Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 73

Đang cập nhật

2025-03-20 09:31:59

Sương chiều mờ mịt, ngọn đèn dầu ngoài hành lang dài được thắp lên theo thứ tự, như du long đang xuyên qua hành cung Yến Sơn.

Khắp hành lang dài, người đi xen nhau, đều chạy tới điện Khôn Ninh của Hoàng hậu.

Hôm nay sau khi tỷ thí cưỡi ngựa b.ắ.n cung, Lễ bộ mở tiệc ở điện Phi Vũ của chùa Quang Lộc, buổi trưa Hoàng đế hạ chỉ thăng chức Hạ Du làm tứ phẩm Viện chính Thái Y viện, Phó Nhiêu làm Thái y lục phẩm, Nội các lập tức xem xét, Thông chính ti truyền khắp các nơi, Hạ Linh biết tin, tất nhiên vui mừng phấn chấn, thêm nữa Phó Nhiêu hôn mê không cần nàng ta chăm sóc, nên buổi chiều bèn lén vào núi săn thú.

Nhưng khi nàng ta săn thú, lại gặp được một nam tử trẻ tuổi té xỉu chỗ sườn núi, từ nhỏ nàng ta mưa dầm thấm đất từ Hạ Du, cũng biết được chút về cách cấp cứu, ấn n.g.ự.c qua loa giúp đối phương, đối phương lập tức tỉnh lại.

Lát sau, gã sai vặt cận thân của công tử kia cũng vội tìm tới, hai người cùng góp sức đưa người về hành cung.

Ai ngờ việc này bị Mai Linh Tiêu trùng hợp nhìn thấy, Mai Linh Tiêu nhận ra Hạ Linh, không chỉ nhận ra, giữa hai người còn có chút lục đục, một lần yến hội, Hạ Linh bất cẩn đụng phải Mai Linh Tiêu, đánh đổ chung trà, cứ thế Mai Linh Tiêu ướt đồ, từ đây ghi hận trong lòng.

Mai Linh Tiêu xuất thân từ phủ quan lại chính tam phẩm, lại là đại tiểu thư con vợ cả, từ nhỏ được đính hôn với nhi tử Lại bộ Thị lang, Hạ Linh sợ ả như hổ.

Hôm nay không khéo bị ả bắt gặp, đã như bị vực sâu vây khốn.

 

Mai Linh Tiêu kéo góc áo Hạ Linh, không cho nàng ấy đi: “Buổi sáng ta thấy thị nữ đỡ Phó Nhiêu đã có cảm giác quen mắt, ta tưởng là ai, thì ra là ngươi, ngươi từ bỏ cả thể diện, giả làm nha đầu của người ta đến hành cung lén gặp gỡ nam nhân, Hạ Linh à Hạ Linh, lá gan của ngươi sao mà lớn như thế nhỉ!”

“Đạo đức của ngươi bại hoại, ta phải bắt ngươi đến cáo trạng trước điện của Hoàng hậu nương nương!”

Hạ Linh sợ tới mức mặt không còn chút máu, tất nhiên đau khổ cầu xin, Mai Linh Tiêu sao lại chịu buông tha nàng ấy, kéo nàng ấy vào điện của Hoàng hậu.

Động tĩnh chuyến này làm ầm làm ĩ rất lớn, lại là lúc bữa tối người đến người đi, cứ thế mà khiến người ta vây xem.

Sở dĩ Mai Linh Tiêu không chịu buông tha cho Hạ Linh, trừ việc ả có khúc mắc với Hạ Linh, còn do Hạ Linh là người Phó Nhiêu dẫn đi, hôm qua Lý Huân bảo vệ Phó Nhiêu đã khiến ả sinh lòng cảnh giác, hiện giờ đã hận Phó Nhiêu đến ngứa răng, muốn mượn lần này giẫm lên Phó Nhiêu.

Một vài nữ quyến quan lại nghe tin lập tức hành động, đồng thời đến điện Hoàng hậu xem trò vui.

Chờ Phó Nhiêu vội vàng mặc váy sam sạch sẽ theo tiểu hoàng môn đến điện Khôn Ninh, bên trong đã đầy người, không còn chỗ ngồi.

Mà trong đó còn có một ánh mắt lạnh lẽo nhất b.ắ.n thẳng lên người nàng, đúng là Công chúa Bình Khang vừa tới hôm nay. “Thần nữ Phó Nhiêu khấu thỉnh nương nương kim an.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hoàng hậu mặc cung trang đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn trên sạp, thần sắc rất mỏi mệt.

Chuyện của Hạ Linh liên quan đến tư vi họa loạn, tự mạo danh đến, còn tương thông với người khác sau lưng, thân là Hoàng hậu không thể không quản, nhưng nếu quản, là đúng ý của đảng Thục Phi, nàng ta không vui trong lòng.

Thấy Phó Nhiêu, nàng ta chỉ không mặn không nhạt mà hỏi một câu: “Phó thị, ngươi biết tội chưa?”

Phó Nhiêu ngước mắt nhìn về phía Hạ Linh một cái, chỉ thấy Hạ Linh quỳ gối một bên, mặc áo bó quần sam, đã sợ tới mức mặt không còn giọt máu, run như cầy sấy, đôi mắt đẫm lệ tuyệt vọng, áy náy nhìn nàng, không dám khóc thành tiếng.

Phó Nhiêu hoàn hồn, bình tĩnh lạy một cái: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, không biết thần nữ đã phạm phải tội gì?”

Hoàng hậu không muốn quản việc này, lười mở miệng.

Mai Linh Tiêu nắm bắt cơ hội lập tức hành lễ: “Nương nương, theo thần nữ biết, Phó Nhiêu chưa được chấp thuận đã lấy danh nghĩa thị nữ mà dẫn quý nữ đi tùy giá(*), đây chính là tội lớn.”

(*)Tùy giá: đi theo vua

Hạ Linh quỳ gối bên cạnh khóe mắt đỏ lên nói: “Ngươi nói bậy, ta tự lén tới, không liên quan đến Phó tỷ tỷ…” Sau đó nàng ấy nằm trên mặt đất, hai mắt đẫm nước khẩn cầu: “Hoàng hậu nương nương, là lỗi của một mình thần nữ, ngài muốn phạt thì cứ phạt thần nữ, mọi chuyện đều không liên quan đến Phó tỷ tỷ.”

Công chúa Bình Khang lo Phó Nhiêu thoát tội, dựa vào cơ thể xinh đẹp của Thục Phi mà đứng lên, cười lạnh nói: “Mẫu hậu, Hạ Linh là nữ nhi Hạ Du, mà Phó Nhiêu là nữ y duy nhất của Thái Y viện, Hạ Du muốn dẫn nữ nhi tới, chỉ có thể thông qua Phó Nhiêu. Nghe lời mẫu phi bảo, hôm nay Phó Nhiêu hồi cung được một nha hoàn đỡ về, không biết có phải Hạ Linh hay không? Nếu hiện giờ sai người đến chỗ Phó Nhiêu điều tra, hẳn sẽ biết chân tướng.”

Nói xong từ cuối, sắc mặt ả xoay chuyển, nhẹ nhàng cong môi cười: “Mẫu hậu luôn nghiêm túc quản lí cung đình, sẽ không mặc kệ việc đảo điên đến thế này chứ?”

 

Giờ Công chúa Bình Khang cũng đã học được sự thông minh, được Thục Phi chỉ bảo, hôm nay nói năng rất biết mượn lực đẩy lực.

Hoàng hậu thầm hừ một tiếng, lười biếng dương mí mắt, chậm rãi nói: “Hạ Du mới vừa được bệ hạ thăng lên Viện chính tứ phẩm, nữ nhi của ông ta có tư cách tùy giá…”

Công chúa Bình Khang không chút do dự mà giải thích, “Mẫu hậu, Hạ Du thăng nhiệm là chuyện buổi trưa hôm nay, còn danh sách tùy giá chắc chắn là chuyện trước đó nữa, mẫu hậu không thể giả hồ đồ.”

“Làm càn!” Hoàng hậu nhíu mày hét một tiếng.

Công chúa Bình Khang lập tức cụp mắt không nói, nhìn dáng vẻ này, đúng là đã biết tiến lùi hơn xưa vài phần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Số ký tự: 0