Sau Khi Giả Chết, Ta Và Khuê Mật Bỏ Trốn

Chương 4

Mục Thất Thu

2025-03-29 14:20:15

Trong phủ tướng quân, ta và Huy Nguyệt thở hổn hển khiêng hai cỗ thi thể.

Ta tháo chiếc vòng ngọc trên tay, nàng tháo chiếc ngọc bội trên cổ xuống.

Ta cùng nàng, mỗi người một cây đèn nến, ngọn lửa lay động trong gió. 

Ánh mắt giao nhau, nàng khẽ cười, ta cũng mỉm cười đáp lại. 

Chỉ một tiếng "Đốt!" của ta, lửa đã bùng lên ngùn ngụt, thiêu rụi cả phủ tướng quân. 

Khói đặc cuồn cuộn bay lên, lửa đỏ rực cả một góc trời. 

Bỗng đâu đó có tiếng người kinh hãi hô lên: "Trời ơi! Phu nhân và Vương phi vẫn còn kẹt lại bên trong!". 

Tiếng la hét, tiếng kêu cứu, tiếng chân người chạy tán loạn, cả phủ tướng quân chìm trong biển lửa và sự hỗn loạn. 

Đêm đen gió lớn, một cỗ xe ngựa phóng vút qua màn đêm, biến mất vào bóng tối.

Nằm trong xe ngựa, ta nhịn không được khẽ rên lên một tiếng. 

Đêm qua đúng là "lao lực" quá độ, giờ đây cái lưng già này đau nhức đến c.h.ế.t được. 

Liếc sang Huy Nguyệt, thấy nàng cũng đang ôm eo nhăn nhó, ta không khỏi nghi hoặc: "Ngươi..."

Nàng với quầng thâm mắt đen sì nhếch môi cười lạnh: "Hôm qua ta trói tên A Chiêu kia trên giường, quất cho hắn mười roi, rồi cưỡi hắn tận ba canh giờ. Xong xuôi còn chê hắn bất lực, rồi bỏ đi."

Nói đoạn, nàng cười lớn đầy khoái trá: "Giờ lại còn đốt luôn cái phủ tướng quân của hắn, thật là hả dạ! Hahahaha!"

Ta nhìn nàng với ánh mắt sùng bái: "Vẫn là ngươi lợi hại hơn ta!"

Cơn buồn ngủ ập đến, ta ngáp dài một cái rồi dựa vào người nàng: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Nàng tà mị vung vẩy cây roi dài trong tay, mỉm cười đáp: "Lạc Dương, nơi đó nổi tiếng là nhiều mỹ nam."

Cứ như vậy, chúng ta ung dung ra khỏi cổng thành mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Chúng ta nào đâu biết được, đêm hôm ấy, vì sao đường phố kinh thành lại vắng lặng đến rợn người, vì sao cổng thành lại không có lấy một tên lính canh gác. 

Càng không hay biết, cũng chính đêm đó, kinh thành đã đổi chủ.

Ca ca của ta và ca ca của nàng, lại chọn đúng đêm yến tiệc trong cung mà khởi binh tạo phản. 

Quân lính bao vây kinh thành, giành giật ngôi báu. 

Đêm ấy, trời long đất lở, hai huynh đệ tắm m.á.u chiến đấu, cuối cùng Nguyên Thời An đã giành được thiên hạ.

Giữa lúc tiếng trống trận vang dội, bỗng có tin cấp báo truyền đến: "Ninh tướng quân! Hậu viện phủ tướng quân bốc cháy rồi! Phu nhân... phu nhân vẫn còn mắc kẹt bên trong!".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong nháy mắt, bóng dáng bộ chiến giáp bạc nhuốm đầy m.á.u tươi đã biến mất. 

Ngay sau đó, vị tân đế đứng bên cạnh cũng như sực nhớ ra điều gì, sắc mặt đại biến, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Bên ngoài phủ tướng quân, lửa cháy ngùn ngụt, khói đặc mịt mù. 

Có người kinh hãi hô lên: "Phu nhân! Cả Vương phi nữa! Đều đang ở trong đó! Mau cứu người!". 

Hai bóng người, một trước một sau, không chút do dự lao vào biển lửa.

Lửa lớn thiêu rụi cả đất trời, phải mất cả một đêm mới dập tắt được ngọn lửa hung tàn. 

Nghe nói, đêm đó, Ninh tướng quân hai mắt đỏ ngầu, nhìn thấy từ t.h.i t.h.ể nữ nhân rơi ra một miếng ngọc bội liền phun ra một ngụm máu.

Hắn điên cuồng ôm lấy t.h.i t.h.ể cháy đen kia, không ngừng gọi tên “Huy Nguyệt”, lặp đi lặp lại, như thể chỉ cần nàng đáp lại, mọi thứ vẫn còn kịp cứu vãn.

Mà ngay bên cạnh, tân đế siết chặt t.h.i t.h.ể tay còn đeo chiếc vòng ngọc, điên cuồng lẩm bẩm:

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

“Không thể nào… Đã nói rồi mà, A Từ, đợi ta trở về. Sao nàng có thể không giữ lời?”

Cả hai như người điên dại, ngày đêm canh giữ bên hai t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.

Cuối cùng, Ninh tướng quân cũng dần lấy lại được lý trí, muốn an táng cho Huy Nguyệt. 

Nhưng Nguyên Thời An lại ôm chặt lấy t.h.i t.h.ể của “ta” không chịu buông tay.

"Nàng ấy là muội muội của ta! Thời An, hãy để hai người họ được yên nghỉ..."

Nguyên Thời An ánh mắt âm u lạnh lẽo: "Các nàng ấy cũng là muội muội của ta! Là thê tử của ta!".

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y run rẩy, giọng nói khàn đặc: "Ninh Dật Chiêu, ngươi đáng chết! Ngươi đã không bảo vệ tốt cho các nàng ấy! Ta không nên giao các nàng ấy cho ngươi... không nên...". 

Dứt lời, hắn ôm t.h.i t.h.ể ta rời đi không ngoảnh lại.

Ca ca vẻ mặt tiều tụy, đau xót, tự tay chôn cất Huy Nguyệt. 

Ngày ngày, hắn đều đến bên mộ ngồi thẫn thờ, chỉ biết mượn rượu giải sầu.

Nguyên Thời An quả là một kẻ điên rồ. 

Hắn không chịu chôn cất t.h.i t.h.ể của ta, mà cho xây dựng một cung điện riêng trong hoàng cung, rồi tìm đến băng ngàn năm để bảo quản cái xác đã cháy đen của ta.

Như Mộng cô nương nhìn hắn như vậy, liền quỳ sụp xuống van xin: "Chủ thượng! Người bây giờ đã là hoàng đế, còn nàng ta chỉ là một nữ tử thường dân. Nàng ta cũng tự biết, người cưới nàng ta chẳng qua chỉ là lợi dụng mà thôi. Chẳng lẽ người thật lòng yêu nàng ta sao?".

Nguyên Thời An sững người, ánh mắt bỗng bùng lên lửa giận: "Ai nói ta cưới nàng là để lợi dụng? Ngươi đã nói như vậy với nàng ấy sao?".

Hắn siết chặt cổ Như Mộng, giận dữ quát: "Sao ngươi dám?".

Như Mộng cảm thấy mình sắp ngạt thở, hắn mới buông tay, lạnh lùng nói: "Cút! Cả đời này đừng bao giờ bước chân vào kinh thành nữa!".

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Giả Chết, Ta Và Khuê Mật Bỏ Trốn

Số ký tự: 0