Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi
Chương 72
Đang cập nhật
2025-03-20 09:31:59
Một thị vệ thấy thế, bước nhanh chạy về phía trước, giúp Phó Nhiêu dắt ngựa, đi về phía doanh trướng.
Ánh mắt Hoàng đế sâu kín dán ở người xa xa kia, vì cách xa nên căn bản là không thấy rõ thân ảnh của nàng, chỉ là một chút bóng dáng màu xanh lục dần dần phóng đại, lộ ra hình dáng hoàn chỉnh, nàng cúi thấp mặt, một tay siết dây cương, một tay ôm lấy bình lưu ly kia, lảo đảo, mệt mỏi không chịu nổi...
Hoàng đế quặn đau trong lòng, trong một khoảnh khắc, chàng muốn tiến lên kéo nàng xuống, ôm vào trong lòng mình...
Sau đó, nàng nghiêng ngả lảo đảo ngã từ trên ngựa xuống, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, thị nữ đi cùng vội vàng nhào lên phía trước đỡ lấy nàng, chỉ thấy nàng sắc mặt tái nhợt như tuyết, tư thế đi lại cũng không mấy thông thuận... Nhớ tới đêm qua đối xử với nàng tàn nhẫn như vậy, tâm tình chàng vô cùng phức tạp, khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã chậm rãi đi tới trước mặt chàng, cũng không nhìn chàng, chỉ từ từ khuỵu đầu gối, yếu ớt quỳ xuống.
Âm thanh vô lực và đứt đoạn: “Thần nữ thỉnh an bệ hạ... Đêm qua thần nữ gặp phải mưa to, trốn ở một nham động… Sau đó tìm được một gốc hoa Ngũ Hành Linh Đằng… Loại thuốc này tập trung tinh hoa trời đất, có công dụng cải tử hồi sinh... Hôm qua thần nữ đáng lẽ phải đến gặp Đại điện hạ, không biết điện hạ có an toàn hay không... Thần nữ cảm thấy vô cùng hổ thẹn trong lòng, nên muốn dâng thuốc này cho bệ hạ...”
Nàng còn chưa nói xong, cổ họng khô ngứa nghẹn lại, một tay nâng bình lưu ly, một bên tựa trên mặt đất ho khan kịch liệt.
Đồng tử của Hoàng đế đột nhiên co rút lại, vẻ mặt căng thẳng đến cực điểm, theo bản năng liền muốn đứng dậy, cuối cùng vẫn kiềm chế được xúc động, ngón tay chai sạm khảm thật sâu vào trong mộc án, là tức giận, hay là đau lòng, cổ họng thít chặt, một lúc lâu vẫn chưa nặn ra một chữ.
Quần thần nơm nớp lo sợ liếc thần sắc Hoàng đế, lại nhìn Phó Nhiêu không dậy nổi, trong lòng hơi nghi hoặc.
Trên lý thuyết, lần này Phó Nhiêu bị kẹt trong rừng rậm, hôm nay lại đến dâng bảo vật, lẽ ra nên khen thưởng, nhưng tại sao sắc mặt Hoàng đế khó coi như vậy, chẳng lẽ lại trách Phó Nhiêu không giúp được Đại Hoàng tử?
Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền đang định ra khỏi hàng nói chuyện thay Phó Nhiêu thì Hoàng hậu nhanh hơn một bước vòng tới trước án, hướng về phía Hoàng đế quỳ xuống nói: “Bệ hạ, Phó thị tìm được bảo vật này, là phúc của bệ hạ, cũng là phúc của Đại điện hạ, thần thiếp vẫn lo lắng sức khỏe Đại điện hạ khó lành, thần thiếp khẩn cầu bệ hạ cho Đại điện hạ thuốc này để chữa bệnh...”
Nàng ấy vừa nói xong, Thục Phi ngồi ngay ngắn ở bên kia cũng chậm rãi đứng dậy, dịu dàng cúi đầu với Hoàng đế, lại lạnh lùng nhìn Hoàng hậu nói: “Lời này của Hoàng hậu quả thực rất lạnh lùng, Đại điện hạ là cốt nhục của bệ hạ, bệ hạ đương nhiên sẽ suy nghĩ thay cho điện hạ, không biết Hoàng hậu nói những lời này là đặt bệ hạ ở đâu?”
Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, lạnh lùng liếc Thục Phi một cái, trên mặt hiện ra vài phần không được tự nhiên.
Hoàng đế bị hai người quấy nhiễu như vậy nên đã hoàn hồn, nghe Thục Phi nói tất nhiên là không vui.
Hoàng hậu sở dĩ tiến lên thỉnh mệnh, đơn giản chính là muốn kéo Đại Hoàng tử vào trong tay mình, để cho Đại điện hạ cảm ơn nàng.
Đại Hoàng tử từ lúc sinh ra không lâu đã bị Thái y chẩn đoán sống không quá mười lăm tuổi, những năm này là Chu Thái y dốc lòng điều trị mới có khởi sắc, nhưng lời tiên đoán sống không quá mười lăm tuổi kia vẫn khiến Hoàng hậu lo lắng không thôi.
Thục Phi nói không sai, những lời này của Hoàng hậu là đang khiến Hoàng đế trở thành người vô ân vô nghĩa.
Hai ngày nay, Hoàng hậu bị Thái Hoàng Thái hậu và Thục Phi đánh từ hai phía, đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, vừa mới tìm được cơ hội này, đương nhiên là nóng lòng muốn ra mặt, lôi kéo Đại Hoàng tử, cũng chưa từng nghĩ đến lời nói kia va chạm đến bệ hạ.
Hoàng đế chán ghét liếc Hoàng hậu một cái, khoát tay ý bảo Hoàng hậu lui ra, ánh mắt dừng ở trên bóng dáng mảnh mai phía sau, thần sắc phức tạp nói: “Thuốc này là nàng mạo hiểm tính mạng hái tới, nó sẽ vẫn thuộc về nàng, nhưng, trẫm lệnh cho nàng giúp sức Chu Thái y, dùng thuốc này điều trị bệnh tình của Đại Hoàng tử, ý nàng như thế nào?”
Giọng điệu của chàng cũng không ôn hòa như ngày xưa, ngược lại lộ ra vài phần xa cách cùng chán nản.
Phó Nhiêu buộc mình không nghĩ tới tất cả các chuyện đêm qua, chống tay xuống đất chậm rãi đứng thẳng người lên, liếc mắt thoáng nhìn qua bộ y phục màu vàng sáng, tầm mắt không dám dời lên trên nữa, chỉ mở to mí mắt nặng nề, chậm rãi cúi đầu: “Thần nữ tuân chỉ...”
Hoàng đế nhắm mắt, không muốn nhìn nàng, sợ lộ ra tâm tình của mình.
Chàng hứa không miễn cưỡng nàng, thiên tử đã nói là nhất ngôn cửu đỉnh(*), không thể nuốt lời... Chàng mệt mỏi khoát tay áo, ý bảo Phó Nhiêu lui ra.
(*) Nhất ngôn cửu đỉnh: lời nói tuy vô hình nhưng có giá trị và sức nặng to lớn.
Đêm qua Lãnh Hoài An không đi cùng chàng nên không biết manh mối, chỉ là nhìn thần sắc Phó Nhiêu và Hoàng đế, e là không ổn cho lắm, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ lặng lẽ kiễng chân nhìn về phía thị nữ bên ngoài trướng rồi kêu lên: “Ngẩn ngơ làm gì, mau đỡ chủ nhân nhà ngươi trở về nghỉ ngơi.”
Hạ Linh cúi đầu nơm nớp lo sợ đi vào, đỡ Phó Nhiêu rời đi.
Phó Nhiêu dựa vào trên người nàng ấy, mỗi một bước đi cực kỳ khó khăn, thân thể bủn rủn khó chịu, dường như bị nghiền ép, hai chân càng cứng ngắc đến giống như không phải của mình, toàn bộ dựa vào bản năng di chuyển.
Đêm qua, đến cuối cùng, lúc chàng ôm nàng đi vào giấc ngủ, chàng đã định phong hào cho nàng, là điều mà nàng nghĩ cũng không nghĩ tới...
Nàng thậm chí có d.a.o động trong chốc lát, nàng đã là người của chàng, nàng còn vùng vẫy cái gì đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng nghĩ đến hậu cung sương trắng dày đặc kia, nghĩ đến muôn hồng nghìn tía đứng bên cạnh chàng ngày đó, còn có ánh mắt kinh ngạc của văn võ cả triều...
Không muốn, cũng không thể vào cung.
Đó là một con đường c.h.ế.t và nó không có lối ra.
Nàng muốn trở thành một quốc y, nàng không muốn từ bỏ.
Nàng bây giờ đang rất tốt, rất rất tốt. Chỉ cần đi qua khoảng thời gian này, đợi cho đến khi chàng hết hứng thú là được thôi.
Cho nên từ khi trời tờ mờ sáng, thừa dịp chàng chưa tỉnh, nàng lặng lẽ rời đi, thị vệ nham động muốn nhưng không ngăn cản, nàng mượn bọn họ một con ngựa, dưới sự hộ tống âm thầm của hai gã thị vệ trở về.
Vừa rồi khi lẻ loi bước từng bước một tới gần chàng, thật ra là nàng sợ hãi vô cùng, sợ chàng tức giận, sợ bị thừa nhận trước mặt mọi người rằng đêm qua người ở cùng nàng chính là chàng, sợ chàng hạ chỉ triệu nàng vào cung làm phi.
May mà, nàng cược thắng, nàng cược chàng là quân tử, cược chàng sẽ không ép buộc nàng.
Trở lại căn phòng phía sau điện Càn Khôn, Hạ Linh mang đến một thùng nước nóng cho nàng.
Nàng đóng cửa lại, từng chút từng chút cởi xiêm y ra, vịn thùng gỗ bước vào, chậm rãi nhấn thân thể chằng chịt dấu vết chìm vào trong nước nóng. Nàng vùi đầu vào hai tay, nhắm mắt, khí nóng của nước bao phủ lấy mắt nàng, nàng kìm lòng không đậu mà rơi nước mắt.
Hình ảnh đêm qua hiện ra trong tâm trí nàng.
Dưới sự thúc giục của dược tính, nàng tha thiết đáp lại chàng.
Loại xấu hổ, bất đắc dĩ, thống khổ, cùng với một chút chua xót khó có thể nói thành lời đó tràn ngập tim nàng, cuối cùng đè bẹp ý chí của nàng, nàng che mặt khóc lên thành tiếng.
Khóc xong, nàng mới nhớ tới một chuyện, vội vàng ấn mạnh tay vào huyệt vị hai bên thắt lưng, như vậy có thể giúp nàng lưu thông khí huyết.
Nàng không thể làm hại con của chàng, tuyệt đối không thể…
Nàng không biết, giờ này khắc này, Hoàng đế đã về tới điện Càn Khôn, cũng vào hậu điện. Chàng đứng ở dưới cửa sổ, nhìn ra xa hướng nhĩ phòng, chống trán, đôi mắt nặng nề, chàng phân phó Lãnh Hoài An: “Cho người canh chừng Phó Nhiêu, không cho nàng dùng thuốc tránh thai.”
“Tuân chỉ!”
Đáy mắt Lãnh Hoài An lóe lên một tia sáng, khóe môi chậm rãi cong lên ý cười: “Bệ hạ yên tâm, lão nô nhất định sẽ canh chừng Huyện chúa gắt gao, tất cả những thứ nàng ăn vào lão nô sẽ đều kiểm tra hết...”
Hoàng đế đứng ở cửa sổ phía Bắc hồi lâu, nhìn cây xanh tươi tốt tràn ngập cửa sổ, cuối cùng cũng đè nén cơn tức giận trong lòng.
Nàng vẫn chỉ là một cô nương mười tám tuổi, chàng không nên so đo với nàng.
Chàng lớn tuổi hơn nàng nhiều như vậy, nên khoan dung nàng, hiểu nàng, thậm chí dẫn dắt nàng.
Tối hôm qua nàng đã trải qua chuyện như vậy, giờ phút này chàng không thể ở bên nàng, ít nhất cũng không thể giận nàng.
Suy nghĩ một lát, chàng lại phân phó: “Truyền chỉ, thăng chức Phó Nhiêu làm Lục phẩm Thái y, ban thưởng yêu bài, có thể ra vào cung bất kì lúc nào.”
Yêu thương một người, không nên trói buộc người đó.
Không phải nàng muốn làm quốc y sao, chàng liền giúp nàng một tay.
Phó Nhiêu ngủ một giấc rất sâu, tới chạng vạng mới tỉnh.
Mí mắt nặng nề không mở ra được, chỉ mơ mơ màng màng nghe thấy có người gõ cửa.
“Huyện chúa, Huyện chúa, người tỉnh chưa, mau cứu Hạ cô nương, Hạ cô nương đã xảy ra chuyện!”
Ánh mắt Hoàng đế sâu kín dán ở người xa xa kia, vì cách xa nên căn bản là không thấy rõ thân ảnh của nàng, chỉ là một chút bóng dáng màu xanh lục dần dần phóng đại, lộ ra hình dáng hoàn chỉnh, nàng cúi thấp mặt, một tay siết dây cương, một tay ôm lấy bình lưu ly kia, lảo đảo, mệt mỏi không chịu nổi...
Hoàng đế quặn đau trong lòng, trong một khoảnh khắc, chàng muốn tiến lên kéo nàng xuống, ôm vào trong lòng mình...
Sau đó, nàng nghiêng ngả lảo đảo ngã từ trên ngựa xuống, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, thị nữ đi cùng vội vàng nhào lên phía trước đỡ lấy nàng, chỉ thấy nàng sắc mặt tái nhợt như tuyết, tư thế đi lại cũng không mấy thông thuận... Nhớ tới đêm qua đối xử với nàng tàn nhẫn như vậy, tâm tình chàng vô cùng phức tạp, khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã chậm rãi đi tới trước mặt chàng, cũng không nhìn chàng, chỉ từ từ khuỵu đầu gối, yếu ớt quỳ xuống.
Âm thanh vô lực và đứt đoạn: “Thần nữ thỉnh an bệ hạ... Đêm qua thần nữ gặp phải mưa to, trốn ở một nham động… Sau đó tìm được một gốc hoa Ngũ Hành Linh Đằng… Loại thuốc này tập trung tinh hoa trời đất, có công dụng cải tử hồi sinh... Hôm qua thần nữ đáng lẽ phải đến gặp Đại điện hạ, không biết điện hạ có an toàn hay không... Thần nữ cảm thấy vô cùng hổ thẹn trong lòng, nên muốn dâng thuốc này cho bệ hạ...”
Nàng còn chưa nói xong, cổ họng khô ngứa nghẹn lại, một tay nâng bình lưu ly, một bên tựa trên mặt đất ho khan kịch liệt.
Đồng tử của Hoàng đế đột nhiên co rút lại, vẻ mặt căng thẳng đến cực điểm, theo bản năng liền muốn đứng dậy, cuối cùng vẫn kiềm chế được xúc động, ngón tay chai sạm khảm thật sâu vào trong mộc án, là tức giận, hay là đau lòng, cổ họng thít chặt, một lúc lâu vẫn chưa nặn ra một chữ.
Quần thần nơm nớp lo sợ liếc thần sắc Hoàng đế, lại nhìn Phó Nhiêu không dậy nổi, trong lòng hơi nghi hoặc.
Trên lý thuyết, lần này Phó Nhiêu bị kẹt trong rừng rậm, hôm nay lại đến dâng bảo vật, lẽ ra nên khen thưởng, nhưng tại sao sắc mặt Hoàng đế khó coi như vậy, chẳng lẽ lại trách Phó Nhiêu không giúp được Đại Hoàng tử?
Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền đang định ra khỏi hàng nói chuyện thay Phó Nhiêu thì Hoàng hậu nhanh hơn một bước vòng tới trước án, hướng về phía Hoàng đế quỳ xuống nói: “Bệ hạ, Phó thị tìm được bảo vật này, là phúc của bệ hạ, cũng là phúc của Đại điện hạ, thần thiếp vẫn lo lắng sức khỏe Đại điện hạ khó lành, thần thiếp khẩn cầu bệ hạ cho Đại điện hạ thuốc này để chữa bệnh...”
Nàng ấy vừa nói xong, Thục Phi ngồi ngay ngắn ở bên kia cũng chậm rãi đứng dậy, dịu dàng cúi đầu với Hoàng đế, lại lạnh lùng nhìn Hoàng hậu nói: “Lời này của Hoàng hậu quả thực rất lạnh lùng, Đại điện hạ là cốt nhục của bệ hạ, bệ hạ đương nhiên sẽ suy nghĩ thay cho điện hạ, không biết Hoàng hậu nói những lời này là đặt bệ hạ ở đâu?”
Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, lạnh lùng liếc Thục Phi một cái, trên mặt hiện ra vài phần không được tự nhiên.
Hoàng đế bị hai người quấy nhiễu như vậy nên đã hoàn hồn, nghe Thục Phi nói tất nhiên là không vui.
Hoàng hậu sở dĩ tiến lên thỉnh mệnh, đơn giản chính là muốn kéo Đại Hoàng tử vào trong tay mình, để cho Đại điện hạ cảm ơn nàng.
Đại Hoàng tử từ lúc sinh ra không lâu đã bị Thái y chẩn đoán sống không quá mười lăm tuổi, những năm này là Chu Thái y dốc lòng điều trị mới có khởi sắc, nhưng lời tiên đoán sống không quá mười lăm tuổi kia vẫn khiến Hoàng hậu lo lắng không thôi.
Thục Phi nói không sai, những lời này của Hoàng hậu là đang khiến Hoàng đế trở thành người vô ân vô nghĩa.
Hai ngày nay, Hoàng hậu bị Thái Hoàng Thái hậu và Thục Phi đánh từ hai phía, đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, vừa mới tìm được cơ hội này, đương nhiên là nóng lòng muốn ra mặt, lôi kéo Đại Hoàng tử, cũng chưa từng nghĩ đến lời nói kia va chạm đến bệ hạ.
Hoàng đế chán ghét liếc Hoàng hậu một cái, khoát tay ý bảo Hoàng hậu lui ra, ánh mắt dừng ở trên bóng dáng mảnh mai phía sau, thần sắc phức tạp nói: “Thuốc này là nàng mạo hiểm tính mạng hái tới, nó sẽ vẫn thuộc về nàng, nhưng, trẫm lệnh cho nàng giúp sức Chu Thái y, dùng thuốc này điều trị bệnh tình của Đại Hoàng tử, ý nàng như thế nào?”
Giọng điệu của chàng cũng không ôn hòa như ngày xưa, ngược lại lộ ra vài phần xa cách cùng chán nản.
Phó Nhiêu buộc mình không nghĩ tới tất cả các chuyện đêm qua, chống tay xuống đất chậm rãi đứng thẳng người lên, liếc mắt thoáng nhìn qua bộ y phục màu vàng sáng, tầm mắt không dám dời lên trên nữa, chỉ mở to mí mắt nặng nề, chậm rãi cúi đầu: “Thần nữ tuân chỉ...”
Hoàng đế nhắm mắt, không muốn nhìn nàng, sợ lộ ra tâm tình của mình.
Chàng hứa không miễn cưỡng nàng, thiên tử đã nói là nhất ngôn cửu đỉnh(*), không thể nuốt lời... Chàng mệt mỏi khoát tay áo, ý bảo Phó Nhiêu lui ra.
(*) Nhất ngôn cửu đỉnh: lời nói tuy vô hình nhưng có giá trị và sức nặng to lớn.
Đêm qua Lãnh Hoài An không đi cùng chàng nên không biết manh mối, chỉ là nhìn thần sắc Phó Nhiêu và Hoàng đế, e là không ổn cho lắm, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ lặng lẽ kiễng chân nhìn về phía thị nữ bên ngoài trướng rồi kêu lên: “Ngẩn ngơ làm gì, mau đỡ chủ nhân nhà ngươi trở về nghỉ ngơi.”
Hạ Linh cúi đầu nơm nớp lo sợ đi vào, đỡ Phó Nhiêu rời đi.
Phó Nhiêu dựa vào trên người nàng ấy, mỗi một bước đi cực kỳ khó khăn, thân thể bủn rủn khó chịu, dường như bị nghiền ép, hai chân càng cứng ngắc đến giống như không phải của mình, toàn bộ dựa vào bản năng di chuyển.
Đêm qua, đến cuối cùng, lúc chàng ôm nàng đi vào giấc ngủ, chàng đã định phong hào cho nàng, là điều mà nàng nghĩ cũng không nghĩ tới...
Nàng thậm chí có d.a.o động trong chốc lát, nàng đã là người của chàng, nàng còn vùng vẫy cái gì đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng nghĩ đến hậu cung sương trắng dày đặc kia, nghĩ đến muôn hồng nghìn tía đứng bên cạnh chàng ngày đó, còn có ánh mắt kinh ngạc của văn võ cả triều...
Không muốn, cũng không thể vào cung.
Đó là một con đường c.h.ế.t và nó không có lối ra.
Nàng muốn trở thành một quốc y, nàng không muốn từ bỏ.
Nàng bây giờ đang rất tốt, rất rất tốt. Chỉ cần đi qua khoảng thời gian này, đợi cho đến khi chàng hết hứng thú là được thôi.
Cho nên từ khi trời tờ mờ sáng, thừa dịp chàng chưa tỉnh, nàng lặng lẽ rời đi, thị vệ nham động muốn nhưng không ngăn cản, nàng mượn bọn họ một con ngựa, dưới sự hộ tống âm thầm của hai gã thị vệ trở về.
Vừa rồi khi lẻ loi bước từng bước một tới gần chàng, thật ra là nàng sợ hãi vô cùng, sợ chàng tức giận, sợ bị thừa nhận trước mặt mọi người rằng đêm qua người ở cùng nàng chính là chàng, sợ chàng hạ chỉ triệu nàng vào cung làm phi.
May mà, nàng cược thắng, nàng cược chàng là quân tử, cược chàng sẽ không ép buộc nàng.
Trở lại căn phòng phía sau điện Càn Khôn, Hạ Linh mang đến một thùng nước nóng cho nàng.
Nàng đóng cửa lại, từng chút từng chút cởi xiêm y ra, vịn thùng gỗ bước vào, chậm rãi nhấn thân thể chằng chịt dấu vết chìm vào trong nước nóng. Nàng vùi đầu vào hai tay, nhắm mắt, khí nóng của nước bao phủ lấy mắt nàng, nàng kìm lòng không đậu mà rơi nước mắt.
Hình ảnh đêm qua hiện ra trong tâm trí nàng.
Dưới sự thúc giục của dược tính, nàng tha thiết đáp lại chàng.
Loại xấu hổ, bất đắc dĩ, thống khổ, cùng với một chút chua xót khó có thể nói thành lời đó tràn ngập tim nàng, cuối cùng đè bẹp ý chí của nàng, nàng che mặt khóc lên thành tiếng.
Khóc xong, nàng mới nhớ tới một chuyện, vội vàng ấn mạnh tay vào huyệt vị hai bên thắt lưng, như vậy có thể giúp nàng lưu thông khí huyết.
Nàng không thể làm hại con của chàng, tuyệt đối không thể…
Nàng không biết, giờ này khắc này, Hoàng đế đã về tới điện Càn Khôn, cũng vào hậu điện. Chàng đứng ở dưới cửa sổ, nhìn ra xa hướng nhĩ phòng, chống trán, đôi mắt nặng nề, chàng phân phó Lãnh Hoài An: “Cho người canh chừng Phó Nhiêu, không cho nàng dùng thuốc tránh thai.”
“Tuân chỉ!”
Đáy mắt Lãnh Hoài An lóe lên một tia sáng, khóe môi chậm rãi cong lên ý cười: “Bệ hạ yên tâm, lão nô nhất định sẽ canh chừng Huyện chúa gắt gao, tất cả những thứ nàng ăn vào lão nô sẽ đều kiểm tra hết...”
Hoàng đế đứng ở cửa sổ phía Bắc hồi lâu, nhìn cây xanh tươi tốt tràn ngập cửa sổ, cuối cùng cũng đè nén cơn tức giận trong lòng.
Nàng vẫn chỉ là một cô nương mười tám tuổi, chàng không nên so đo với nàng.
Chàng lớn tuổi hơn nàng nhiều như vậy, nên khoan dung nàng, hiểu nàng, thậm chí dẫn dắt nàng.
Tối hôm qua nàng đã trải qua chuyện như vậy, giờ phút này chàng không thể ở bên nàng, ít nhất cũng không thể giận nàng.
Suy nghĩ một lát, chàng lại phân phó: “Truyền chỉ, thăng chức Phó Nhiêu làm Lục phẩm Thái y, ban thưởng yêu bài, có thể ra vào cung bất kì lúc nào.”
Yêu thương một người, không nên trói buộc người đó.
Không phải nàng muốn làm quốc y sao, chàng liền giúp nàng một tay.
Phó Nhiêu ngủ một giấc rất sâu, tới chạng vạng mới tỉnh.
Mí mắt nặng nề không mở ra được, chỉ mơ mơ màng màng nghe thấy có người gõ cửa.
“Huyện chúa, Huyện chúa, người tỉnh chưa, mau cứu Hạ cô nương, Hạ cô nương đã xảy ra chuyện!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro