Sau Khi Nam Chủ Phá Sản, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 8:
Trĩ Tửu
2025-03-10 08:30:13
Vừa uống một ngụm nước, Kỷ Chỉ Uyên lập tức bị sặc.
Sợ đến mức tôi theo bản năng nhảy dựng lên, vội vàng chối bỏ trách nhiệm: "Không phải tôi làm dâu."
"Lâm Chiêu." Kỷ Chỉ Uyên gọi tên tôi, mang theo một tia oán hờn.
"Em là khúc gỗ à?"
Hệ thống bên cạnh vội vàng gật đầu lia lịa.
Tôi: "..."
Hình như tôi bị ghét bỏ rồi.
"Nếu đã vậy, vậy chúng ta nói chuyện chính sự đi." Kỷ Chỉ Uyên từ trong cặp văn kiện lấy ra một bản hợp đồng, đặt lên trên bàn, "Kết hôn với tôi, mỗi tháng cho em năm triệu tệ tiền tiêu vặt."
Hệ thống bên cạnh mỉa mai, châm chọc): 【Đồ nghèo kiết xác, tôi đây cho ký chủ của tôi tận một tỷ tệ đó.】
Cuối cùng, nó còn cố ý bổ sung thêm một câu: 【Ai bảo có người không biết quý trọng cơ chứ.】
"..."
Tôi cảm thấy cái "người nào đó" mà nó nói chính là tôi.
"Cổ phần công ty cô nắm giữ năm mươi phần trăm, mỗi năm chia lợi nhuận ít nhất cũng cả mấy chục tỷ tệ." Câu nói tiếp theo của Kỷ Chỉ Uyên tựa như hòn đá nhỏ ném xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến tôi lập tức kinh ngạc.
???
Khoan đã!
Bao nhiêu cơ?!
Năm mươi phần trăm cổ phần?!
Hệ thống vô cùng khinh bỉ hành vi rẻ rúng này của Kỷ Chỉ Uyên, mắng: 【 Anh tưởng rằng tiền có thể mua được tình yêu chắc? Ký chủ của tôi đâu phải loại người...】vật chất đến thế.
Lời hệ thống còn chưa nói xong, tôi đã lập tức xông lên nắm c.h.ặ.t t.a.y Kỷ Chỉ Uyên, nói: "Em đồng ý."
Kỷ Chỉ Uyên đắc ý cong môi, ánh mắt dừng trên tay tôi, nói: "Anh cũng đồng ý."
18
Được rồi, bây giờ người không vui vẻ nhất trong biệt thự này chỉ còn hệ thống thôi.
Nó vô cùng khó hiểu, nói: 【Cô đã lừa anh ta bao nhiêu lần như vậy rồi, thậm chí còn lừa anh ta là mình bị ung thư, sao anh ta lại không tức giận chứ.】
【Tôi thật sự bó tay rồi, lần sau tôi nhất định sẽ không vào mấy cái thế giới nam chính não yêu đương nữa.】
【Đàn ông không biết tự trọng, khác gì bắp cải thối...】
Hệ thống lải nhải một tràng, tôi còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Kỷ Chỉ Uyên từ đằng xa đi tới.
“Ư… ư…” Lời Hệ thống còn chưa kịp dứt, bỗng dưng nó cảm thấy cả người lạnh toát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay giây sau, cả thân hình tròn vo của nó đã bị Kỷ Chỉ Uyên túm gọn trong tay.
!!!
Hệ thống trợn tròn mắt trong kinh hoàng.
Giọng Kỷ Chỉ Uyên trầm thấp vang lên ngay trên đỉnh đầu nó: “Đều tại tôi cái gì cơ?”
Hệ thống: […]
Nó hít sâu một hơi, rõ ràng chỉ là một quả bóng vô tri vô giác, mà tôi lại nhìn ra được vẻ mặt nịnh nọt của nó: [Đều tại nam chính quá yêu ký chủ thôi ạ.]
“…”
Hình như Hệ thống mà đã nịnh nọt thì chẳng còn chuyện gì đến phần mình nữa rồi.
Kỷ Chỉ Uyên lúc này mới hài lòng buông nó ra.
Hệ thống vừa cảm thấy cơ thể mình được tự do, lập tức ba chân bốn cẳng chuồn thẳng.
Tôi ngồi trên xích đu, tò mò hỏi anh: “Anh nhìn thấy nó từ khi nào vậy?”
“Ngay từ đầu đã thấy rồi.” Kỷ Chỉ Uyên tố cáo, “Nó còn cố tình ly gián tình cảm vợ chồng chúng ta nữa.”
“…”
Tôi thật sự không ngờ Kỷ Chỉ Uyên ngay từ đầu đã nhìn thấy Hệ thống, nhất thời kinh ngạc tột độ.
“Anh biết mà, chuyện em rời bỏ anh đều là bất đắc dĩ.” Kỷ Chỉ Uyên nói, “Nhưng lúc đó công ty anh vừa mới phá sản, lại thêm việc trước kia đắc tội với quá nhiều người, chỉ có rời xa anh, em mới được an toàn.”
“…”
Lúc này từ “kinh ngạc” đã không còn đủ để diễn tả sự chấn động trong lòng tôi nữa rồi.
“Vậy ra anh đã biết từ đầu, nhưng vẫn luôn nhẫn nhịn?” Thảo nào Hệ thống cứ luôn miệng bảo Kỷ Chỉ Uyên chẳng phải thứ tốt lành gì, với cái kiểu tâm cơ này, tôi mà rơi vào tay anh ta chắc chắn bị gặm đến xương cốt cũng chẳng còn.
“Đúng vậy.” Kỷ Chỉ Uyên thẳng thắn thừa nhận.
“Vậy chuyện em lừa anh nói mình bị ung thư, anh cũng biết là giả?” Tôi hiếu kỳ hỏi tới.
“Lúc đầu thì không biết.” Kỷ Chỉ Uyên xích lại gần tôi, ngồi xuống bên cạnh, nói, “Cho nên anh mới liều mạng kiếm tiền, muốn sớm ngày đón em trở về.”
“…”
“Sau này thấy em khỏe mạnh chạy nhảy tung tăng, anh lại kiểm tra báo cáo sức khỏe định kỳ hàng năm của em, lúc đó mới nhận ra em đang gạt anh.”
“Vậy anh không giận sao?”
“Giận chứ, nhưng cũng thấy may mắn.”
Một ván cờ tình ái này, anh đã sớm thua sạch cả rồi.
-Hết-
Sợ đến mức tôi theo bản năng nhảy dựng lên, vội vàng chối bỏ trách nhiệm: "Không phải tôi làm dâu."
"Lâm Chiêu." Kỷ Chỉ Uyên gọi tên tôi, mang theo một tia oán hờn.
"Em là khúc gỗ à?"
Hệ thống bên cạnh vội vàng gật đầu lia lịa.
Tôi: "..."
Hình như tôi bị ghét bỏ rồi.
"Nếu đã vậy, vậy chúng ta nói chuyện chính sự đi." Kỷ Chỉ Uyên từ trong cặp văn kiện lấy ra một bản hợp đồng, đặt lên trên bàn, "Kết hôn với tôi, mỗi tháng cho em năm triệu tệ tiền tiêu vặt."
Hệ thống bên cạnh mỉa mai, châm chọc): 【Đồ nghèo kiết xác, tôi đây cho ký chủ của tôi tận một tỷ tệ đó.】
Cuối cùng, nó còn cố ý bổ sung thêm một câu: 【Ai bảo có người không biết quý trọng cơ chứ.】
"..."
Tôi cảm thấy cái "người nào đó" mà nó nói chính là tôi.
"Cổ phần công ty cô nắm giữ năm mươi phần trăm, mỗi năm chia lợi nhuận ít nhất cũng cả mấy chục tỷ tệ." Câu nói tiếp theo của Kỷ Chỉ Uyên tựa như hòn đá nhỏ ném xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến tôi lập tức kinh ngạc.
???
Khoan đã!
Bao nhiêu cơ?!
Năm mươi phần trăm cổ phần?!
Hệ thống vô cùng khinh bỉ hành vi rẻ rúng này của Kỷ Chỉ Uyên, mắng: 【 Anh tưởng rằng tiền có thể mua được tình yêu chắc? Ký chủ của tôi đâu phải loại người...】vật chất đến thế.
Lời hệ thống còn chưa nói xong, tôi đã lập tức xông lên nắm c.h.ặ.t t.a.y Kỷ Chỉ Uyên, nói: "Em đồng ý."
Kỷ Chỉ Uyên đắc ý cong môi, ánh mắt dừng trên tay tôi, nói: "Anh cũng đồng ý."
18
Được rồi, bây giờ người không vui vẻ nhất trong biệt thự này chỉ còn hệ thống thôi.
Nó vô cùng khó hiểu, nói: 【Cô đã lừa anh ta bao nhiêu lần như vậy rồi, thậm chí còn lừa anh ta là mình bị ung thư, sao anh ta lại không tức giận chứ.】
【Tôi thật sự bó tay rồi, lần sau tôi nhất định sẽ không vào mấy cái thế giới nam chính não yêu đương nữa.】
【Đàn ông không biết tự trọng, khác gì bắp cải thối...】
Hệ thống lải nhải một tràng, tôi còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Kỷ Chỉ Uyên từ đằng xa đi tới.
“Ư… ư…” Lời Hệ thống còn chưa kịp dứt, bỗng dưng nó cảm thấy cả người lạnh toát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay giây sau, cả thân hình tròn vo của nó đã bị Kỷ Chỉ Uyên túm gọn trong tay.
!!!
Hệ thống trợn tròn mắt trong kinh hoàng.
Giọng Kỷ Chỉ Uyên trầm thấp vang lên ngay trên đỉnh đầu nó: “Đều tại tôi cái gì cơ?”
Hệ thống: […]
Nó hít sâu một hơi, rõ ràng chỉ là một quả bóng vô tri vô giác, mà tôi lại nhìn ra được vẻ mặt nịnh nọt của nó: [Đều tại nam chính quá yêu ký chủ thôi ạ.]
“…”
Hình như Hệ thống mà đã nịnh nọt thì chẳng còn chuyện gì đến phần mình nữa rồi.
Kỷ Chỉ Uyên lúc này mới hài lòng buông nó ra.
Hệ thống vừa cảm thấy cơ thể mình được tự do, lập tức ba chân bốn cẳng chuồn thẳng.
Tôi ngồi trên xích đu, tò mò hỏi anh: “Anh nhìn thấy nó từ khi nào vậy?”
“Ngay từ đầu đã thấy rồi.” Kỷ Chỉ Uyên tố cáo, “Nó còn cố tình ly gián tình cảm vợ chồng chúng ta nữa.”
“…”
Tôi thật sự không ngờ Kỷ Chỉ Uyên ngay từ đầu đã nhìn thấy Hệ thống, nhất thời kinh ngạc tột độ.
“Anh biết mà, chuyện em rời bỏ anh đều là bất đắc dĩ.” Kỷ Chỉ Uyên nói, “Nhưng lúc đó công ty anh vừa mới phá sản, lại thêm việc trước kia đắc tội với quá nhiều người, chỉ có rời xa anh, em mới được an toàn.”
“…”
Lúc này từ “kinh ngạc” đã không còn đủ để diễn tả sự chấn động trong lòng tôi nữa rồi.
“Vậy ra anh đã biết từ đầu, nhưng vẫn luôn nhẫn nhịn?” Thảo nào Hệ thống cứ luôn miệng bảo Kỷ Chỉ Uyên chẳng phải thứ tốt lành gì, với cái kiểu tâm cơ này, tôi mà rơi vào tay anh ta chắc chắn bị gặm đến xương cốt cũng chẳng còn.
“Đúng vậy.” Kỷ Chỉ Uyên thẳng thắn thừa nhận.
“Vậy chuyện em lừa anh nói mình bị ung thư, anh cũng biết là giả?” Tôi hiếu kỳ hỏi tới.
“Lúc đầu thì không biết.” Kỷ Chỉ Uyên xích lại gần tôi, ngồi xuống bên cạnh, nói, “Cho nên anh mới liều mạng kiếm tiền, muốn sớm ngày đón em trở về.”
“…”
“Sau này thấy em khỏe mạnh chạy nhảy tung tăng, anh lại kiểm tra báo cáo sức khỏe định kỳ hàng năm của em, lúc đó mới nhận ra em đang gạt anh.”
“Vậy anh không giận sao?”
“Giận chứ, nhưng cũng thấy may mắn.”
Một ván cờ tình ái này, anh đã sớm thua sạch cả rồi.
-Hết-
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro