Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Văn Cảnh ghen,...

Kinh Bán Sinh

2025-03-28 06:35:16

Bạch Mộc Ninh ngủ một mạch đến tận khi mặt trời đã lên cao, nếu không phải Văn Cảnh gọi điện đánh thức thì có khi cậu còn ngủ đến chiều.

"Bé con à, dậy thôi, không được ngủ nướng nữa đâu."

Văn Cảnh thì đi làm, lúc này chắc anh đang tranh thủ giờ nghỉ trưa, xung quanh yên tĩnh không chút tiếng động.

Bạch Mộc Ninh vẫn còn ngái ngủ, mắt chưa buồn mở ra, lười biếng đáp lại một tiếng "ưm...", hoàn toàn không có ý định rời khỏi chiếc giường thân yêu.

Dù sao thì Văn Cảnh cũng không có ở nhà, chẳng biết anh có nghe lén hay không: Em biết rồi, dậy ngay đây~"

"Bé con, em còn nhớ anh đã nói gì không?" Giọng anh dịu dàng là thế, nhưng lại khiến Bạch Mộc Ninh nghe ra được sự nghiêm nghị trong giọng nói của anh.

Cậu lập tức tỉnh táo, bật dậy hỏi anh: "Nói gì cơ...?"

"Không được lừa anh." Văn Cảnh nhấn từng chữ rành rọt như đóng dấu vào trong tim cậu.

"Em biết rồi, dậy ngay đây."

"Ừm, ngoan lắm bé con." Văn Cảnh nói: "Anh đã gọi đồ ăn sáng cho em với Tiểu Cẩn rồi, mười phút nữa sẽ giao tới."

"Nhớ ăn đầy đủ đấy nhé."

"Dạ, em biết rồi~"

"À mà tối nay anh có việc, sẽ về muộn một chút. Em nhớ ngủ trước, không cần chờ anh."

Điện thoại vừa cúp, Bạch Mộc Ninh cũng hết buồn ngủ hẳn. Cậu rời giường, đi vào nhà tắm rửa mặt đánh răng, phát hiện trên xương quai xanh của mình một dấu răng rõ mồn một.

Tối qua, Bạch Mộc Ninh chẳng biết trời cao đất dày mà gọi Văn Cảnh là 'chồng ơi' làm Văn Cảnh lập tức mất hết lý trí, đè cậu ra mần thịt không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn cắn cắn m.út m.út như thể đang gặm một khúc xương.

Văn Cảnh đặc biệt mê việc để lại dấu vết trên người cậu, cứ như muốn tuyên bố quyền sở hữu cậu cho bằng được.

Bạch Mộc Ninh vừa đánh răng vừa kéo cổ áo lên để che đi dấu răng trên xương quai xanh.

Sau khi rửa mặt xong xuôi, cậu thay đồ rồi bước ra ngoài. Phòng khách yên tĩnh đến lạ, không thấy bóng dáng Tôn Cẩn đâu cả.

Chắc cô bé vẫn còn đang ngủ, nên Bạch Mộc Ninh không nỡ làm phiền, liền đi vào thư phòng lấy mấy cuốn sách ra ngồi đọc.

Văn Cảnh đã giúp cậu lên kế hoạch học tập rất cụ thể, thậm chí còn giao thêm bài vở nên mấy hôm nay, ngày nào cậu cũng phải học một đống thứ.

Anh bảo cậu nên thi cao học. Mùa hè năm nay, Bạch Mộc Ninh sẽ tốt nghiệp trường dạy nghề, hoàn toàn có thể đăng ký thi nghiên cứu sinh vào năm sau. Thậm chí, Văn Cảnh còn tìm sẵn giáo viên hướng dẫn cho cậu, là người thầy cũ của anh ấy.

Ban đầu Bạch Mộc Ninh nghe xong liền ngạc nhiên, lẩm bẩm: mình học trường nghề thì làm sao thi cao học được? Chẳng phải phải học liên thông lên đại học trước sao?

Văn Cảnh giải thích: "Chỉ cần tốt nghiệp trường nghề và có hai năm kinh nghiệm là em có thể được thi thẳng lên cao học."

Tức là hè này tốt nghiệp, năm sau thi, sang năm nữa vào tháng 9 là Bạch Mộc Ninh có thể nhập học luôn.

Bạch Mộc Ninh cảm thấy mình thật sự thiếu thông tin, cái gì cũng không biết, may mà có Văn Cảnh lên kế hoạch giúp, nếu không thì đến chuyện mình có thể thi cao học cũng chẳng hay biết.

Chẳng bao lâu sau, đồ ăn sáng mà Văn Cảnh đặt được giao tới. Ăn xong, cậu lại tiếp tục quay vào học bài.

Văn Cảnh dặn cậu tạm thời không đi làm, nên tranh thủ thời gian bù lại lượng kiến thức bị hổng.

Nhất là phần huyệt vị, nếu không học thuộc thì sau này khi theo anh học nghề sẽ rất vất vả.

Bạch Mộc Ninh ở lì trong thư phòng suốt cả buổi chiều, đến tận gần 6 giờ tối, Tôn Cẩn mới tỉnh dậy.

Cô bé ngáp ngắn ngáp dài đi vào thư phòng tìm Bạch Mộc Ninh: "Anh rể ơi~ ăn gì chưa vậy? Em đói quá..."

Tôn Cẩn đúng chuẩn là một cô bé tuổi teen nổi loạn, vừa mới được thả dây là lập tức buông thả bản thân.

Mùa hè năm ngoái thi đại học xong, kết quả không được như mong muốn, chỉ đủ điểm vào một trường cao đẳng. Thế là Văn Cảnh muốn cô bé học lại một nămđể thi lại vào đại học chính quy.

Mọi con đường đã được anh trai trải sẵn, chỉ cần cô bé chịu học là sẽ có một tương lai tươi sáng.

Nhưng Tôn Cẩn chẳng hứng thú gì với học hành, chỉ muốn đi du học cho bằng bạn bằng bè, thế là hai anh em xảy ra mâu thuẫn.

Bùi Thư Thần bị kẹt ở giữa, tất nhiên là đứng về phía con trai, bà không muốn con gái mình sống một cuộc đời mơ hồ, vì con gái cũng cần phải có sự nghiệp riêng.

Tôn Cẩn không nhận được sự ủng hộ, lại thấy bố mình (*) cũng nghe theo anh trai, nên đã quyết định bỏ nhà ra đi để thể hiện sự phản kháng của mình.

Cô bé nhất quyết không học lại, kiên quyết không làm học sinh lớp 12 thêm lần nữa.

Tuy vậy, Văn Cảnh chưa từng thật sự bỏ mặc cô bé. Tôn Cẩn vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh, cũng chính điều này mới khiến cô bé tức giận, bỏ nhà đi hóa ra cũng chỉ là công cốc.

Giờ thì Văn Cảnh chính thức tuyên bố không quản nữa, còn cho phép cô ra nước ngoài du học. Tôn Cẩn hoàn toàn thoát khỏi mọi ràng buộc, và vì thế bắt đầu sống buông thả hơn hẳn.

"Anh Cảnh đặt cháo rồi, để anh hâm nóng lại cho em."

Bạch Mộc Ninh đặt sách xuống, đi vào bếp để hâm đồ ăn cho Tôn Cẩn, cô bé cũng lon ton theo sau.

Nhìn dáng vẻ mắt còn díu lại vì buồn ngủ của Tôn Cẩn, Bạch Mộc Ninh không nhịn được mà hỏi: "Hôm qua mấy giờ em mới ngủ?"

Tôn Cẩn nghiêng đầu nghĩ ngợi vài giây rồi đáp: "Tối qua em có ngủ đâu, sáng nay mới ngủ luôn á."

Trong lúc Bạch Mộc Ninh ngạc nhiên, cô bé đã bắt đầu kể khổ: "Anh không biết chứ, hồi trước anh em quản em kỹ lắm luôn, ngủ giờ nào, dậy lúc nào cũng có quy định rõ ràng, mỗi ngày sống y như trong trại cải tạo ấy. Giờ ảnh không quản nữa, dĩ nhiên em phải bung xoã chứ!"

"Anh rể ơi~ đồ ăn nóng chưa? Em đói muốn xỉu rồi."

"Chờ năm phút thôi."

Tôn Cẩn ngáp dài rồi quay vào bàn ăn, vừa chơi điện thoại vừa lẩm bẩm: "Ui, tối nay có hoạt động nè, phải đi mới được!"

"Cậu gửi thời gian, địa điểm qua đi."

"Giờ anh tớ không quản tớ nữa rồi, tớ là người tự do, muốn đi đâu thì đi. Mau gửi giờ giấc cho tớ đi, tối nay tớ phải quẩy tới bến luôn!"

Bạch Mộc Ninh bưng đồ ăn ra đặt lên bàn, nghiêng đầu hỏi: "Em định đi đâu?"

Tối nay Văn Cảnh bận sẽ về muộn, thế là Bạch Mộc Ninh thấy mình cũng có trách nhiệm trông Tôn Cẩn hộ, không thể để cô bé làm loạn được.

"Bạn em bảo trên đường Xuân Hoa có quán bar mới mở, náo nhiệt lắm. Anh đi không?"

Tôn Cẩn cười gian: "Em nghe nói có cả người mẫu nam đó nha~"

Tôn Cẩn biết nếu mình đi một mình thì chắc chắn sẽ bị chửi lên bờ xuống ruộng, nên cô bé nghĩ có thể kéo thêm một người đi cùng để có hoạ cùng chia.

Biết đâu nếu Bạch Mộc Ninh chịu hi sinh chút nhan sắc, thì cả hai còn có thể thoát được một kiếp.

Chỉ tiếc là Bạch Mộc Ninh còn cứng hơn cô bé tưởng: "Không có hứng thú. Mấy giờ em về? Trễ quá là không được đâu."

Tôn Cẩn làm bộ đáng thương: "Khó khăn lắm em mới ra ngoài được một lần, dĩ nhiên là muốn chơi khuya một chút rồi..."

"Anh rể~ anh đi với em nha~ anh cũng biết phải vậy mới trông chừng em được, con gái đi một mình rất nguy hiểm, lỡ có ai bắt nạt em thì sao?"

"Vậy thì em đừng đi."

Tôn

Tôn Cẩn bắt đầu nũng nịu, giọng ngọt như rót mật: "Anh rể ơi~ Anh Ninh~ anh đi với em đi mà~ Chẳng phải anh em về rất muộn sao? Vậy thì mình đi sớm một chút rồi về trước khi ảnh về, đảm bảo thần không hay, quỷ không biết luôn đó~"

Bạch Mộc Ninh vẫn cứng rắn lắc đầu: "Không được, không ai qua mặt được anh Cảnh đâu."

"Vậy thì mình chỉ ghé xem một chút rồi về liền có được không? Mấy người trong ban nhạc của em ai cũng đi cả, em không thể không có mặt được!"

"Em còn có ban nhạc nữa hả?"

"Đó không phải trọng điểm!" Tôn Cẩn hối: "Dù sao thì em sắp đi du học rồi, cũng phải chào tạm biệt bạn bè một tiếng chứ. Người ta hẹn mà, em phải đến mới được."

Bạch Mộc Ninh nhìn đồng hồ, suy nghĩ vài giây rồi nói: "Chỉ được ở đó nửa tiếng thôi. Anh sẽ nói với anh Cảnh là ra ngoài với em, nhưng không nói đi đâu."

"Sao anh phải báo cáo ảnh chi?"

"Anh không thể nói dối anh Cảnh được."

Tôn Cẩn lại một lần nữa cạn lời, anh trai cô bé đúng là đã nắm Bạch Mộc Ninh trong lòng bàn tay rồi.

-

Theo đúng kế hoạch, Bạch Mộc Ninh báo cho Văn Cảnh biết là sẽ ra ngoài cùng Tôn Cẩn nhưng không nói địa điểm. Văn Cảnh cũng không hỏi gì thêm, chỉ dặn cậu nhớ về sớm.

Tối tám giờ, Tôn Cẩn trang điểm xong mặc đồ cực chất rồi kéo Bạch Mộc Ninh ra khỏi cửa.

Cô bé diện áo khoác da, quần bó sát phối cùng boots Martin, eo thon lộ ra rõ mồn một.

Bạch Mộc Ninh nhìn lớp áo ngắn cũn cỡn chẳng che nổi bụng của Tôn Cẩn, liền sốt ruột: "Trời còn lạnh đấy, em mặc vậy không thấy rét à?"

"Anh biết gì mà nói, cái này gọi là vẻ đẹp băng giá!"

Khi cả hai đến khu phố bar, Tôn Cẩn liền gặp mấy người quen rồi lập tức nhập hội.

Lúc này, tiếng nhạc rền vang đến mức chói tai, cả một nhóm thanh niên tràn đầy sức sống đang điên cuồng xả hết những bực bội và ấm ức trong ngày tại nơi này.

Tôn Cẩn còn leo hẳn lên sân khấu nhảy theo nhạc.

Bạch Mộc Ninh đứng ở góc khuất, luôn giữ mắt dõi theo bóng cô bé.

Chỉ cần thấy có dấu hiệu gì bất thường, cậu chắc chắn sẽ là người đầu tiên lao tới bảo vệ cô bé.

Cậu để ý sát giờ, thấy đã tới lúc hứa hẹn mà Tôn Cẩn vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời đi, thế là đành phải chen vào đám đông bước thẳng vào sàn nhảy để tìm Tôn Cẩn.

"Tiểu Cẩn, đến giờ rồi, mình phải về thôi."

Tôn Cẩn kéo tay Bạch Mộc Ninh vào sàn nhảy, nài nỉ: "Anh rể, gấp gì chứ? Chơi thêm chút nữa đi, trai đẹp sắp lên sân khấu nhảy rồi đó! Em thề với anh, đảm bảo siêu đã mắt luôn."

"Mỗi người đều như tủ lạnh hai cánh, vai rộng, eo thon, chân dài miên man, chắc chắn còn đẹp hơn cả anh trai em nữa, anh không thèm ngó qua chút nào sao?"

Bạch Mộc Ninh thì chẳng thấy thèm chút nào, cậu chỉ thích mỗi mình Văn Cảnh thôi.

Thấy cậu vẫn không lay chuyển, Tôn Cẩn tiếp tục dụ dỗ: "Đàn ông á, cả đời không thể chỉ biết một người đàn ông, phải mở mang tầm mắt chứ. Anh rể, đừng gấp, ở lại thêm chút xem thử đi!"

Bạch Mộc Ninh nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ, mà Văn Cảnh nói sẽ về nhà lúc 10 giờ.

Nếu đến giờ mà hai người họ còn chưa lết về được, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

"Mình phải về sớm thôi, không là anh em biết liền đó."

"Biết bằng niềm tin à?" Tôn Cẩn lập tức cảnh giác, "Chẳng lẽ ảnh bi.ến t.hái đến mức gắn định vị cho anh rồi?!"

Bạch Mộc Ninh không trả lời, nhưng Tôn Cẩn ngờ ngợ ra: "Ủa, sao anh không tháo ra đi?! Anh để ảnh theo dõi hoài vậy hả? Đây là xâm phạm quyền riêng tư đó! Anh kiện ảnh được luôn á!"

"Không tháo được. Anh ấy mà không tìm thấy anh, ảnh sẽ lo."

Tôn Cẩn khô hạn lời: "Hai người đúng là một cặp trời sinh."

Trong lúc còn đang mải nói chuyện, các người mẫu nam đã lên sân khấu vừa nhảy vừa c.ởi đồ, từng người một cuối cùng chỉ còn lại mỗi chiếc quần, cơ ngực rắn chắc lộ rõ ra không chút ngại ngần.

Còn có một người ném áo thẳng vào đầu Bạch Mộc Ninh, mùi nước hoa nồng nặc suýt nữa khiến cậu ngạt thở.

Cậu vẫn thích mùi thuốc Đông y thanh nhẹ thoang thoảng trên người Văn Cảnh hơn nhiều.

Suy nghĩ vừa mới kéo về được một chút thì chẳng hiểu sao Bạch Mộc Ninh bị đám đông xung quanh đẩy lên sân khấu. Mọi người xung quanh đều đang hò hét cổ vũ, cậu thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ai nấy đều đùn đẩy cậu về phía trước.

Còn Tôn Cẩn đi đâu rồi? Sao chẳng thấy bóng dáng đâu cả?

Bạch Mộc Ninh đảo mắt nhìn khắp nơi tìm Tôn Cẩn, nhưng chưa kịp thấy cô bé thì đã bắt gặp ánh mắt của Văn Cảnh từ cửa bước vào. Khi ánh mắt hai người giao nhau, Bạch Mộc Ninh biết hôm nay cậu tiêu đời rồi.

Và điều chí mạng nhất chính là một người mẫu nam đang kéo tay cậu chạm vào cơ bụng của anh ta, lúc ấy cậu mới hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Thì ra vì nhặt được chiếc áo kia mà cậu trở thành người may mắn, được quyền trêu chọc người mẫu nam.

Nhưng Bạch Mộc Ninh thì hoàn toàn không có chút hứng thú nào với mấy anh chàng đó, cậu vội vàng rút tay lại, cuống quýt nhảy xuống sân khấu để đi tìm Văn Cảnh.

Cậu thở hổn hển chạy đến bên anh, nói: "Anh Cảnh... em không tìm thấy Tiểu Cẩn đâu cả."

"Con bé chạy mất rồi, em khỏi cần lo." Văn Cảnh cúi đầu, khẽ hít nhẹ hương trên người cậu, giọng lạnh đi vài phần: "Bé con, chơi vui không?"

Bạch Mộc Ninh lập tức lắc đầu lia lịa, khẳng định chắc nịch: "Không vui chút nào, em sợ muốn xỉu luôn á!"

"Vậy thì về nhà." Văn Cảnh dứt khoát cởi áo khoác ngoài của Bạch Mộc Ninh, ghét bỏ ném xuống đất, sau đó choàng áo của mình lên người cậu.

Bạch Mộc Ninh nghi hoặc nhìn sang, nhưng Văn Cảnh chỉ lạnh nhạt nói: "Anh không thích em mang theo mùi của người khác. Sẽ không có lần sau đâu."

Bạch Mộc Ninh lẽo đẽo theo Văn Cảnh về nhà. Vừa bước chân vào cửa, cậu mới kịp nghĩ ra cách giải thích: "Anh Cảnh, anh nghe em nói, em thật sự không làm gì cả. Em chỉ đi theo trông chừng Tiểu Cẩn thôi. Con gái ra ngoài ban đêm rất nguy hiểm, em chỉ muốn bảo vệ em ấy thôi."

"Ừ, anh biết mà. Bé con của anh sao có thể để mắt đến người khác chứ?"

Văn Cảnh hôm nay có vẻ dễ nói chuyện khiến Bạch Mộc Ninh trong lòng lại càng thêm lo lắng, thấp thỏm không yên.

Cậu mấp máy môi, muốn giải thích thêm điều gì đó, nhưng chưa kịp nghĩ ra gì thì Văn Cảnh đã bắt đầu c.ởi đồ.

Anh đứng thẳng trước mặt Bạch Mộc Ninh chậm rãi cởi từng chiếc cúc ra, giọng trầm thấp: "Người mẫu nam đẹp hơn, hay là anh đẹp hơn?"

Càng lúc cúc áo bung ra càng nhiều, ánh mắt Bạch Mộc Ninh cũng bất giác dán chặt vào phần ngực đang dần hiện rõ của anh.

Chiếc sơ mi đen mở bung để lộ bờ ngực rắn chắc, cơ bắp rõ ràng mà mạnh mẽ.

Bạch Mộc Ninh nuốt nước bọt cái ực: "Tất nhiên là anh Cảnh đẹp hơn rồi..."

"Bọn họ thế nào em còn không nhìn nữa."

"Thật sao?" Văn Cảnh y như một con hồ ly tinh đã tu luyện thành tinh, chậm rãi cởi bỏ thắt lưng và cởi khuy quần, chiếc quần trượt xuống đất: "Là anh có thân hình ngon hơn, hay người mẫu nam ngon hơn?

Một ngọn núi cao sừng sững phô bày trước mắt. Bạch Mộc Ninh khô cả miệng: "Dạ tất nhiên là anh Cảnh rồi..."

Văn Cảnh vẫn không dừng lại, cởi nốt chiếc áo sơ mi cuối cùng vứt xuống sàn: "Ồ, thì ra đều là anh nhỉ?"

"Bé con, hôm nay em chẳng ngoan chút nào. Miệng thì nói thích anh, nhưng lại nhìn người khác đến mấy giây liền."

"Còn nhớ anh từng dặn gì không? Trong mắt em chỉ được có mình anh thôi. Chỉ cần có anh ở đâu, ánh mắt em phải luôn dõi theo đó."

"Em hư quá rồi đấy." Văn Cảnh xoa xoa gáy cậu.

Nói xong, Văn Cảnh chậm rãi lùi lại vài bước, giẫm qua đống quần áo rơi dưới chân đi thẳng về phía phòng tắm.

Bạch Mộc Ninh vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ trơ mắt nhìn anh rời đi, cho đến khi cửa phòng tắm khép lại mới sực tỉnh, thầm nghĩ sao Văn Cảnh không xử mình.

Theo như thông thường thì lúc này anh phải bế cậu lên, ép cậu năn nỉ xin tha mới đúng chứ?

Chẳng lẽ Văn Cảnh đang quyến rũ cậu, chờ cậu tự mình mắc câu sao?

Tiếng nước tí tách vọng ra từ phòng tắm khiến lòng Bạch Mộc Ninh như bị mèo cào đến ngứa ngáy khó chịu.

Cậu phải thừa nhận, con cáo tinh Văn Cảnh này thành công rồi, cậu đã cắn câu thật rồi.

Bạch Mộc Ninh bước về phía phòng tắm, và ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, con cáo vừa lạnh lùng khi nãy vồ lấy cậu ôm hôn tới tấp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Số ký tự: 0