Sau Khi Giả Chết, Ta Và Khuê Mật Bỏ Trốn
Chương 3
Mục Thất Thu
2025-03-29 14:20:15
Giữa thanh thiên bạch nhật, anh hùng cứu mỹ nhân, lại còn là kiểu miệng đối miệng!
Nàng vui vẻ gả cho ca ca của ta, sau đêm tân hôn còn đưa cho ta một bao lì xì lớn.
"A Từ, đa tạ ngươi đẩy ta một cái, nếu không ta cũng không biết A Chiêu lại lo lắng cho ta như vậy."
Ta vẻ mặt hoang mang: "Không phải ta, ta còn tưởng là ngươi tự nhảy xuống cơ."
Nàng ngẩn người, ngay sau đó cười nói: "Kệ ai làm gì, dù sao bây giờ ta cũng đã gả cho A Chiêu rồi!"
Nàng đắm chìm trong hạnh phúc, tự nhiên không nỡ nhìn ta - người tỷ muội tốt này lẻ loi một mình.
Ngày hôm đó ca ca đến tìm ta, huynh ấy cau mày hỏi: "An vương gia đến cầu hôn, A Từ, muội có ý với hắn không?"
Tay ta đang thêu hoa run lên, bông hoa thêu cả ngày cứ thế mà hỏng.
Huy Nguyệt ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu, ta kéo nàng sang một bên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Nàng cười như không cười: "A Từ, 'cùng hưởng phú quý chớ quên nhau', ta còn không biết tâm tư nhỏ bé của ngươi sao? Ánh mắt ngươi nhìn ca ca của ta, giống hệt như ta nhìn ca ca của ngươi vậy.”
“Ai, thật không biết tên ca ca ngông cuồng kia có gì tốt, mà lại dễ dàng chiếm được trái tim của tiểu mỹ nhân như ngươi thế."
Ta cụp mắt xuống, hai má nóng bừng.
Là khi nào nhỉ? Là lần đầu gặp hắn, chỉ một cái liếc mắt đã động lòng.
Là khi ta bị người đời chế giễu, hắn đứng ra che chở cho ta.
Hay là khi ta vì nhớ cha mẹ, nhớ ca ca mà lén khóc, hắn đưa cho ta chiếc khăn tay.
Ta không biết, ta chỉ biết, không biết từ khi nào, ánh mắt của ta luôn dõi theo hắn.
Bất kể khi nào, bất kể ở đâu, ta đều vô thức tìm kiếm bóng dáng của hắn, mới cảm thấy an tâm.
Ta cắn cắn môi, hỏi: "Chàng... chàng ấy có bằng lòng không?"
Huy Nguyệt cười đến híp cả mắt: "Tẩu tẩu tốt của ta, ca ca không bằng lòng sao lại đến cầu hôn?"
Ta trừng mắt nhìn nàng, nàng vội vàng kéo ta đi ra ngoài, cười nói với ca ca: "Ta đã nói là A Từ bằng lòng mà."
Ca ca nhìn ta, ta cúi đầu, hai tay nắm chặt, khẽ "ừm" một tiếng.
Sắc mặt ca ca đột nhiên thay đổi, nghiến răng nghiến lợi: "Ta thấy năm nay không có ngày lành tháng tốt, sang năm rồi tính."
Huy Nguyệt bật cười: "A Chiêu, chàng không nỡ xa muội muội rồi!"
Cứ như vậy, nàng gả cho ca ca tướng quân của ta, Ninh Dật Chiêu.
Còn ta gả cho vương gia ca ca của nàng, Nguyên Thời An.
Khi đó ta và nàng tình như tỷ muội, lại còn thân càng thêm thân.
Nhưng giờ ngẫm lại, chẳng qua cũng chỉ là những kẻ cùng cảnh ngộ mà thôi.
Đêm trước cung yến, Huy Nguyệt đến tìm ta: "Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Thấy nàng thất thần, ta vội hỏi: "Huy Nguyệt, ngươi làm sao vậy?"
Nàng mím chặt môi: "A Chiêu vì nữ nhân kia mà bẻ gãy roi của ta."
Mắt nàng đỏ ngầu: "Tên cẩu nam nhân! Trước khi đi ta nhất định phải... nhất định phải..."
"Nhất định phải làm gì?"
Nàng gượng gạo cười: "Không có gì."
Rồi lại đổi giọng: "Ngươi thì khác, ca ca của ta là một kẻ điên, ngươi phải dỗ dành huynh ấy cho tốt, đừng để huynh ấy phát hiện ra."
Ta ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, ngươi nói đúng."
Ban đêm, ta ghi nhớ lời Huy Nguyệt, phải dỗ dành hắn cho tốt, để hắn không nghi ngờ.
Ta mặc áo mỏng manh, váy dài buộc hờ hững để lộ một phần ngực, uốn éo vòng eo nhỏ nhắn ngồi lên người hắn.
Yết hầu hắn chuyển động, tay đang ôm eo ta càng siết chặt hơn, hỏi: "Đêm nay, nàng làm sao vậy?"
Ta không nói một lời, vòng tay ôm lấy cổ hắn, lớp áo mỏng nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra làn da trắng nõn.
Hắn trong nháy mắt mất đi lý trí, đè ta xuống dưới thân.
Dưới màn lụa mỏng, dục niệm như sóng cuộn trào, ta khẽ rên một tiếng: "Thời An..."
Hắn không còn lý trí, vùi đầu vào hõm vai ta, nghiến răng gọi tên ta: “A Từ….”
Ngày hôm sau, trời chưa sáng hắn đã tỉnh, nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn.
Đang định đứng dậy, ta đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy bàn tay rộng lớn của hắn: "Thời An, chàng..."
Hình như biết ta muốn nói gì, hắn lại đặt lên trán ta một nụ hôn: "A Từ, ta sẽ nhanh chóng trở về."
Ta nhớ đến những lời nữ tử kia nói với ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn không chịu buông.
"Thời An, chàng cưới ta là vì ca ca là đại tướng quân sao?"
Hắn nhíu mày: "Ngoan, đợi ta trở về rồi nói."
Ta rút tay về, hắn quả nhiên chưa từng yêu thích ta.
Tay hung hăng véo vào đùi dưới chăn, trong nháy mắt mắt đỏ hoe: "Thời An, đêm nay chàng về muộn, có thể đưa ta đến phủ tướng quân được không? Ta ở một mình trong phủ sợ hãi, muốn đến chỗ Huy Nguyệt."
Hắn suy tư một lúc lâu rồi nói: "Cũng được, lát nữa ta sẽ lệnh cho hộ vệ đưa nàng qua đó."
"Vâng!"
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Huy Nguyệt vẫn quyết định là đốt phủ tướng quân.
Thứ nhất, ca ca so với Nguyên Thời An thì vẫn đỡ đáng sợ hơn.
Thứ hai, Huy Nguyệt nói nàng muốn trút giận.
Nàng vui vẻ gả cho ca ca của ta, sau đêm tân hôn còn đưa cho ta một bao lì xì lớn.
"A Từ, đa tạ ngươi đẩy ta một cái, nếu không ta cũng không biết A Chiêu lại lo lắng cho ta như vậy."
Ta vẻ mặt hoang mang: "Không phải ta, ta còn tưởng là ngươi tự nhảy xuống cơ."
Nàng ngẩn người, ngay sau đó cười nói: "Kệ ai làm gì, dù sao bây giờ ta cũng đã gả cho A Chiêu rồi!"
Nàng đắm chìm trong hạnh phúc, tự nhiên không nỡ nhìn ta - người tỷ muội tốt này lẻ loi một mình.
Ngày hôm đó ca ca đến tìm ta, huynh ấy cau mày hỏi: "An vương gia đến cầu hôn, A Từ, muội có ý với hắn không?"
Tay ta đang thêu hoa run lên, bông hoa thêu cả ngày cứ thế mà hỏng.
Huy Nguyệt ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu, ta kéo nàng sang một bên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Nàng cười như không cười: "A Từ, 'cùng hưởng phú quý chớ quên nhau', ta còn không biết tâm tư nhỏ bé của ngươi sao? Ánh mắt ngươi nhìn ca ca của ta, giống hệt như ta nhìn ca ca của ngươi vậy.”
“Ai, thật không biết tên ca ca ngông cuồng kia có gì tốt, mà lại dễ dàng chiếm được trái tim của tiểu mỹ nhân như ngươi thế."
Ta cụp mắt xuống, hai má nóng bừng.
Là khi nào nhỉ? Là lần đầu gặp hắn, chỉ một cái liếc mắt đã động lòng.
Là khi ta bị người đời chế giễu, hắn đứng ra che chở cho ta.
Hay là khi ta vì nhớ cha mẹ, nhớ ca ca mà lén khóc, hắn đưa cho ta chiếc khăn tay.
Ta không biết, ta chỉ biết, không biết từ khi nào, ánh mắt của ta luôn dõi theo hắn.
Bất kể khi nào, bất kể ở đâu, ta đều vô thức tìm kiếm bóng dáng của hắn, mới cảm thấy an tâm.
Ta cắn cắn môi, hỏi: "Chàng... chàng ấy có bằng lòng không?"
Huy Nguyệt cười đến híp cả mắt: "Tẩu tẩu tốt của ta, ca ca không bằng lòng sao lại đến cầu hôn?"
Ta trừng mắt nhìn nàng, nàng vội vàng kéo ta đi ra ngoài, cười nói với ca ca: "Ta đã nói là A Từ bằng lòng mà."
Ca ca nhìn ta, ta cúi đầu, hai tay nắm chặt, khẽ "ừm" một tiếng.
Sắc mặt ca ca đột nhiên thay đổi, nghiến răng nghiến lợi: "Ta thấy năm nay không có ngày lành tháng tốt, sang năm rồi tính."
Huy Nguyệt bật cười: "A Chiêu, chàng không nỡ xa muội muội rồi!"
Cứ như vậy, nàng gả cho ca ca tướng quân của ta, Ninh Dật Chiêu.
Còn ta gả cho vương gia ca ca của nàng, Nguyên Thời An.
Khi đó ta và nàng tình như tỷ muội, lại còn thân càng thêm thân.
Nhưng giờ ngẫm lại, chẳng qua cũng chỉ là những kẻ cùng cảnh ngộ mà thôi.
Đêm trước cung yến, Huy Nguyệt đến tìm ta: "Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Thấy nàng thất thần, ta vội hỏi: "Huy Nguyệt, ngươi làm sao vậy?"
Nàng mím chặt môi: "A Chiêu vì nữ nhân kia mà bẻ gãy roi của ta."
Mắt nàng đỏ ngầu: "Tên cẩu nam nhân! Trước khi đi ta nhất định phải... nhất định phải..."
"Nhất định phải làm gì?"
Nàng gượng gạo cười: "Không có gì."
Rồi lại đổi giọng: "Ngươi thì khác, ca ca của ta là một kẻ điên, ngươi phải dỗ dành huynh ấy cho tốt, đừng để huynh ấy phát hiện ra."
Ta ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, ngươi nói đúng."
Ban đêm, ta ghi nhớ lời Huy Nguyệt, phải dỗ dành hắn cho tốt, để hắn không nghi ngờ.
Ta mặc áo mỏng manh, váy dài buộc hờ hững để lộ một phần ngực, uốn éo vòng eo nhỏ nhắn ngồi lên người hắn.
Yết hầu hắn chuyển động, tay đang ôm eo ta càng siết chặt hơn, hỏi: "Đêm nay, nàng làm sao vậy?"
Ta không nói một lời, vòng tay ôm lấy cổ hắn, lớp áo mỏng nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra làn da trắng nõn.
Hắn trong nháy mắt mất đi lý trí, đè ta xuống dưới thân.
Dưới màn lụa mỏng, dục niệm như sóng cuộn trào, ta khẽ rên một tiếng: "Thời An..."
Hắn không còn lý trí, vùi đầu vào hõm vai ta, nghiến răng gọi tên ta: “A Từ….”
Ngày hôm sau, trời chưa sáng hắn đã tỉnh, nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn.
Đang định đứng dậy, ta đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy bàn tay rộng lớn của hắn: "Thời An, chàng..."
Hình như biết ta muốn nói gì, hắn lại đặt lên trán ta một nụ hôn: "A Từ, ta sẽ nhanh chóng trở về."
Ta nhớ đến những lời nữ tử kia nói với ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn không chịu buông.
"Thời An, chàng cưới ta là vì ca ca là đại tướng quân sao?"
Hắn nhíu mày: "Ngoan, đợi ta trở về rồi nói."
Ta rút tay về, hắn quả nhiên chưa từng yêu thích ta.
Tay hung hăng véo vào đùi dưới chăn, trong nháy mắt mắt đỏ hoe: "Thời An, đêm nay chàng về muộn, có thể đưa ta đến phủ tướng quân được không? Ta ở một mình trong phủ sợ hãi, muốn đến chỗ Huy Nguyệt."
Hắn suy tư một lúc lâu rồi nói: "Cũng được, lát nữa ta sẽ lệnh cho hộ vệ đưa nàng qua đó."
"Vâng!"
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Huy Nguyệt vẫn quyết định là đốt phủ tướng quân.
Thứ nhất, ca ca so với Nguyên Thời An thì vẫn đỡ đáng sợ hơn.
Thứ hai, Huy Nguyệt nói nàng muốn trút giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro