửa cung đón, thật là vinh sủng vô song. Một người lại phải gả cho gã què, sống khổ sở, sợ là cả đời này đều hỏng rồi. . ."
Bên ngoài kiệu truyền đến tiếng bàn tán của dân chúng.
Tất cả đều là sự thương hại dành cho ta.
Kiệu dừng lại, một bàn tay chìa về phía ta.
Ta đặt tay lên, bàn tay đó rộng lớn, có vết chai mỏng.
Ta xuống kiệu, thoáng thấy dáng người ngồi trên xe lăn.
Đây chính là Trần Tương, người được tôn xưng là thiếu niên chiến thần.
Trong một thời gian dài, chuyện của Trần Tương được truyền khắp kinh thành, ta ở trong cung cũng thường nghe được.
Trần Tương là thế tử của Trần Hầu, vì dũng mãnh thiện chiến, phong quang vô hạn, thân phận tôn quý.
Đáng tiếc, trời đố kỵ người tài, trở thành phế vật, nghe nói hiện tại địa vị trong hầu phủ cũng rất khó xử, bị kế thất ngược đãi.
Trần Hầu đối với chuyện này cũng nhắm một mắt mở một mắt.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Nam nhân đã từng phong quang vô hạn, giờ đây lại sa sút đến mức này, khiến người ta thổn thức.
Nghĩ lại, những lời đồn này cũng không phải là không có căn cứ.
Bởi vì hôn lễ này thực sự đơn sơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khách khứa không nhiều, lễ vật cũng ít ỏi, phòng tân hôn của ta và Trần Tương cũng gần như không có trang trí.
Ta vừa mới ngồi xuống không lâu, Trần Tương đã vào phòng, vén tấm khăn đỏ của ta lên.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Trần Tương, ta sững người.
Lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, tuấn mỹ phi phàm, trên má có một vết sẹo nhạt, có chút sát khí, nhưng lại tăng thêm vẻ hoang dã.
Hắn ngồi trên xe lăn, toàn thân toát ra vẻ bất cần đời, che giấu sự chán nản.
"Có phải phu nhân đã hối hận vì gả cho kẻ tàn phế như ta không? Bây giờ hối hận cũng muộn rồi, trước khi lên kiệu hoa, trái lại còn có cơ hội."
"Ta không hối hận." Ta mở miệng.
Trần Tương sững người một chút, không nói gì nữa mà thay ta tháo bỏ đồ trang sức nặng nề.
Trần Tương không phải là kẻ tàn phế.
Dù chân hắn có tàn phế, vẫn có thể thống lĩnh tam quân, tương lai còn có thể một bước lên mây.
4
Thực ra, ta đã sống lại.
Kiếp trước, ta không về thăm nhà.
Ta trở thành sủng phi, hưởng thụ vinh hoa phú quý một thời gian.
Sau đó, chỉ vì một câu "yêu phi họa quốc" của Quốc sư, ta đã bị xử cực hình, c.h.ế.t vô cùng thê thảm.
Còn a tỷ, khi Trần Tương đến đón dâu đã từ hôn ngay tại chỗ, còn làm nhục Trần Tương, nói hắn là kẻ tàn phế, hoàn toàn không xứng với nàng ta.
Những lời khó nghe đều nói hết.
Sau khi ta chết, linh hồn phiêu dạt mười mấy năm, cũng biết được những chuyện xảy ra sau đó.
Về sau, Trần Tương trở thành quyền thần quyền khuynh triều dã.
A tỷ hối hận không kịp, mẹ khẩn cầu đau khổ, nhưng cũng không thay đổi được kết cục thảm thương của Thừa tướng phủ.
Sống lại một đời, ta không muốn lặp lại kết cục của kiếp trước, vì thế lấy cớ nhớ nhung gia đình để cầu xin Hoàng thượng cho ta về thăm nhà.
Kiếp trước, trước khi ta bị giết, a tỷ đã rất ghen tị với ta, thường nói ta cướp đi vinh hoa phú quý của nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro