Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Một tiếng 'chồn...

Kinh Bán Sinh

2025-03-28 06:35:16

Sáng thứ tư, trong lúc ăn sáng, Bạch Mộc Ninh quyết định kể cho Văn Cảnh nghe chuyện Giang Thanh Từ hẹn gặp cậu.

Cậu tin rằng giữa cậu và Văn Cảnh là mối quan hệ thân mật nhất, thì chẳng nên giấu nhau điều gì.

Có chuyện gì thì cũng phải thẳng thắn chia sẻ với Văn Cảnh.

Văn Cảnh liền hỏi ngay: "Tự nhiên cậu ta liên hệ với em làm gì?"

Bạch Mộc Ninh húp một muỗng cháo, đáp: "Cậu ta nhắn tin cho em nói là sắp ra nước ngoài, muốn gặp em một lần."

Văn Cảnh khựng lại trong vài giây, rồi nói: "Em muốn đi."

Anh nói rất chắc chắn, đoán được suy nghĩ trong lòng của Bạch Mộc Ninh.

Bạch Mộc Ninh gật đầu thừa nhận: "Chu Siêu trước khi chết đã nhờ em chuyển lời, vừa hay em cũng muốn nói với cậu ta."

Hồi ấy, nếu Chu Siêu không giữ lại chút lương tâm cuối cùng thì có lẽ cậu chẳng thể nào sống sót rời khỏi tầng hầm đó.

Chu Siêu đã chuẩn bị tâm lý để chết, nhưng trước khi chết lại thả cậu đi. Nếu không có hành động đó, giờ đây Bạch Mộc Ninh đã bị chôn sâu dưới đống đổ nát đó rồi.

Nên nếu Chu Siêu đã cho cậu một cơ hội sống, thì cậu cũng nên thực hiện tâm nguyện cuối cùng của anh ta, còn làm thế nào thì để cậu tự quyết định.

"Cần anh giúp gì không?"

Câu này có nghĩa là anh đồng ý cho cậu đi. Bạch Mộc Ninh mỉm cười: "Không cần đâu, em còn không xử lý nổi cậu ta à?"

Cậu còn vỗ tay vào ngực, hùng hồn tuyên bố: "Nói thật anh nghe nha, từ trước tới giờ em chưa từng thua ai trong khoản cãi nhau đâu. Em mắng người cũng đỉnh lắm á!"

Tuy trước mặt Văn Cảnh cậu lúc nào cũng mềm như bún ngoan như cún, nhưng với người khác thì hoàn toàn khác, cãi nhau hay đánh nhau, cậu hiếm khi chịu phần thua.

Không hiểu nghĩ đến chuyện gì, Văn Cảnh bỗng bật cười khe khẽ: "Anh biết mà, bé con mắng người giỏi thật."

"Anh từng thấy em mắng người á?" Bạch Mộc Ninh ngạc nhiên, "Lúc nào cơ?"

Cậu lục lại trí nhớ, tự thấy mình trước mặt Văn Cảnh lúc nào cũng giữ hình tượng ngoan hiền, có bao giờ mắng ai đâu, sao anh thấy được.

"Ở cục Dân chính." Văn Cảnh nhắc khẽ.

Chỉ một câu nói của Văn Cảnh liền khơi dậy ký ức trong lòng Bạch Mộc Ninh. Lần đó ở cục Dân chính, cậu đến để giúp Lý Lệ mắng cho gã chồng cũ một trận nên thân.

Lý Lệ đã trả tiền thuê cậu, nhờ vậy mà Bạch Mộc Ninh mới gặp được Văn Cảnh ở cục Dân chính.

Chỉ là cậu không ngờ rằng Văn Cảnh đã để mắt tới cậu từ trước đó rồi.

"Anh thấy em từ hôm đó thật hả?" Bạch Mộc Ninh hỏi, "Em còn tưởng anh không nhận ra em cơ?"

"Không đúng nha, sao anh lại để ý em vậy? Em nhớ hôm đó mới chỉ là lần thứ hai chúng ta gặp nhau thôi mà?"

Văn Cảnh thấy cậu ăn xong rồi, liền đứng dậy gom bát đũa, nói: "Từ cái nhìn đầu tiên đã thấy em rồi."

Ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã nhìn thấy cậu,vậy chẳng phải có nghĩa là trong mắt Văn Cảnh, cậu rất đặc biệt hay sao?

Cậu ngơ ra một lúc lâu, rồi lon ton chạy theo vào bếp hỏi anh: "Vậy là anh để ý em từ trước rồi đúng không? Chứ sao lại để ý? Nói mau!"

Được soi vào tâm tư của Văn Cảnh là một chuyện cực kỳ phấn khích với cậu.

Bởi vì từ trước đến giờ, cậu chưa từng hiểu rõ anh. Cậu luôn thấy mình chỉ mơ hồ cảm nhận được tình cảm của Văn Cảnh, nhưng lại không biết rốt cuộc vì sao anh lại thích mình.

Cậu chưa từng có cơ hội để hỏi, nhưng bây giờ nó ở ngay trước mắt nên cậu không muốn bỏ lỡ nó.

Văn Cảnh lại tỏ vẻ thần bí: "Em đoán xem?"

Sao mà Bạch Mộc Ninh đoán được, thế là cậu lập tức ôm eo anh từ phía sau, giọng mềm như bún hấp: "Anh Cảnh ơi... anh Cảnh, nói cho em biết đi~!"

Văn Cảnh lau tay sạch sẽ, quay lại nhìn cậu, thở dài bất lực: "Nếu em còn gọi anh kiểu đó nữa thì hôm nay anh nghỉ làm luôn đó."

Bạch Mộc Ninh bĩu môi, lườm yêu anh một cái, gò má nóng hổi, không hài lòng trách: "Anh đang uy hiếp em hả?"

"Người gì mà kì vậy? Không muốn nói thì thôi, còn uy hiếp em làm gì?"

Dạo này Văn Cảnh mần thịt dữ lắm, Bạch Mộc Ninh chịu không nổi.

Văn Cảnh kéo cậu lại gần, dỗ dành: "Đêm nay anh sẽ nói cho em biết, được không?"

-

Giang Thanh Từ hẹn gặp Bạch Mộc Ninh ở một quán cà phê mèo. Khi Bạch Mộc Ninh đến nơi, Giang Thanh Từ đã ngồi đó ôm một con mèo lông xám bạc trong lòng. Vừa thấy cậu, cậu ta liền cười chào hỏi: "Ở đây nè!"

Giang Thanh Từ cười nói rất nhiệt tình, y như thể hai người là bạn thân đã lâu không gặp.

Có vẻ cậu ta rất thích mèo con, lúc ôm con mèo trong tay, gương mặt cũng dịu dàng hơn hẳn.

"Hồi nhỏ, tôi từng nhặt được một con mèo hoang ở ven đường. Tôi thích nó lắm nên ôm về rồi nói với Chu Siêu rằng tôi muốn nuôi nó. Chu Siêu cũng đồng ý."

"Nhưng rồi một ngày nọ mèo của tôi chế, tôi khóc cả một buổi chiều. Thế là Chu Siêu nói sau này sẽ luôn ở bên cạnh tôi, chỉ có hai chúng tôi thôi."

"Cậu có biết không? Tôi đã rất sợ hãi. Lúc đó một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, rằng Chu Siêu đã giết chết con mèo của tôi."

"Chắc chắn là anh ấy đã giết con mèo, vậy thì tương lai cũng sẽ giết luôn cả tôi, thế nên tôi đã nghĩ đủ mọi cách để thoát khỏi Chu Siêu... nhưng chẳng cách nào thành công, cho đến khi tôi gặp được Văn Kỳ."

Bạch Mộc Ninh không hề ôm mèo, cậu chỉ bình thản ngồi đó nhìn thẳng vào Giang Thanh Từ, chậm rãi nói: "Tôi không có hứng thú với câu chuyện quá khứ của cậu, đó là việc riêng giữa cậu và Chu Siêu, đúng sai thế nào, tôi không muốn phán xét."

"Nhưng mà để tôi đoán nhé, hôm nay cậu gọi tôi đến đây là để diễn vai nạn nhân, vì cậu biết tôi và Văn Cảnh đã làm lành, cậu sợ tôi sẽ kể với anh ấy chuyện cuộc điện thoại mà cậu từng gọi cho Chu Siêu, đúng không?"

"Nếu Văn Cảnh biết nội dung cuộc gọi đó, rằng cậu chẳng màng đến sự an toàn của tôi còn cố tình chọc giận Chu Siêu và xúi anh ta đi chết, thì anh ấy sẽ trả thù cậu, phải chứ?"

Nụ cười trên gương mặt Giang Thanh Từ tắt ngúm, nói: "Thật chẳng thích giao tiếp với người thông minh tẹo nào, mệt mỏi lắm."

Cậu ta đặt con mèo xám bạc đang ôm xuống, quay lại nhìn chằm chằm vào Bạch Mộc Ninh.

"Cậu cố tình tiết lộ thân phận tôi với Văn Kỳ, muốn Văn Cảnh biết được sự thật để bỏ rơi tôi." Bạch Mộc Ninh nhấp một ngụm cà phê không đường, vừa uống đã nhăn mặt vì đắng đến tê lưỡi.

Cậu đặt tách cà phê xuống, chậm rãi nói: "Cậu chưa từng nghĩ tới khả năng tôi có thể sống sót quay về, nên mới vội vàng giả vờ lỡ lời để nói với Văn Kỳ."

"Cũng có khi ngay từ đầu cậu đã cố ý xúi Chu Siêu chọc vào Văn Cảnh, bởi vì cậu biết Văn Cảnh có thể giúp cậu giải quyết cái gánh nặng mang tên Chu Siêu."

"Còn cái gì mà nói sai, không cố ý? Với đầu óc như cậu, sao có thể có chuyện sơ suất chứ?"

Giang Thanh Từ im lặng, ánh mắt lạnh như băng.

Bạch Mộc Ninh vẫn tiếp tục: "Cậu chẳng yêu ai cả, cậu chỉ muốn tự do thôi. Hồi nhỏ, để thoát khỏi trại trẻ mồ côi, cậu bám lấy Chu Siêu. Sau này để thoát khỏi Chu Siêu, cậu lại níu lấy Văn Kỳ. Rồi khi có cơ hội, cậu còn lôi cả Văn Cảnh vào cuộc. Tất cả mọi người đều chỉ là bàn đạp cho cậu mà thôi."

"Giang Thanh Từ, cậu đúng là đồ khốn nạn."

Bạch Mộc Ninh chẳng quan tâm cậu ta sống chết thế nào, cậu chỉ quan tâm Văn Cảnh. Nhưng cũng nhờ những âm mưu của Giang Thanh Từ, cậu mới có cơ hội gặp được anh.

Sau một hồi im lặng, Giang Thanh Từ cũng mở miệng, cậu ta hừ lạnh một tiếng: "Còn cậu thì không phải đồ khốn chắc? Cậu chẳng phải cũng từng vì tiền mà lừa dối Văn Cảnh sao? Đều là cặn bã cả, cậu giả vờ đạo đức làm gì?"

Bạch Mộc Ninh bật cười nói: "Đúng, chúng ta đều chẳng tốt đẹp gì, nhưng tôi có một điều muốn nói với cậu. Trước khi chết, Chu Siêu nhờ tôi nhắn lại một câu cho cậu, cậu có muốn biết không?"

"Cậu đoán xem, anh ta hận cậu, trách cậu, hay là vẫn còn yêu cậu?"

Khuôn mặt Giang Thanh Từ thoắt trắng thoắt đỏ, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Nói gì?"

"Xin lỗi nhé." Bạch Mộc Ninh cười ý nhị nói, "Tôi sẽ không bao giờ nói cho cậu biết, vì cậu không xứng đáng để biết."

Bạch Mộc Ninh đứng dậy tạm biệt, xoay người bước ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, phía sau liền vang lên tiếng ly vỡ tan tành.

Cậu biết Giang Thanh Từ cả đời này sẽ không thể quên được Chu Siêu. Thế là đủ rồi.

Chu Siêu tuy là kẻ cực đoan, nhưng ít nhất anh ta đã từng đối xử với Giang Thanh Từ rất tốt. Chỉ tiếc tấm chân tình đó lại đặt sai người. Nếu là một ai khác thì kết cục có lẽ đã không phải là tự sát.

Cả hai kẻ cực đoan, một kẻ đến chết vẫn không quên, một người sống cả đời cũng chẳng thể quên nổi, âu cũng coi như một kết cục xứng đáng.

-

Gặp xong Giang Thanh Từ, Bạch Mộc Ninh không nán lại đâu nữa mà đi thẳng về nhà. Tiện đường, cậu ghé siêu thị mua ít trái cây, rau củ, thêm ít thịt bò, định bụng tối nay làm một nồi lẩu.

Tay xách túi lớn túi nhỏ về đến nhà, vừa mở cửa ra thì thấy trong phòng có thêm một cô bé lạ mặt.

"Anh, anh về rồi hả?" Cô bé vừa thấy cậu thì thoáng sững người.

Bạch Mộc Ninh nhìn cô bé một lúc, cố lục tìm trong trí nhớ, cuối cùng mới nhận ra: "Em là Tôn Cẩn?"

Lần đầu gặp Tôn Cẩn, cô nhóc trông ngầu lòi với style thời trang phang thời tiết, đầy người là khuyên và móc, từ mặt tới tai không thiếu cái nào.

Vậy mà giờ đây, một cô bé trắng trẻo, sạch sẽ, trông hiền lành đang đứng trước mặt cậu, khiến Bạch Mộc Ninh mất mấy giây mới nhận ra là cùng một người.

Tôn Cẩn hơi cảnh giác nhìn Bạch Mộc Ninh hỏi ngay: "Anh là ai? Sao lại ở nhà anh tôi?"

Bạch Mộc Ninh nhất thời cũng không biết phải giới thiệu thế nào cho ổn, đành đặt túi đồ xuống, cười gượng: "Anh là Bạch Mộc Ninh, đồng nghiệp của anh em."

Tôn Cẩn nghi ngờ: "Nói xạo ai chứ? Làm gì có chuyện anh là đồng nghiệp của anh tôi, anh trẻ măng thế kia? Không đúng, anh biết anh tôi làm nghề gì không? Nếu không nói được thì tôi báo cảnh sát đấy!"

"Anh em tên là Văn Cảnh, là bác sĩ ở phòng khám Tam Vấn. Em không nhớ anh hả?"

Tôn Cẩn cố gắng moi lại ký ức: "Không có ấn tượng gì cả. Anh rốt cuộc là ai vậy?"

"Hôm đó ở trước cục Dân chính em đâm ngã anh, rồi còn bắt anh em phải chịu trách nhiệm với anh nữa đấy."

Lúc này Tôn Cẩn mới nhớ ra: "Em nhớ rồi, là anh đấy à! Nhưng mà có phải anh hơi không biết điều quá không? Em chỉ đâm anh một cái thôi mà, sao anh lại quấn lấy anh em không buông thế hả?"

"Lại còn bắt anh em lấy thân báo đáp nữa chứ!"

...Cái logic gì thế này?

Cậu có nói vậy bao giờ đâu?!

"Em hiểu lầm rồi..."

"Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm?Anh nhất định là bạn trai của anh em rồi, không thì sao ảnh cho anh vô nhà? Anh ấy có bệnh sạch sẽ mà!"

Cạn lời, Bạch Mộc Ninh đành thở dài thừa nhận: "Ừm, anh là bạn trai của anh em."

"Vậy em phải gọi anh là gì? Là chị dâu hả?"

Bạch Mộc Ninh không tiếp nhận nổi cái danh chị dâu này được, đau đầu nói:"Nếu không muốn gọi anh là anh thì gọi thẳng tên anh cũng được."

"Ò, chào anh rể ạ."

Anh rể?!

Bạch Mộc Ninh giờ coi như đã hiểu Tôn Cẩn giống ai rồi. Về mối quan hệ trêu ngươi thì đúng là y chang Bùi Thư Thần.

Tôn Cẩn bước lại gần, mắt liếc vào túi đồ trên tay cậu, cười toe hỏi: "Anh rể ơi, anh mua gì vậy? Em đói rồi nè."

"Lẩu."

Nửa tiếng sau, Bạch Mộc Ninh ngồi đối diện với Tôn Cẩn cùng ăn lẩu.

"Thế rốt cuộc anh thích gì ở anh em? Anh ấy nhàm chán chết đi được, mà còn thích kiểm soát nữa, không đúng, là bi.ến th.ái luôn ấy!"

"Anh biết không? Từ nhỏ em đã phải sống với anh ấy rồi. Bố mẹ em bận suốt ngày nên anh ấy coi em như con gái mà nuôi, cái gì cũng quản: học cái gì, mặc cái gì, ăn cái gì, sau này làm gì, học thêm ở đâu, thậm chí nói câu nào cũng bị anh ấy ý kiến hết."

"Em bị bức đến mức suýt phát điên luôn đó! Sau này anh ấy nói, chờ em kết hôn rồi thì sẽ không quản em nữa, nên em mới đi tìm người để kết hôn đại đi. Ai dè lại có giới hạn tuổi đâu."

"Em chịu không nổi cuộc sống bức bách đó nữa, nên em quyết định bỏ nhà đi."

Tôn Cẩn gắp một đũa thịt bò, lơ đãng hỏi tiếp: "Anh có hiểu cảm giác bỏ nhà đi nhưng vẫn bị theo dõi sát nút là như nào không?"

"Thân thì ở ngoài, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ảnh. Làm gì ảnh cũng biết hết á, vậy còn gọi gì là tự do nữa?"

Nghe Tôn Cẩn tuôn một tràng than phiền về Văn Cảnh, Bạch Mộc Ninh cảm thấy hơi ghen tị.

Có người quản, có người chăm lo cho từng chút, có người đứng sau sắp xếp mọi thứ cho mình, như vậy chẳng phải là quá hạnh phúc sao?

Tôn Cẩn có tất cả mọi thứ rồi nên mới thấy sự quản lý ấy là trói buộc. Nhưng nếu một ngày mất đi tất cả, chắc chắn em ấy sẽ nhận ra những gì mình từng có thật đáng quý biết bao.

Ba mẹ Bạch Mộc Ninh mất sớm, cậu chẳng có người thân, lớn lên trong đơn độc. Từ nhỏ đến lớn, điều cậu ghen tị nhất là người ta có cha mẹ, có người thân yêu thương.

Còn cậu đã quen với việc một mình: ăn một mình, đón Tết một mình, đối mặt với mọi khó khăn cũng một mình. Không ai chăm sóc, không ai lo lắng, cũng chẳng có ai nghĩ thay cậu điều gì.

Cậu thiếu cảm giác an toàn, và cái gọi là 'kiểm soát quá mức' của Văn Cảnh lại vừa vặn là thứ giúp cậu cảm thấy yên tâm. Cậu thích cái kiểu chiếm hữu đến ngột ngạt đó của anh.

Tôn Cẩn không chịu được không có nghĩa là Bạch Mộc Ninh không chịu được. Có lẽ đây chính là điều mà Bùi Thư Thần từng nói: ở bên Văn Cảnh là một chuyện vô cùng vất vả.

Bùi Thư Thần nghĩ rằng sớm muộn gì Bạch Mộc Ninh cũng sẽ không chịu nổi tính kiểm soát và gò bó của anh.

Tôn Cẩn nhìn Bạch Mộc Ninh, hỏi một cách nghiêm túc: "Vậy rốt cuộc anh thích gì ở anh em?"

Bạch Mộc Ninh không do dự, trả lời thẳng thắn: "Anh thích tất cả mọi thứ thuộc về anh ấy."

Tôn Cẩn trợn tròn mắt: "Cả việc anh ấy kiểm soát cuộc đời anh, theo dõi từng li từng tí, anh cũng chấp nhận được á?"

"Ừm, anh chấp nhận, và anh thích tất cả những gì anh Cảnh mang lại cho anh."

Tôn Cẩn nhìn cậu như nhìn người ngoài hành tinh: "Anh thích bị ngược đãi hả?"

Bạch Mộc Ninh chỉ cười nhẹ nhàng: "Có lẽ là vậy."

Biết sao được?

Cậu chính là thích Văn Cảnh.

-

Tối hôm đó khi Văn Cảnh tan làm về, vừa mở cửa bước vào đã thấy Tôn Cẩn ngồi trên ghế sofa. Nhưng anh chỉ liếc một cái, rồi ánh mắt dứt khoát lướt qua em gái, dừng hẳn lại trên người Bạch Mộc Ninh: "Bé con, lại đây."

Bạch Mộc Ninh ngoan ngoãn đứng dậy, đi tới ôm lấy anh: "Anh Cảnh, anh về rồi à?"

Ngón tay Văn Cảnh nhẹ lướt qua má cậu, cố kìm lại h.am mu.ốn muốn hôn cậu một cái, dịu dàng hỏi: "Hôm nay có ngoan không?"

"Lúc nào em chẳng ngoan!"

Tôn Cẩn bị đang bị tàng hình, im lặng nuốt trọn một bát cơm chó: "...?"

Hai người này đúng là một cặp trời sinh.

"Anh ơi, em về rồi! Em ngủ phòng nào đây?"

Văn Cảnh đáp: "Ở phòng ngủ phụ, tự đi thay ga trải giường đi."

Tôn Cẩn hơi giận dỗi nói: "Sao lại là em tự thay? Trước đây toàn là anh thay cho em mà."

"Chẳng phải em ghét anh quản lý em quá nhiều sao?" Văn Cảnh nói: "Yên tâm, từ giờ anh sẽ không quản nữa."

Tôn Cẩn nghe thế thì vừa thấy vui vui vừa thấy hụt hẫng, vì cô bé có cảm giác như thể sắp mất đi điều gì đó rồi.

"Thế em đi du học được chưa?"

"Làm xong hết rồi, muốn đi lúc nào cũng được."

Lúc này thì Tôn Cẩn vui thật sự, thậm chí còn nhảy tót lên ghế sofa, bắt đầu biểu diễn một màn rap.

Chỉ là màn rap giống như đang hét vào micro hơn, giọng điệu thì chẳng mấy dễ nghe, thậm chí còn lệch tông thấy rõ.

Nếu nhớ không lầm thì Tôn Cẩn định ra nước ngoài học âm nhạc, mà học thế này thì chắc sẽ vất vả lắm.

Văn Cảnh thở dài bất lực: "Giờ em hiểu vì sao anh không ủng hộ nó học nhạc rồi chứ? Chết đói là chắc."

Bạch Mộc Ninh gật đầu đồng cảm.

Đúng lúc đó, Tôn Cẩn vừa hát vừa lườm cả hai, lớn tiếng cảnh báo: "Tối nay hai người nhỏ tiếng chút đó. Em mới đủ tuổi trưởng thành, nên không thể nghe mấy thứ không dành cho thiếu nhi đâu đó."

Nói xong thì dậm chân chạy vào phòng ngủ phụ, rầm một tiếng đóng cửa đầy khí thế.

Tối đến, sau khi trở về phòng ngủ, tắm táp xong, Bạch Mộc Ninh chơi một ván game để thư giãn, rồi mới chịu leo lên giường chuẩn bị ngủ.

Lúc cậu vừa nằm xuống, Văn Cảnh cũng gập sách lại, tiến tới ôm lấy cậu, dịu dàng hôn lên môi.

Hôn một chút, tay anh bắt đầu không ngoan ngoãn nữa. Bạch Mộc Ninh vội chặn tay anh lại, hốt hoảng nói nhỏ: "Đừng anh, em gái anh còn đang ở phòng bên cạnh đấy, không được đâu!"

Nếu mà phát ra chút âm thanh nào đó để Tôn Cẩn nghe thấy, thì cậu biết chui vào đâu đây?!

"Không nghe thấy đâu, nó toàn thức khuya đến quá nửa đêm, giờ chắc đang đeo tai nghe mở nhạc quẩy tưng bừng rồi."

"Lo gì?" Anh cúi đầu cắn nhẹ vành tai cậu, không cho cậu cơ hội từ chối: "Chỉ cần em kêu nhỏ một chút là được."

Cha già đã nếm thịt thà rồi thì thật sự rất đáng sợ, nhu cầu như hố đen không thấy đáy, chẳng biết mệt.

Bạch Mộc Ninh bị anh bế vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, bồn tắm đã đầy nước từ lúc nào. Cậu nằm úp bên mép bồn, cơ thể lắc lư theo từng chuyển động, nước trong bồn cũng theo đó mà tràn ra ngoài thành.

Văn Cảnh giữ eo cậu, trầm giọng hỏi: "Hôm nay gặp Giang Thanh Từ, hai người đã nói gì?"

Bạch Mộc Ninh không dám mở miệng, cậu sợ một khi cất lời, âm thanh phát ra sẽ không còn kiểm soát được nữa.

Văn Cảnh dường như hiểu rõ điều đó, liền dừng lại, ra lệnh: "Nói."

Cậu cố gắng ổn định lại hơi thở rồi trả lời: "Em đã đâm một nhát vào lòng cậu ta, coi như thay anh và em trút giận."

Văn Cảnh lại bắt đầu hành động, nước trong bồn tiếp tục tràn ra: "Còn gì nữa?"

"Không... không còn gì nữa..."

Văn Cảnh xoay đầu cậu lại, hôn lên môi cậu: "Nhớ kỹ, không được giấu anh bất cứ điều gì. Anh muốn biết hết mọi chuyện của em, kể cả là chuyện khiến em không chịu nổi, cũng phải chịu cho bằng được."

"Không được cãi lời anh, không được chống đối anh, không được chán ghét anh, càng không được phản bội anh, nhớ chưa?"

Bạch Mộc Ninh mơ hồ gật đầu: "Văn Cảnh, em biết rồi..."

Văn Cảnh hung hãn cắn gáy cậu: "Anh đã nói rồi, không được gọi cả tên anh như thế, anh không thích."

"Bé con, em phải gọi anh là gì?"

Lúc này, đầu óc Bạch Mộc Ninh như bị đun trong nồi nước sôi, thiếu oxy trầm trọng, tự nhiên không còn minh mẫn nữa, câu nói bật ra khỏi miệng cậu cứ như phản xạ tự nhiên: "Chồng ơi... anh là chồng của em..."

Từ "chồng" này vốn là do Tôn Cẩn nói đùa hồi chiều lúc cô bé hỏi cậu và Văn Cảnh ai là chồng ai là vợ. Thật ra Bạch Mộc Ninh chưa nghĩ đến chuyện này bao giờ.

Nhưng giờ Bạch Mộc Ninh bỗng cảm thấy nếu phải phân vai, thì có lẽ cậu chính là "vợ", còn Văn Cảnh chắc chắn là "chồng", nên cậu mới vô thức bật ra câu đó.

Văn Cảnh bỗng khựng lại, rồi ngồi xuống, Bạch Mộc Ninh cũng theo đà mà ngồi xuống theo. Văn Cảnh kiên nhẫn hỏi: "Bé con vừa gọi anh là gì? Gọi lại vài tiếng anh nghe thử xem nào?"

Bạch Mộc Ninh ngoan ngoãn làm theo: "Chồng ơi..."

Đối với cậu, đây chỉ là một cách xưng hô đơn giản. Nhưng cậu đâu biết rằng chỉ một tiếng "chồng ơi" ấy thôi cũng đủ khiến Văn Cảnh phát điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Số ký tự: 0