Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 65

Đang cập nhật

2025-03-20 09:31:59

Phó Nhiêu chậm rãi thích ứng, dồn sức bước đi, đỏ mặt không dám nhìn chàng, nàng dịch người, cẩn thận đặt bình thủy tinh vào trong góc. Lúc này Hoàng đế mới nhìn thấy gốc Đằng hoa nàng ôm trong lòng, đóa hoa không lớn nhưng hết sức kỳ lạ, màu sắc rực rỡ, hoa nở cực kỳ đẹp, lá cây cũng rất tươi tốt, xanh mơn mởn. Có thể được Phó Nhiêu bảo vệ cẩn thận như vậy, chứng tỏ nó rất quý hiếm.

Tính tình nha đầu này đúng là cứng cỏi, bị người ta tính kế suýt nữa mất mạng mà nàng vẫn điềm tĩnh đảo ngược tình thế, trên đường đi còn vô tình hái được một gốc thảo dược, chuyện như thế này, ngoài Phó Nhiêu ra thì không ai làm được.

Đang định trêu ghẹo nàng vài câu, song lại thấy đôi mắt ươn ướt của nàng đang nhìn mình với vẻ thẹn thùng.

“Sao vậy?” Chàng chậm rãi hỏi, giọng nói dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều.

Phó Nhiêu chầm chậm liếc chàng một cái, túm góc áo ướt sũng, ngượng ngùng nói: “Ta muốn cởi xiêm y...”

Ánh mắt Hoàng đế khựng lại, nhìn thẳng vào nàng, cũng may bộ quan phục kia rộng nên không thấy nhìn gì cả, tất nhiên cũng không để người ngoài nhìn, tầm mắt chàng dời từ người nàng xuống một tấc, thấy vạt áo đang nhỏ nước. Chàng chậm rãi thở ra, gỡ nón lá của mình xuống đặt sang một bên, xoay người lại ngồi bên cạnh đống cỏ khô, rót cho mình một chén rượu.

Dù trời mưa nhiều hay ít thì rượu mạnh cũng có thể chống lạnh.

Phó Nhiêu chậm rãi cởi áo bào ra, bày lên giá gỗ bên cạnh, chờ hong khô, áo trong trắng như tuyết dính chút bùn, thấm mồ hôi, dĩ nhiên có khó chịu, nhưng nàng không dám cởi nữa, sau đó ngồi thụp xuống gần sát đống lửa.

Hoàng đế đợi một lúc lâu không thấy nàng lên tiếng, chàng hơi lo lắng, ngoái đầu lại nhìn, thấy nàng đã vén mũ trùm đầu lên, suối tóc đen nhánh xoã xuống làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn không có chút huyết sắc ấy, nhưng cũng vô cùng dịu dàng động lòng người. Áo trong trắng như tuyết ướt nhẹp, dính sát lấy thân thể mềm mại, phác họa ra dáng người tuyệt đẹp.

Cổ áo hơi hé, để lộ dấu vết đêm qua chàng lưu lại và giờ đã đậm màu hơn...

Màn mưa ngăn cách hết thảy ồn ào náo động bên ngoài, hang động được đống lửa chiếu sáng.

 

Phó Nhiêu chuyên tâm hong quần áo, nàng nghiêng người, kề sát một bên vai và cổ gần đống lửa, cũng không phát hiện đôi mắt thâm trầm kia đang nhìn mình đắm đuối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Bỗng nhiên, hình như trong tầm mắt của Hoàng đế nhìn thấy thứ gì đó di chuyển, chàng nhìn chăm chú, chợt thấy một con rắn nhỏ ngũ sắc đang trượt về phía Phó Nhiêu.

Thời khắc mấu chốt, bóng dáng chàng vút qua với tốc độ cực nhanh, một tay kéo Phó Nhiêu ôm nàng vào lòng, một tay rút chủy thủ bên hông ra.

Tốc độ của chàng quá nhanh, ánh lửa bị gió mạnh hất lên, tia lửa chợt b.ắ.n bốn phía, con rắn nhỏ cực kỳ linh hoạt, theo độ cong lúc xoay người của Hoàng đế, nó lùi về phía mu bàn tay chàng, cắn Hoàng đế một ngụm, giây tiếp theo, thanh đao lên xuống, con rắn nhỏ lập tức đứt thành hai đoạn.

Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc, đến khi Phó Nhiêu hoàn hồn lại, nàng nhanh chóng nâng mu bàn tay chàng, nhằm ngay miệng vết thương mà hút, nhổ ra, lại hút, tiếp tục nhổ, cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần, nàng mệt mỏi thở hồng hộc, bấy giờ mới dừng lại, nàng hoảng sợ nhìn Hoàng đế, gấp đến độ nước mắt trào ra: “Bệ hạ, ngài...”

Nếu chàng xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Nàng không có túi thuốc trên người, thực sự không cứu nổi chàng.

Phó Nhiêu nhanh chóng quay đầu lại nhìn, khi nhìn rõ con rắn, nàng chợt biến sắc.

Đây là một con Lăng Hoa Xà ngũ sắc, không sai, Lăng Hoa Độc hôm trước là được lấy từ Lăng Hoa Xà, mà dược tính của Lăng Hoa Xà ngũ sắc còn hơn cả Lăng Hoa Xà.

Không nghi ngờ gì nữa, con rắn nhỏ này bò đến vì bị hoa Ngũ Hành Linh Đằng hấp dẫn.

Lăng Hoa Xà ngũ sắc là độc và cũng là dược, hơn nữa còn là một vị dược vô cùng trân quý, nếu phối hợp thỏa đáng, có thể trị chứng phong thấp, bệnh hàn lâu năm. Chỉ là, dược tính k.í.c.h d.ụ.c của nó...

Phó Nhiêu ảo não nhắm mắt lại, sao nàng lại gặp phải chuyện này cơ chứ.

Hoàng đế nhận ra sắc mặt nàng là lạ, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn: “Thế nào rồi? Nọc rắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng ư?”

Phó Nhiêu hoàn hồn, ngẩn người nhìn chàng: “Không phải, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng... có lẽ... sẽ không đáng ngại...”

Hoàng đế thấy nàng nói chuyện ấp a ấp úng, chàng nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Số ký tự: 0