Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi
Chương 66
Đang cập nhật
2025-03-20 09:31:59
Dưới màn mưa, không khí hoang vu của mùa thu ẩn giấu gió lạnh.
Ngọn lửa trong hang sáng rực, ấm áp như mùa xuân.
Hoàng đế đã cởi áo ngoài, để lộ cổ tròn màu đen, mũ bằng ngọc bích, dáng vẻ tao nhã hơn thường ngày một chút, mặt mày ôn hòa, ánh mắt sâu thẳm như sóng dịu dàng trên mặt biển tĩnh lặng.
Người Phó Nhiêu vẫn lạnh ngắt, nàng khoanh tay ngồi co rúm bên đống lửa, trầm ngâm.
Một nắm tóc chưa khô dính trên vai nàng, Hoàng đế đưa tay giúp nàng vén lên.
Bàn tay của Phó Nhiêu run lên một chút, co quắp nhìn về phía chàng, đối diện với đôi mắt nhu hòa của chàng, hai má phiếm hồng, có chút không được tự nhiên nghiêng mặt qua: “Ta tự làm…” Giọng nàng khàn khàn.
“Trẫm giúp nàng…” Chàng nâng mái tóc nàng lên.
Phó Nhiêu không lay chuyển được chàng, liền nghiêng người phối hợp, quả thật thoải mái hơn một chút.
Chỉ một lát sau, thị vệ ở sát vách tìm được một huyệt động, nướng con chim hồi chiều săn được, dùng giấy da trâu bọc lấy những phần ngon nhất rồi cung kính đưa tới.
Phó Nhiêu đã sớm đói đến không nhịn được mà chống nửa người lên nhận lấy, động tác của nàng quá vội vàng, khiến mái tóc hất lên cao quẹt qua gò má Hoàng đế, mái tóc mềm mại lướt qua khuôn mặt chàng, Hoàng đế nhất thời hít thở không thông.
Phó Nhiêu hoàn toàn không nhận ra, nhận lấy giấy da trâu, xoay người quỳ xuống: “Bệ hạ, ngài dùng chút đi.”
Lông mày nàng dịu dàng như nước, bị đống lửa làm nóng khiến gò má ửng hồng, cực kì xinh đẹp, nàng cứ vậy mà nhìn chàng.
Hoàng đế cũng mềm lòng, nhận lấy, cầm trong tay, giọng nói trầm ấm cất lên: “Nơi này không có quân thần, nàng ăn trước đi.”
Phó Nhiêu im lặng một lát, cũng lười so đo những thứ này, cầm một cái chân bồ câu lên cắn nhẹ.
Hoàng đế thấy nàng ăn nhanh, xem ra là rất đói bụng, bản thân cũng ăn một chút, lại sợ miệng nàng dính mỡ, liền rót cho nàng một chén rượu.
Rượu mạnh trôi xuống cổ họng, nóng rát, cả người như sống lại.
Phó Nhiêu thở dài một hơi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, giây lát sau, nàng ý thức được cái gì đó, sắc mặt bỗng dưng cứng đờ.
Hoàng đế thưởng thức xong một miếng thịt bồ câu, thấy thế cong mắt cười: “Làm sao vậy?”
Phó Nhiêu chậm rãi nhìn chàng một cái, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hai người vốn có khả năng là trúng phải độc rắn, bây giờ lại uống rượu mạnh, sợ là sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Phó Nhiêu tâm sự nặng nề, ngay cả thịt bồ câu trong miệng cũng cảm thấy không ngon nữa.
Hoàng đế thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt sợ hãi, giống như đang rất ngại ngùng, chàng không biết trong lòng nàng lo lắng, tưởng là uống rượu chàng đưa nên ngượng ngùng, cười nói:
“Trẫm cũng không phải lần đầu tiên hầu hạ nàng, nàng còn ngượng ngùng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hai chữ “hầu hạ” khiến Phó Nhiêu mặt mày đỏ ửng.
Trong lòng nàng như thêm nước vào chảo dầu, vừa thẹn thùng vừa hờn dỗi: “Bệ hạ...”
Một tiếng bệ hạ mềm mại dịu dàng.
Hoàng đế đạt được ý xấu, vui vẻ nói: “Hôm nay xảy ra chuyện gì, nàng nói cho trẫm nghe.”
Phó Nhiêu nén lại trong lòng, nghĩ đến chuyện Đàm Chính Lâm, nàng cũng không có ý định giấu giếm chàng, liền nói thẳng: “Bệ hạ, hắn là Viện chính của Thái Y viện, ta chỉ là một Điển Dược sứ, đây là phạm thượng, xin ngài trị tội.”
Hoàng đế cười chậm rãi, nâng nàng dậy: “Nha đầu ngốc, nàng làm đúng mà còn có thể tùy ý để người khác hãm hại nàng sao? Trẫm tán thưởng sự can đảm của nàng.”
Phó Nhiêu biết chàng trước sau như một luôn che chở nàng, sẽ không trách nàng: “Chỉ là trong tay hắn vẫn còn một góc áo bào của ta, lúc ấy tình thế cấp bách không còn cách nào khác, lỡ như hắn quay lại chỉ ra ta...”
“Trẫm đã g.i.ế.c hắn rồi.”
Trong đầu Phó Nhiêu nổ đoàng một cái: “Hả?”
Hoàng đế đưa tay nhẹ nhàng phủ lên mặt nàng, ôm lấy nửa khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhìn nàng: “Trẫm can đảm hơn người, trẫm đương nhiên nên thay nàng giải quyết hậu quả...”
Giọng nói của chàng quá dịu dàng, mang theo cảm giác bảo vệ mạnh mẽ, đánh mạnh vào trái tim nàng.
Phó Nhiêu giật mình sửng sốt, một lúc lâu không thốt được ra lời.
Chàng quá tốt đối với nàng, luôn che chở khiến nàng không biết phải làm sao, cũng không thể báo đáp.
Chàng tình thâm nghĩa trọng như vậy, nàng làm sao chịu nổi.
Ban đầu nàng chỉ cho là chàng muốn thân thể của nàng, giận nàng không chịu vào cung làm xúc phạm uy nghiêm của chàng, nhưng hôm nay chàng không màng nguy hiểm, bất chấp mưa gió như vậy, vào rừng sâu tìm nàng, nhất định là chàng đã có chút thích nàng.
Nàng có gì đáng để chàng như vậy chứ?
Lòng tràn đầy sầu khổ, so với mùa thu lạnh lẽo kia lại càng sầu khổ hơn.
Trong lúc nàng ngẩn người, Hoàng đế lấy khăn tay ướt đặt ở trên người nàng ra, cẩn thận lau dầu mỡ trong tay nàng: “Yên tâm, Lưu Đồng lấy lý do tổn hại thánh vật để g.i.ế.c hắn, không liên quan đến nàng.”
Khăn tay dùng xong, bị chàng ném vào trong đống lửa, phát ra tiếng rít, một lát liền cháy thành tro.
“Trẫm sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến nàng, không một ai.”
Phó Nhiêu nhìn chàng khó hiểu, giống như con rối gỗ.
Hoàng đế bật cười: “Sao lại ngẩn ra vậy?” Chàng nghiêng người tới gần nàng, nhẹ nhàng vuốt mũi nàng.
Ngọn lửa trong hang sáng rực, ấm áp như mùa xuân.
Hoàng đế đã cởi áo ngoài, để lộ cổ tròn màu đen, mũ bằng ngọc bích, dáng vẻ tao nhã hơn thường ngày một chút, mặt mày ôn hòa, ánh mắt sâu thẳm như sóng dịu dàng trên mặt biển tĩnh lặng.
Người Phó Nhiêu vẫn lạnh ngắt, nàng khoanh tay ngồi co rúm bên đống lửa, trầm ngâm.
Một nắm tóc chưa khô dính trên vai nàng, Hoàng đế đưa tay giúp nàng vén lên.
Bàn tay của Phó Nhiêu run lên một chút, co quắp nhìn về phía chàng, đối diện với đôi mắt nhu hòa của chàng, hai má phiếm hồng, có chút không được tự nhiên nghiêng mặt qua: “Ta tự làm…” Giọng nàng khàn khàn.
“Trẫm giúp nàng…” Chàng nâng mái tóc nàng lên.
Phó Nhiêu không lay chuyển được chàng, liền nghiêng người phối hợp, quả thật thoải mái hơn một chút.
Chỉ một lát sau, thị vệ ở sát vách tìm được một huyệt động, nướng con chim hồi chiều săn được, dùng giấy da trâu bọc lấy những phần ngon nhất rồi cung kính đưa tới.
Phó Nhiêu đã sớm đói đến không nhịn được mà chống nửa người lên nhận lấy, động tác của nàng quá vội vàng, khiến mái tóc hất lên cao quẹt qua gò má Hoàng đế, mái tóc mềm mại lướt qua khuôn mặt chàng, Hoàng đế nhất thời hít thở không thông.
Phó Nhiêu hoàn toàn không nhận ra, nhận lấy giấy da trâu, xoay người quỳ xuống: “Bệ hạ, ngài dùng chút đi.”
Lông mày nàng dịu dàng như nước, bị đống lửa làm nóng khiến gò má ửng hồng, cực kì xinh đẹp, nàng cứ vậy mà nhìn chàng.
Hoàng đế cũng mềm lòng, nhận lấy, cầm trong tay, giọng nói trầm ấm cất lên: “Nơi này không có quân thần, nàng ăn trước đi.”
Phó Nhiêu im lặng một lát, cũng lười so đo những thứ này, cầm một cái chân bồ câu lên cắn nhẹ.
Hoàng đế thấy nàng ăn nhanh, xem ra là rất đói bụng, bản thân cũng ăn một chút, lại sợ miệng nàng dính mỡ, liền rót cho nàng một chén rượu.
Rượu mạnh trôi xuống cổ họng, nóng rát, cả người như sống lại.
Phó Nhiêu thở dài một hơi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, giây lát sau, nàng ý thức được cái gì đó, sắc mặt bỗng dưng cứng đờ.
Hoàng đế thưởng thức xong một miếng thịt bồ câu, thấy thế cong mắt cười: “Làm sao vậy?”
Phó Nhiêu chậm rãi nhìn chàng một cái, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hai người vốn có khả năng là trúng phải độc rắn, bây giờ lại uống rượu mạnh, sợ là sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Phó Nhiêu tâm sự nặng nề, ngay cả thịt bồ câu trong miệng cũng cảm thấy không ngon nữa.
Hoàng đế thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt sợ hãi, giống như đang rất ngại ngùng, chàng không biết trong lòng nàng lo lắng, tưởng là uống rượu chàng đưa nên ngượng ngùng, cười nói:
“Trẫm cũng không phải lần đầu tiên hầu hạ nàng, nàng còn ngượng ngùng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hai chữ “hầu hạ” khiến Phó Nhiêu mặt mày đỏ ửng.
Trong lòng nàng như thêm nước vào chảo dầu, vừa thẹn thùng vừa hờn dỗi: “Bệ hạ...”
Một tiếng bệ hạ mềm mại dịu dàng.
Hoàng đế đạt được ý xấu, vui vẻ nói: “Hôm nay xảy ra chuyện gì, nàng nói cho trẫm nghe.”
Phó Nhiêu nén lại trong lòng, nghĩ đến chuyện Đàm Chính Lâm, nàng cũng không có ý định giấu giếm chàng, liền nói thẳng: “Bệ hạ, hắn là Viện chính của Thái Y viện, ta chỉ là một Điển Dược sứ, đây là phạm thượng, xin ngài trị tội.”
Hoàng đế cười chậm rãi, nâng nàng dậy: “Nha đầu ngốc, nàng làm đúng mà còn có thể tùy ý để người khác hãm hại nàng sao? Trẫm tán thưởng sự can đảm của nàng.”
Phó Nhiêu biết chàng trước sau như một luôn che chở nàng, sẽ không trách nàng: “Chỉ là trong tay hắn vẫn còn một góc áo bào của ta, lúc ấy tình thế cấp bách không còn cách nào khác, lỡ như hắn quay lại chỉ ra ta...”
“Trẫm đã g.i.ế.c hắn rồi.”
Trong đầu Phó Nhiêu nổ đoàng một cái: “Hả?”
Hoàng đế đưa tay nhẹ nhàng phủ lên mặt nàng, ôm lấy nửa khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhìn nàng: “Trẫm can đảm hơn người, trẫm đương nhiên nên thay nàng giải quyết hậu quả...”
Giọng nói của chàng quá dịu dàng, mang theo cảm giác bảo vệ mạnh mẽ, đánh mạnh vào trái tim nàng.
Phó Nhiêu giật mình sửng sốt, một lúc lâu không thốt được ra lời.
Chàng quá tốt đối với nàng, luôn che chở khiến nàng không biết phải làm sao, cũng không thể báo đáp.
Chàng tình thâm nghĩa trọng như vậy, nàng làm sao chịu nổi.
Ban đầu nàng chỉ cho là chàng muốn thân thể của nàng, giận nàng không chịu vào cung làm xúc phạm uy nghiêm của chàng, nhưng hôm nay chàng không màng nguy hiểm, bất chấp mưa gió như vậy, vào rừng sâu tìm nàng, nhất định là chàng đã có chút thích nàng.
Nàng có gì đáng để chàng như vậy chứ?
Lòng tràn đầy sầu khổ, so với mùa thu lạnh lẽo kia lại càng sầu khổ hơn.
Trong lúc nàng ngẩn người, Hoàng đế lấy khăn tay ướt đặt ở trên người nàng ra, cẩn thận lau dầu mỡ trong tay nàng: “Yên tâm, Lưu Đồng lấy lý do tổn hại thánh vật để g.i.ế.c hắn, không liên quan đến nàng.”
Khăn tay dùng xong, bị chàng ném vào trong đống lửa, phát ra tiếng rít, một lát liền cháy thành tro.
“Trẫm sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến nàng, không một ai.”
Phó Nhiêu nhìn chàng khó hiểu, giống như con rối gỗ.
Hoàng đế bật cười: “Sao lại ngẩn ra vậy?” Chàng nghiêng người tới gần nàng, nhẹ nhàng vuốt mũi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro