Sau Khi Giả Chết, Ta Và Khuê Mật Bỏ Trốn
Chương 5
Mục Thất Thu
2025-03-29 14:20:15
Từ đó về sau, hắn như một kẻ mất trí, ngày ngày đều đến cung điện kia, ngồi bên cạnh t.h.i t.h.ể của ta, nói chuyện thì thầm.
Hắn không lập hoàng hậu, cũng không nạp phi tần.
Trong triều, không ai dám can gián hắn nửa lời, sợ rằng hoàng đế điên rồ một khi nổi giận sẽ lấy mạng bọn họ.
Người duy nhất dám nói thẳng là Ninh tướng quân, nhưng hai bọn đã sớm nảy sinh mâu thuẫn, cũng không lên triều nữa.
Huống hồ, dung mạo của Ninh tướng quân lại giống ta như đúc.
Một người ngày ngày thẫn thờ bên bia mộ, một người ôm chặt quan tài không rời.
Chuyện này đã trở thành một giai thoại lạ lùng trong kinh thành.
Đương nhiên, ta và Huy Nguyệt đều chẳng hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Đến Lạc Dương, cuộc sống cũng không như lời Huy Nguyệt nói, ngày ngày có mỹ nam vây quanh.
Lúc đó, chúng ta vừa mới an cư được hơn một tháng, đang muốn thưởng thức món canh thịt bò nổi tiếng của Lạc Dương.
Thế nhưng, chưa kịp đưa lên miệng, ta đã cảm thấy buồn nôn, bụng dạ cuồn cuộn.
Huy Nguyệt thấy vậy liền vỗ lưng cho ta, nhưng chẳng bao lâu sau, chính nàng cũng thấy khó chịu.
Ta nhấp một ngụm trà, nhìn bát canh thịt bò đầy tiếc nuối: "Bát canh này trông thật ngon lành, sao ngửi vào lại thấy buồn nôn thế này? Quả nhiên mỗi vùng có một phong tục ẩm thực riêng!".
Huy Nguyệt im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Kinh nguyệt của ta đã hơn một tháng chưa tới, còn ngươi?".
Ta bẻ bẻ ngón tay tính toán, rồi đáp: "Hình như của ta cũng vậy."
Nàng ấy hoảng hốt mời vị đại phu nổi tiếng nhất Lạc Dương đến.
Vị đại phu bắt mạch cho nàng ấy xong, lại bắt mạch cho ta.
Thấy chúng ta ăn mặc sang trọng, ánh mắt đại phu lộ rõ vẻ mong đợi.
Ông ta vội vàng nịnh nọt: "Chúc mừng! Chúc mừng hai vị phu nhân! Là hỉ mạch! Đã hơn một tháng rồi, mạch tượng rất ổn, rất ổn!".
Sau khi đại phu rời đi, ta và Huy Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn.
Ta há hốc miệng: "Là lần trước khi đi...".
Huy Nguyệt cũng ngơ ngác: "Vậy ta cũng...".
Chuyện đời đúng là trùng hợp, chúng ta chạy đến nơi ngàn dặm, cứ ngỡ đã đoạn tuyệt với quá khứ, ai ngờ lại cùng lúc mang thai.
Trách không được người ta nói phải biết tiết chế sắc dục, chữ sắc trên đầu có một con dao!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
May mà chúng ta mang theo nhiều bạc, mời được không ít bà mụ đến chăm sóc, tâm trạng mới dần ổn định lại.
Càng về sau mới càng thấu hiểu, nữ tử mang thai mười tháng vô cùng vất vả.
Mấy tháng đầu thì ốm nghén trời đất quay cuồng, mấy tháng cuối thì bụng lớn dần, thân thể nặng nề, đi lại cũng khó khăn.
Đến lúc sinh nở, xương cốt như mở ra mười ngón, ngũ tạng lục phủ đau đớn khôn xiết.
Ta và Huy Nguyệt nằm trên giường, vừa rặn đẻ vừa nguyền rủa ca ca của nhau.
Cuối cùng, chúng ta cũng bình an sinh con.
Ta sinh được một bé gái, còn Huy Nguyệt sinh được một bé trai.
Nhìn đứa trẻ nhỏ xíu, nhăn nheo, ta và Huy Nguyệt lại nghĩ, nữ nhân thật sự phi thường.
Nàng ấy hiếm khi lộ vẻ buồn bã: "Trước đây, ta và A Chiêu thành thân, luôn nghĩ sẽ sinh con đẻ cái cho chàng, ai ngờ giờ đây... lại ra nông nỗi này."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ta thở dài: "Ai mà chẳng như vậy."
U sầu một lát, Huy Nguyệt lại phấn chấn trở lại.
Nàng ấy nói: "Con trai của ta sẽ không mang họ Ninh, phải theo họ của ta là họ Nguyên, tên gọi ở nhà là Nguyên ca."
Ta bĩu môi, không chịu kém cạnh: "Con gái ta sinh ra cũng sẽ không mang họ Nguyên, phải theo họ của ta là họ Ninh, gọi là Ninh tỷ."
Thế là, thời gian thoáng chốc trôi qua, hai đứa trẻ cũng lớn nhanh như thổi.
Chỉ là, khuôn mặt của chúng lại càng ngày càng giống cha chúng.
Tỷ tỷ Ninh nhi có một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần, giống hệt với tướng công Thời An, tự nhiên cũng có nét hao hao muội muội Huy Nguyệt.
Nguyên nhi nhà nàng thì khôi ngô tuấn tú, giống hệt ca ca, nhưng đôi mắt lại mang nét tương đồng với ta.
Hàng xóm láng giềng thường hay nhầm lẫn, cứ ngỡ Nguyên nhi là con ta, còn Ninh nhi lại là con của Huy Nguyệt.
Hai ta đều không để tâm, chỉ thấy Ninh bảo bối và Nguyên bảo bối giống mỗi người chúng ta một nửa, trong lòng rất lấy làm tự hào.
Tỷ muội ta vốn tình thâm nghĩa trọng, đến cả con cũng mang dáng hình của cả hai.
Thật tốt, thật tốt!
Khi hai đứa trẻ tròn hai tuổi, ta và Huy Nguyệt đã đưa chúng đến tư thục.
Mãi đến hai năm sau khi đến Lạc Dương, chúng ta mới thực sự bắt đầu cuộc sống tự do tiêu dao như mong ước ban đầu.
Mỹ nam ở Lạc Dương quả thực nhiều không kể xiết, mà ta cùng Huy Nguyệt, với dung mạo xuất chúng lại vung tiền hào phóng, hiển nhiên rất được hoan nghênh.
Chỉ sau khi nếm trải đủ hương vị ngọt ngào, chúng ta mới nhận ra cuộc sống trước đây khổ sở biết bao nhiêu.
Hắn không lập hoàng hậu, cũng không nạp phi tần.
Trong triều, không ai dám can gián hắn nửa lời, sợ rằng hoàng đế điên rồ một khi nổi giận sẽ lấy mạng bọn họ.
Người duy nhất dám nói thẳng là Ninh tướng quân, nhưng hai bọn đã sớm nảy sinh mâu thuẫn, cũng không lên triều nữa.
Huống hồ, dung mạo của Ninh tướng quân lại giống ta như đúc.
Một người ngày ngày thẫn thờ bên bia mộ, một người ôm chặt quan tài không rời.
Chuyện này đã trở thành một giai thoại lạ lùng trong kinh thành.
Đương nhiên, ta và Huy Nguyệt đều chẳng hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Đến Lạc Dương, cuộc sống cũng không như lời Huy Nguyệt nói, ngày ngày có mỹ nam vây quanh.
Lúc đó, chúng ta vừa mới an cư được hơn một tháng, đang muốn thưởng thức món canh thịt bò nổi tiếng của Lạc Dương.
Thế nhưng, chưa kịp đưa lên miệng, ta đã cảm thấy buồn nôn, bụng dạ cuồn cuộn.
Huy Nguyệt thấy vậy liền vỗ lưng cho ta, nhưng chẳng bao lâu sau, chính nàng cũng thấy khó chịu.
Ta nhấp một ngụm trà, nhìn bát canh thịt bò đầy tiếc nuối: "Bát canh này trông thật ngon lành, sao ngửi vào lại thấy buồn nôn thế này? Quả nhiên mỗi vùng có một phong tục ẩm thực riêng!".
Huy Nguyệt im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Kinh nguyệt của ta đã hơn một tháng chưa tới, còn ngươi?".
Ta bẻ bẻ ngón tay tính toán, rồi đáp: "Hình như của ta cũng vậy."
Nàng ấy hoảng hốt mời vị đại phu nổi tiếng nhất Lạc Dương đến.
Vị đại phu bắt mạch cho nàng ấy xong, lại bắt mạch cho ta.
Thấy chúng ta ăn mặc sang trọng, ánh mắt đại phu lộ rõ vẻ mong đợi.
Ông ta vội vàng nịnh nọt: "Chúc mừng! Chúc mừng hai vị phu nhân! Là hỉ mạch! Đã hơn một tháng rồi, mạch tượng rất ổn, rất ổn!".
Sau khi đại phu rời đi, ta và Huy Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn.
Ta há hốc miệng: "Là lần trước khi đi...".
Huy Nguyệt cũng ngơ ngác: "Vậy ta cũng...".
Chuyện đời đúng là trùng hợp, chúng ta chạy đến nơi ngàn dặm, cứ ngỡ đã đoạn tuyệt với quá khứ, ai ngờ lại cùng lúc mang thai.
Trách không được người ta nói phải biết tiết chế sắc dục, chữ sắc trên đầu có một con dao!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
May mà chúng ta mang theo nhiều bạc, mời được không ít bà mụ đến chăm sóc, tâm trạng mới dần ổn định lại.
Càng về sau mới càng thấu hiểu, nữ tử mang thai mười tháng vô cùng vất vả.
Mấy tháng đầu thì ốm nghén trời đất quay cuồng, mấy tháng cuối thì bụng lớn dần, thân thể nặng nề, đi lại cũng khó khăn.
Đến lúc sinh nở, xương cốt như mở ra mười ngón, ngũ tạng lục phủ đau đớn khôn xiết.
Ta và Huy Nguyệt nằm trên giường, vừa rặn đẻ vừa nguyền rủa ca ca của nhau.
Cuối cùng, chúng ta cũng bình an sinh con.
Ta sinh được một bé gái, còn Huy Nguyệt sinh được một bé trai.
Nhìn đứa trẻ nhỏ xíu, nhăn nheo, ta và Huy Nguyệt lại nghĩ, nữ nhân thật sự phi thường.
Nàng ấy hiếm khi lộ vẻ buồn bã: "Trước đây, ta và A Chiêu thành thân, luôn nghĩ sẽ sinh con đẻ cái cho chàng, ai ngờ giờ đây... lại ra nông nỗi này."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ta thở dài: "Ai mà chẳng như vậy."
U sầu một lát, Huy Nguyệt lại phấn chấn trở lại.
Nàng ấy nói: "Con trai của ta sẽ không mang họ Ninh, phải theo họ của ta là họ Nguyên, tên gọi ở nhà là Nguyên ca."
Ta bĩu môi, không chịu kém cạnh: "Con gái ta sinh ra cũng sẽ không mang họ Nguyên, phải theo họ của ta là họ Ninh, gọi là Ninh tỷ."
Thế là, thời gian thoáng chốc trôi qua, hai đứa trẻ cũng lớn nhanh như thổi.
Chỉ là, khuôn mặt của chúng lại càng ngày càng giống cha chúng.
Tỷ tỷ Ninh nhi có một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần, giống hệt với tướng công Thời An, tự nhiên cũng có nét hao hao muội muội Huy Nguyệt.
Nguyên nhi nhà nàng thì khôi ngô tuấn tú, giống hệt ca ca, nhưng đôi mắt lại mang nét tương đồng với ta.
Hàng xóm láng giềng thường hay nhầm lẫn, cứ ngỡ Nguyên nhi là con ta, còn Ninh nhi lại là con của Huy Nguyệt.
Hai ta đều không để tâm, chỉ thấy Ninh bảo bối và Nguyên bảo bối giống mỗi người chúng ta một nửa, trong lòng rất lấy làm tự hào.
Tỷ muội ta vốn tình thâm nghĩa trọng, đến cả con cũng mang dáng hình của cả hai.
Thật tốt, thật tốt!
Khi hai đứa trẻ tròn hai tuổi, ta và Huy Nguyệt đã đưa chúng đến tư thục.
Mãi đến hai năm sau khi đến Lạc Dương, chúng ta mới thực sự bắt đầu cuộc sống tự do tiêu dao như mong ước ban đầu.
Mỹ nam ở Lạc Dương quả thực nhiều không kể xiết, mà ta cùng Huy Nguyệt, với dung mạo xuất chúng lại vung tiền hào phóng, hiển nhiên rất được hoan nghênh.
Chỉ sau khi nếm trải đủ hương vị ngọt ngào, chúng ta mới nhận ra cuộc sống trước đây khổ sở biết bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro