Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?
Kiểm chứng hoàn...
Kinh Bán Sinh
2025-03-28 06:35:16
Chiếc sườn xám màu xanh da trời in hoa nổi bật, phần nút cài trước ngực chỉ để làm cảnh, vì thật ra phải kéo khóa sau lưng mới mặc được vào.
Văn Cảnh nhẹ nhàng giúp cậu kéo khóa, đến lúc này Bạch Mộc Ninh mới thực sự mặc xong.
Chỉ có điều đường xẻ tà của chiếc sườn xám này lại cao quá thể, cộng thêm hai bên xương sườn chỉ được nối bằng lưới ren, khiến Bạch Mộc Ninh đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Cậu co rúm vai lại, không rõ là do lạnh thật hay vì hồi hộp nữa.
"Muốn quyến rũ anh thế nào đây?" Văn Cảnh nghiêm túc giữ lấy cổ chân cậu, vừa nghịch nghịch vừa hỏi với giọng chậm rãi.
Cổ chân bị nắm, đột nhiên một cảm giác tê ngứa như dòng điện nhỏ chạy dọc lên từ gót chân rồi lan thẳng đến tim Bạch Mộc Ninh.
Bạch Mộc Ninh giật nhẹ một cái, nhưng Văn Cảnh vốn chẳng cho cậu cơ hội thoát thân.
Mắt cá chân bị nâng cao dần, lớp vải xẻ tà của sườn xám hoàn toàn không đủ dài để che phủ hàng họ nhà cậu.
Bạch Mộc Ninh bắt đầu cuống lên, hấp tấp đưa tay che lại: "Em... em cũng có biết đâu!"
Cậu chỉ biết mặc bộ này để k.ích th.ích Văn Cảnh một chút thôi, chứ dụ dỗ kiểu gì thì thật sự chưa từng có kinh nghiệm.
Lý thuyết có học mấy thì cũng vô ích, phải thực hành mới vỡ lẽ chân lý.
Cổ chân càng được nâng cao lên, thân người cậu cũng phải ngả dần ra sau, nhịp tim vì thế mà đập loạn lên. Bạch Mộc Ninh chống hai tay ra sau, cố gắng lùi lại: "Anh Cảnh... anh có thể thả em ra trước được không?"
Ánh mắt nóng bỏng như dòng nham thạch vừa phun trào từ núi lửa, đốt cháy từng tấc da thịt khiến Bạch Mộc Ninh lại nảy sinh ý muốn bỏ trốn.
Cậu khẩn trương nuốt nước bọt, thầm tự nhủ phải bình tĩnh, không có gì đáng sợ cả.
Nhưng Văn Cảnh không hề buông tay. Anh chỉ nhìn cậu, chờ xem cậu còn định nói gì tiếp theo.
Rồi một nụ hôn nhẹ rơi xuống cổ chân. Tim Bạch Mộc Ninh lập tức nhảy dựng lên, trong đầu chỉ nghĩ, bẩn như vậy sao anh lại hôn. Nhưng mà lạ kỳ là bên trong lại dâng lên một cảm giác sướng ngầm đến khó tả.
Cậu cảm giác như mình đã trở thành người làm chủ, có thể thoải mái ra lệnh cho người đàn ông trước mặt mình.
Bạch Mộc Ninh lại thấy khó lòng chống đỡ nổi. Rõ ràng người đang bị nắm quyền kiểm soát là cậu, vậy mà Văn Cảnh lại khiến cậu có ảo giác rằng mình mới là người đang nắm thế chủ động, có thể muốn làm gì cũng được.
Đúng là cáo già giỏi chiêu trò. Chẳng lẽ là vì sợ cậu hoảng loạn rồi bỏ chạy sao?
Nên anh mới dịu dàng dẫn dắt, khéo léo dụ dỗ, lại còn tinh tế đánh lừa cảm giác của cậu.
Mà phải công nhận chiêu này quá hiệu quả, Bạch Mộc Ninh hoàn toàn bị anh khống chế rồi.
"Muốn anh dạy không?" Văn Cảnh khẽ hỏi, rồi dùng răng cắn nhẹ lên phần xương tròn nơi cổ chân.
Bạch Mộc Ninh lúc này mơ hồ rồi, đầu óc tê dại, thân thể mềm nhũn dựa vào ghế sofa, không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ gì nữa.
Văn Cảnh cũng chẳng còn dừng lại ở cổ chân, nụ hôn của anh dần dần trượt lên lướt qua bắp chân, để lại những dấu răng lấm tấm.
Cuối cùng, môi anh dừng lại ở nơi có lớp cơ mỏng nơi đùi trong, nơi đó trở thành chiến trường mới được Văn Cảnh xâm chiếm.
Bạch Mộc Ninh nghĩ, chắc kiếp trước Văn Cảnh là chó, nếu không thì sao cắn người giỏi thế chứ.
Không phải cắn mạnh mà là kết hợp giữa răng, môi và lưỡi. Cái kiểu phối hợp ấy khiến người ta hoàn toàn không thể cưỡng lại được.
"Mạch sống" hăng hái ngẩng cao đầu, ra dáng khoe mẽ như muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông, thế mà chưa cần làm gì đã muốn tan chảy rồi.
Văn Cảnh nói cậu yếu cũng không phải là không có lý. Cậu không giỏi chịu đựng như anh, điểm này đúng là hơi làm mất mặt đàn ông thật.
Hay là đi khám nam khoa thử nhỉ?
Một giọt chất lỏng văng lên mặt Văn Cảnh, anh đưa tay lau qua rồi nói: "Sớm vậy? Lẽ ra mấy hôm trước anh phải bắt em uống thêm thuốc bổ anh sắc, chắc cũng có tác dụng."
Ủa? Là đang chê mình đấy hả?
Bạch Mộc Ninh xấu hổ không để đâu cho hết, liền vung chân đá một phát nhẹ vào ngực Văn Cảnh: "Không được cười em!"
Mà cậu vốn chẳng có sức, lúc này lại càng kiệt quệ thành ra cú đá không đau tí nào, ngược lại còn giống đang gãi ngứa nữa.
Văn Cảnh lại nắm lấy cổ chân cậu, lần này thì kéo hẳn về phía mình, nói: "Em hấp tấp quá rồi, buổi học mới chỉ bắt đầu thôi mà."
Gì cơ? Mới bắt đầu thôi á?
Bạch Mộc Ninh lập tức muốn quay xe, không học nữa được không?!
Nhưng có vẻ suy nghĩ ấy bị anh nhìn thấu, thế là anh giữ chặt lấy eo cậu, hoàn toàn không để cậu có cơ hội trốn chạy.
"Lần này, dù có thế nào, anh cũng sẽ không để em chạy mất đâu."
Ngay sau lời cảnh báo vừa dứt, giây tiếp theo, "mạch sống" liền bị bao. bọc. kín mít khiến Bạch Mộc Ninh hoàn toàn không còn đường lui, cũng chẳng còn ý định chạy trốn nữa.
Trước khi ở bên Văn Cảnh, Bạch Mộc Ninh từng nghĩ lưỡi là thứ để phát âm, ăn uống, và nếm vị.
Nhưng dưới sự giảng dạy thực chiến của Văn Cảnh, cậu chính thức mở ra cánh cửa đến một thế giới mới: Hóa ra lưỡi cũng có thể được dùng để lấy lòng người yêu.
Thậm chí còn có thể phục vụ tận tâm, khiến người yêu gần như tan chảy.
Tà váy sườn xám đã bị ướt sũng, Bạch Mộc Ninh khó chịu kéo nhẹ vạt váy, ngay cả ý định thay đồ cũng có luôn rồi, nhưng mà Văn Cảnh đâu có cho cậu cơ hội ấy, anh cứ thế bế cậu vào phòng ngủ.
Cậu nằm ngửa trên giường, còn nghe Văn Cảnh cười khẽ hỏi: "Bé con à, giáo viên như anh dạy có ổn không?"
Vừa mới nghe thấy từ 'bé con', tai Bạch Mộc Ninh lập tức nóng bừng như bị lửa đốt, trong lòng hoang mang cực độ. Sao Văn Cảnh có thể gọi cậu như thế được chứ, quá phạm quy rồi còn gì!
Mặt Bạch Mộc Ninh đỏ như gấc không nói nên lời, nhưng trong lòng thì vô cùng vui vẻ, được gọi là bé con lại không biết phải làm sao.
Cậu là bé con của Văn Cảnh, cũng là người được anh nâng niu cưng chiều.
Văn Cảnh vén tà váy sườn xám lên, nghiêm túc nói: "Bé con mặc váy ngủ này rất đẹp."
"Nhưng nơi này còn đẹp hơn."
Là nơi nào thì ai cũng hiểu, khỏi cần nói rõ. Bạch Mộc Ninh đỏ mặt muốn đưa tay che lại.
"Anh đừng nói nữa mà!"
"Đừng nói gì cơ?" Văn Cảnh bắt đầu vờ ngơ, "Bé con không muốn anh nói gì, phải nói rõ ràng chứ?"
Bạch Mộc Ninh nào còn mặt mũi đâu mà trả lời? Mặt đỏ như chín quả cà chua, tim đập thình thịch như trống làng. Cuối cùng cậu vội vàng ôm lấy Văn Cảnh, một tay ôm cổ anh, tay còn lại che lên mắt: "Không được nhìn em!"
Hàng mi dài khẽ cọ vào lòng bàn tay cậu, Văn Cảnh bật cười nói: "Được rồi, anh không nhìn nữa."
"Thế thì anh nhắm mắt lại đi."
Văn Cảnh nhắm mắt lại, đến khi cảm thấy hàng mi nơi lòng bàn tay không còn rung nữa, lúc này cậu mới chịu buông anh ra.
Bạch Mộc Ninh tháo cà vạt của Văn Cảnh, quấn lên che kín đôi mắt anh rồi mới hài lòng nói: "Giờ thì anh không thấy gì rồi. Từ bây giờ không được nhìn em, cũng không được nói chuyện."
Bạch Mộc Ninh khẽ cắn nhẹ vành tai anh một cái, thì thầm: "Anh Cảnh, bây giờ đến lượt em thực hành rồi."
Bạch Mộc Ninh đẩy Văn Cảnh ngã xuống giường, bắt đầu bắt chước dáng vẻ của anh để chiều chuộng anh.
Chỉ là khoảng cách giữa người với người quá lớn, việc đó với Văn Cảnh thì nhẹ tựa lông hồng, còn với Bạch Mộc Ninh lại là thử thách gian nan vô cùng.
Cùng là làm cho "mạch sống" tan chảy, nhưng cậu thì mềm nhũn ra rất nhanh, còn Văn Cảnh vẫn cứ vững như bàn thạch.
Thậm chí có lúc Bạch Mộc Ninh còn tự nghi ngờ chẳng lẽ mình không được thật sao.
Miệng bắt đầu mỏi nhừ, quai hàm há to như muốn rớt ra đến nơi.
Không chịu nổi nữa, cuối cùng cậu đành phải cầu cứu Văn Cảnh.
"Làm sao đây?"
Vì mắt bị che, nên Văn Cảnh chỉ khẽ đưa tay xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: "Em có thể cân nhắc dùng cách khác."
"Cách gì?"
Văn Cảnh ôm lấy cậu rồi lần mò xuống xương cụt, ý tứ rõ mười mươi.
"Nhưng nếu em không muốn, anh sẽ không ép đâu."
Ngọn núi kia vẫn hiên ngang sừng sững chưa có dấu hiệu lùi xuống, thế là Bạch Mộc Ninh vẫn rúc vào lòng anh, nhỏ giọng nói: "Trong tủ đầu giường có đồ đó... anh tự lấy đi..."
"Đồ gì vậy?"
Có lúc Bạch Mộc Ninh thật sự thấy anh rất xấu tính, cái gì cũng biết rõ rành rành vậy mà cứ bắt cậu phải tự nói ra miệng.
Hư, thật sự rất hư.
"Không biết thì thôi! Em không mắc bẫy anh đâu!"
Văn Cảnh không để cậu trốn, ôm chặt lấy rồi hỏi: "Vậy giờ anh có thể nhìn em chưa?"
Chiếc cà vạt vẫn bịt kín mắt anh, không thể thấy gì. Bạch Mộc Ninh cũng không tháo ra, chỉ khẽ đáp: "Được rồi."
Văn Cảnh nắm lấy cổ tay cậu đưa lên gần mắt, dụ dỗ: "Bé con ơi, giúp anh tháo ra được không?"
Thật ra ban đầu Bạch Mộc Ninh định không giúp đâu. Nhưng vừa nghe anh gọi 'bé con' dịu dàng thế kia, nào còn từ chối nổi?
Vậy là cậu ngoan ngoãn tháo cà vạt ra rồi tiện tay ném qua một bên, sau đó ngước lên thì bắt gặp ánh mắt chiếm hữu của Văn Cảnh.
Thế nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt ấy đã dịu lại, rồi anh ra lệnh: "Bé con, giúp anh lấy đồ ra được không?"
Tự mình không đi lấy được à? Cái tủ đầu giường có xa bao nhiêu đâu cơ chứ?
Thế mà Bạch Mộc Ninh chỉ vì một tiếng 'bé con' của Văn Cảnh liền ngoan ngoãn nghe lời, lết lết đi lấy đồ.
Cậu vứt món đồ lên giường, ngay lập tức bị Văn Cảnh kéo khóa váy sườn xám sau lưng, anh hỏi: "Em mua từ bao giờ vậy?"
"Hôm kia."
"Thế em biết cách dùng chưa?"
Bạch Mộc Ninh lắp ba lắp bắp, tránh né: "Thì... thì dùng như bình thường ấy mà, còn dùng kiểu gì được nữa?"
Văn Cảnh lại bắt đầu giở trò trêu chọc, nhưng lần này Bạch Mộc Ninh không dễ mắc bẫy đâu, cậu hừ lạnh một tiếng: "Anh mà không biết dùng thì vứt luôn đi!"
Lúc ấy, tà váy sườn xám đã từ từ trượt khỏi bờ vai mảnh khảnh. Văn Cảnh cúi người cắn nhẹ vào vùng da nơi vai cậu, thì thầm: "Vứt thì tiếc lắm, phải dùng mới không phí."
Vừa dứt lời, Bạch Mộc Ninh liền thấy choáng váng một cái, cả người mềm nhũn như một tín đồ ngoan đạo, lại lần nữa quỳ lạy thành kính trước đầu giường.
Người khác bái Phật, còn cậu thì bái giường, mà tất cả là do một tay Văn Cảnh gây ra.
Lần trước người mất kiểm soát là anh, nhưng lần này, Văn Cảnh đã thành thạo kỹ năng dịu dàng đến mức khiến Bạch Mộc Ninh hoàn toàn buông bỏ phòng bị, cam tâm tình nguyện đắm chìm trong khoảnh khắc ấy.
Tay của Văn Cảnh cũng đã hồi phục khá nhiều, tất cả là nhờ Bạch Mộc Ninh kiên trì chăm sóc mỗi ngày, không bỏ sót lần nào.
Làn da từng thô ráp giờ dần trở nên trắng trẻo, mịn màng hơn hẳn, và anh có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt đó.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, người thợ săn kiên nhẫn cuối cùng cũng bắt đầu thưởng thức con mồi. Anh siết nhẹ eo Bạch Mộc Ninh, cúi đầu cắn lấy gáy cậu, bắt đầu một màn thử nghiệm hoàn toàn khác biệt.
Bạch Mộc Ninh cảm thấy mình sắp phát điên, thậm chí sắp chết đến nơi, từng dây thần kinh như bị ai đó dùng tay không kéo đứt, còn lý trí thì trong khoảnh khắc ấy hoàn toàn sụp đổ.
Cậu giống hệt một người đang leo lên ngọn núi tuyết, từng đợt cảm xúc dâng trào theo mỗi đợt thúc lên khiến cậu bật khóc vì kiệt sức, thế nhưng người dẫn đường phía sau lại chẳng hề dịu dàng, vẫn lạnh lùng thúc ép cậu tiếp tục trèo lên tới ngọn đỉnh cao nhất.
Văn Cảnh lúc này đã hoàn toàn không còn là người dịu dàng khi nãy nữa. Anh chẳng thèm xót thương, chỉ coi Bạch Mộc Ninh là con mồi của riêng mình, cứ thế siết chặt, chiếm lấy, không chịu buông tha. Chỉ có chiếm hữu và chinh phục mới khiến anh thấy thỏa mãn.
"Văn Cảnh... Văn Cảnh..." Bạch Mộc Ninh khàn giọng gọi tên anh, cứ gọi tên Văn Cảnh.
Văn Cảnh ấn chặt gáy cậu không đáp, thỉnh thoảng chỉ dừng lại rồi nói với giọng không hài lòng: "Anh không thích em gọi cả tên anh như vậy, sửa đi."
Câu nói mang theo mệnh lệnh khiến người ta ớn lạnh. Bạch Mộc Ninh lập tức nghe lời, đổi giọng khẩn cầu: "Anh Cảnh... anh Cảnh ơi, tha cho em đi... hôm nay đến đây thôi nha..."
Váy sườn xám bị kéo rách tơi tả, từng mảnh vải treo lủng lẳng trên người.
Bạch Mộc Ninh vô cùng hối hận vì phút bốc đồng của bản thân. Ai bảo Văn Cảnh không được?
Anh ấy quá đỉnh là đằng khác!
Văn Cảnh lại bắt đầu làm người dẫn đường dịu dàng, dỗ dành bằng chất giọng thấp trầm: "Bé con à, ráng thêm chút nữa nhé..."
Anh đã gọi cậu là 'bé con' rồi, thì ráng thêm chút nữa cũng được.
Bạch Mộc Ninh vùi mặt vào gối, để mặc người dẫn đường ấy đẩy cậu tiếp tục leo lên đ.ỉnh núi cao chót vót.
Tưởng rằng chỉ cần cố gắng vượt qua là xem như chiến thắng, là có thể được nghỉ ngơi. Thế nhưng người lần đầu nếm trải niềm vui của việc làm hướng dẫn, lại chẳng chịu dừng dễ dàng như thế. Hết lần này đến lần khác anh lại dịu dàng dỗ dành, khiến người ta phải tiếp tục phối hợp.
Mãi khi trời hửng sáng, khi ánh nắng đầu tiên rọi vào phòng, thì người phía sau như một tảng đá khổng lồ đổ ập lên lưng Bạch Mộc Ninh.
Bạch Mộc Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng: Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
-
Bạch Mộc Ninh ngủ một mạch tới tận sáu giờ chiều, cuối cùng bị cơn đói đánh thức.
Cậu gần như không thể ngồi dậy nổi, chỉ còn biết khàn giọng gọi tên lão lưu manh Văn Cảnh đáng ghét kia.
"Anh Cảnh...?"
Văn Cảnh đẩy cửa bước vào, như đã đoán trước cậu sẽ cần gì, trên tay bưng sẵn bát cháo nóng.
Lúc này, Bạch Mộc Ninh chỉ có thể nằm sấp, ngoan ngoãn há miệng chờ được Văn Cảnh đút ăn.
Cháo được nấu kỹ, bên trong còn cho thêm không ít nguyên liệu bổ dưỡng. Bạch Mộc Ninh âm thầm nghĩ: Văn Cảnh cũng chưa đến mức khốn nạn lắm, ít ra còn nhớ phải bồi bổ cho cậu.
"Em thấy ổn chứ?"
Bạch Mộc Ninh hừ một tiếng, chui tọt vào chăn, lẩm bẩm: "Ổn cái gì mà ổn... hừ, lui ra đi, trẫm muốn tiếp tục nghỉ ngơi!"
Chờ đến khi Văn Cảnh rời khỏi, đóng cửa lại, Bạch Mộc Ninh mới lôi điện thoại ra chơi game.
Ngủ suốt cả ngày, giờ thì còn ngủ gì nổi nữa. Thật ra cậu bảo anh ra ngoài chỉ vì không muốn thấy mặt anh lúc này thôi.
Bây giờ mỗi khi nhìn thấy Văn Cảnh, trong đầu Bạch Mộc Ninh lại vô thức nhớ đến những chuyện đã trải qua, khiến cậu không khỏi thấy ngượng chín cả mặt.
Cậu mở điện thoại, liếc một cái liền thấy tin nhắn từ chị Trang Vũ Miên gửi đến, hỏi: "Hôm nay không phải em đi làm à? Sao không thấy đâu?"
Bạch Mộc Ninh cứ ngỡ mình vẫn đủ sức để đi làm như thường, ai dè cậu đánh giá bản thân cao quá.
Có lẽ cậu cần nghỉ thêm vài ngày nữa.
Cậu nhắn tin trả lời lại Trang Vũ Miên thì bất chợt thấy có một tin nhắn lạ.
【Bạch Mộc Ninh, tôi sắp ra nước ngoài rồi, chúng ta gặp nhau một lần đi!】
Không cần nghĩ, Bạch Mộc Ninh cũng biết người nhắn đến là Giang Thanh Từ.
Sắp ra nước ngoài rồi, sao còn muốn gặp cậu làm gì?
Bạch Mộc Ninh chợt nhớ lại cái ngày mình bị bắt cóc, Giang Thanh Từ đã gọi cú điện thoại kia cho Chu Siêu khiến Chu Siêu mất kiểm soát hoàn toàn. Nghĩ đến đó, trong lòng cậu liền bùng lên một tia giận dữ.
Đã vậy, nếu Giang Thanh Từ muốn gặp thì cậu sẽ gặp.
Giang Thanh Từ từng hãm hại cậu một lần, vậy thì Bạch Mộc Ninh tuyệt đối không thể để cậu ta an lòng mà rời đi. Cậu muốn đâm cho cậu ta một nhát vào lòng, bằng không cái chết của Chu Siêu chẳng phải quá oan uổng rồi sao?
Nghĩ vậy, cậu liền nhắn lại, chờ khi Giang Thanh Từ gửi thời gian và địa điểm xong, Bạch Mộc Ninh mới thoát khỏi tin nhắn rồi mở game lên chơi tiếp.
Văn Cảnh nhẹ nhàng giúp cậu kéo khóa, đến lúc này Bạch Mộc Ninh mới thực sự mặc xong.
Chỉ có điều đường xẻ tà của chiếc sườn xám này lại cao quá thể, cộng thêm hai bên xương sườn chỉ được nối bằng lưới ren, khiến Bạch Mộc Ninh đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Cậu co rúm vai lại, không rõ là do lạnh thật hay vì hồi hộp nữa.
"Muốn quyến rũ anh thế nào đây?" Văn Cảnh nghiêm túc giữ lấy cổ chân cậu, vừa nghịch nghịch vừa hỏi với giọng chậm rãi.
Cổ chân bị nắm, đột nhiên một cảm giác tê ngứa như dòng điện nhỏ chạy dọc lên từ gót chân rồi lan thẳng đến tim Bạch Mộc Ninh.
Bạch Mộc Ninh giật nhẹ một cái, nhưng Văn Cảnh vốn chẳng cho cậu cơ hội thoát thân.
Mắt cá chân bị nâng cao dần, lớp vải xẻ tà của sườn xám hoàn toàn không đủ dài để che phủ hàng họ nhà cậu.
Bạch Mộc Ninh bắt đầu cuống lên, hấp tấp đưa tay che lại: "Em... em cũng có biết đâu!"
Cậu chỉ biết mặc bộ này để k.ích th.ích Văn Cảnh một chút thôi, chứ dụ dỗ kiểu gì thì thật sự chưa từng có kinh nghiệm.
Lý thuyết có học mấy thì cũng vô ích, phải thực hành mới vỡ lẽ chân lý.
Cổ chân càng được nâng cao lên, thân người cậu cũng phải ngả dần ra sau, nhịp tim vì thế mà đập loạn lên. Bạch Mộc Ninh chống hai tay ra sau, cố gắng lùi lại: "Anh Cảnh... anh có thể thả em ra trước được không?"
Ánh mắt nóng bỏng như dòng nham thạch vừa phun trào từ núi lửa, đốt cháy từng tấc da thịt khiến Bạch Mộc Ninh lại nảy sinh ý muốn bỏ trốn.
Cậu khẩn trương nuốt nước bọt, thầm tự nhủ phải bình tĩnh, không có gì đáng sợ cả.
Nhưng Văn Cảnh không hề buông tay. Anh chỉ nhìn cậu, chờ xem cậu còn định nói gì tiếp theo.
Rồi một nụ hôn nhẹ rơi xuống cổ chân. Tim Bạch Mộc Ninh lập tức nhảy dựng lên, trong đầu chỉ nghĩ, bẩn như vậy sao anh lại hôn. Nhưng mà lạ kỳ là bên trong lại dâng lên một cảm giác sướng ngầm đến khó tả.
Cậu cảm giác như mình đã trở thành người làm chủ, có thể thoải mái ra lệnh cho người đàn ông trước mặt mình.
Bạch Mộc Ninh lại thấy khó lòng chống đỡ nổi. Rõ ràng người đang bị nắm quyền kiểm soát là cậu, vậy mà Văn Cảnh lại khiến cậu có ảo giác rằng mình mới là người đang nắm thế chủ động, có thể muốn làm gì cũng được.
Đúng là cáo già giỏi chiêu trò. Chẳng lẽ là vì sợ cậu hoảng loạn rồi bỏ chạy sao?
Nên anh mới dịu dàng dẫn dắt, khéo léo dụ dỗ, lại còn tinh tế đánh lừa cảm giác của cậu.
Mà phải công nhận chiêu này quá hiệu quả, Bạch Mộc Ninh hoàn toàn bị anh khống chế rồi.
"Muốn anh dạy không?" Văn Cảnh khẽ hỏi, rồi dùng răng cắn nhẹ lên phần xương tròn nơi cổ chân.
Bạch Mộc Ninh lúc này mơ hồ rồi, đầu óc tê dại, thân thể mềm nhũn dựa vào ghế sofa, không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ gì nữa.
Văn Cảnh cũng chẳng còn dừng lại ở cổ chân, nụ hôn của anh dần dần trượt lên lướt qua bắp chân, để lại những dấu răng lấm tấm.
Cuối cùng, môi anh dừng lại ở nơi có lớp cơ mỏng nơi đùi trong, nơi đó trở thành chiến trường mới được Văn Cảnh xâm chiếm.
Bạch Mộc Ninh nghĩ, chắc kiếp trước Văn Cảnh là chó, nếu không thì sao cắn người giỏi thế chứ.
Không phải cắn mạnh mà là kết hợp giữa răng, môi và lưỡi. Cái kiểu phối hợp ấy khiến người ta hoàn toàn không thể cưỡng lại được.
"Mạch sống" hăng hái ngẩng cao đầu, ra dáng khoe mẽ như muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông, thế mà chưa cần làm gì đã muốn tan chảy rồi.
Văn Cảnh nói cậu yếu cũng không phải là không có lý. Cậu không giỏi chịu đựng như anh, điểm này đúng là hơi làm mất mặt đàn ông thật.
Hay là đi khám nam khoa thử nhỉ?
Một giọt chất lỏng văng lên mặt Văn Cảnh, anh đưa tay lau qua rồi nói: "Sớm vậy? Lẽ ra mấy hôm trước anh phải bắt em uống thêm thuốc bổ anh sắc, chắc cũng có tác dụng."
Ủa? Là đang chê mình đấy hả?
Bạch Mộc Ninh xấu hổ không để đâu cho hết, liền vung chân đá một phát nhẹ vào ngực Văn Cảnh: "Không được cười em!"
Mà cậu vốn chẳng có sức, lúc này lại càng kiệt quệ thành ra cú đá không đau tí nào, ngược lại còn giống đang gãi ngứa nữa.
Văn Cảnh lại nắm lấy cổ chân cậu, lần này thì kéo hẳn về phía mình, nói: "Em hấp tấp quá rồi, buổi học mới chỉ bắt đầu thôi mà."
Gì cơ? Mới bắt đầu thôi á?
Bạch Mộc Ninh lập tức muốn quay xe, không học nữa được không?!
Nhưng có vẻ suy nghĩ ấy bị anh nhìn thấu, thế là anh giữ chặt lấy eo cậu, hoàn toàn không để cậu có cơ hội trốn chạy.
"Lần này, dù có thế nào, anh cũng sẽ không để em chạy mất đâu."
Ngay sau lời cảnh báo vừa dứt, giây tiếp theo, "mạch sống" liền bị bao. bọc. kín mít khiến Bạch Mộc Ninh hoàn toàn không còn đường lui, cũng chẳng còn ý định chạy trốn nữa.
Trước khi ở bên Văn Cảnh, Bạch Mộc Ninh từng nghĩ lưỡi là thứ để phát âm, ăn uống, và nếm vị.
Nhưng dưới sự giảng dạy thực chiến của Văn Cảnh, cậu chính thức mở ra cánh cửa đến một thế giới mới: Hóa ra lưỡi cũng có thể được dùng để lấy lòng người yêu.
Thậm chí còn có thể phục vụ tận tâm, khiến người yêu gần như tan chảy.
Tà váy sườn xám đã bị ướt sũng, Bạch Mộc Ninh khó chịu kéo nhẹ vạt váy, ngay cả ý định thay đồ cũng có luôn rồi, nhưng mà Văn Cảnh đâu có cho cậu cơ hội ấy, anh cứ thế bế cậu vào phòng ngủ.
Cậu nằm ngửa trên giường, còn nghe Văn Cảnh cười khẽ hỏi: "Bé con à, giáo viên như anh dạy có ổn không?"
Vừa mới nghe thấy từ 'bé con', tai Bạch Mộc Ninh lập tức nóng bừng như bị lửa đốt, trong lòng hoang mang cực độ. Sao Văn Cảnh có thể gọi cậu như thế được chứ, quá phạm quy rồi còn gì!
Mặt Bạch Mộc Ninh đỏ như gấc không nói nên lời, nhưng trong lòng thì vô cùng vui vẻ, được gọi là bé con lại không biết phải làm sao.
Cậu là bé con của Văn Cảnh, cũng là người được anh nâng niu cưng chiều.
Văn Cảnh vén tà váy sườn xám lên, nghiêm túc nói: "Bé con mặc váy ngủ này rất đẹp."
"Nhưng nơi này còn đẹp hơn."
Là nơi nào thì ai cũng hiểu, khỏi cần nói rõ. Bạch Mộc Ninh đỏ mặt muốn đưa tay che lại.
"Anh đừng nói nữa mà!"
"Đừng nói gì cơ?" Văn Cảnh bắt đầu vờ ngơ, "Bé con không muốn anh nói gì, phải nói rõ ràng chứ?"
Bạch Mộc Ninh nào còn mặt mũi đâu mà trả lời? Mặt đỏ như chín quả cà chua, tim đập thình thịch như trống làng. Cuối cùng cậu vội vàng ôm lấy Văn Cảnh, một tay ôm cổ anh, tay còn lại che lên mắt: "Không được nhìn em!"
Hàng mi dài khẽ cọ vào lòng bàn tay cậu, Văn Cảnh bật cười nói: "Được rồi, anh không nhìn nữa."
"Thế thì anh nhắm mắt lại đi."
Văn Cảnh nhắm mắt lại, đến khi cảm thấy hàng mi nơi lòng bàn tay không còn rung nữa, lúc này cậu mới chịu buông anh ra.
Bạch Mộc Ninh tháo cà vạt của Văn Cảnh, quấn lên che kín đôi mắt anh rồi mới hài lòng nói: "Giờ thì anh không thấy gì rồi. Từ bây giờ không được nhìn em, cũng không được nói chuyện."
Bạch Mộc Ninh khẽ cắn nhẹ vành tai anh một cái, thì thầm: "Anh Cảnh, bây giờ đến lượt em thực hành rồi."
Bạch Mộc Ninh đẩy Văn Cảnh ngã xuống giường, bắt đầu bắt chước dáng vẻ của anh để chiều chuộng anh.
Chỉ là khoảng cách giữa người với người quá lớn, việc đó với Văn Cảnh thì nhẹ tựa lông hồng, còn với Bạch Mộc Ninh lại là thử thách gian nan vô cùng.
Cùng là làm cho "mạch sống" tan chảy, nhưng cậu thì mềm nhũn ra rất nhanh, còn Văn Cảnh vẫn cứ vững như bàn thạch.
Thậm chí có lúc Bạch Mộc Ninh còn tự nghi ngờ chẳng lẽ mình không được thật sao.
Miệng bắt đầu mỏi nhừ, quai hàm há to như muốn rớt ra đến nơi.
Không chịu nổi nữa, cuối cùng cậu đành phải cầu cứu Văn Cảnh.
"Làm sao đây?"
Vì mắt bị che, nên Văn Cảnh chỉ khẽ đưa tay xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: "Em có thể cân nhắc dùng cách khác."
"Cách gì?"
Văn Cảnh ôm lấy cậu rồi lần mò xuống xương cụt, ý tứ rõ mười mươi.
"Nhưng nếu em không muốn, anh sẽ không ép đâu."
Ngọn núi kia vẫn hiên ngang sừng sững chưa có dấu hiệu lùi xuống, thế là Bạch Mộc Ninh vẫn rúc vào lòng anh, nhỏ giọng nói: "Trong tủ đầu giường có đồ đó... anh tự lấy đi..."
"Đồ gì vậy?"
Có lúc Bạch Mộc Ninh thật sự thấy anh rất xấu tính, cái gì cũng biết rõ rành rành vậy mà cứ bắt cậu phải tự nói ra miệng.
Hư, thật sự rất hư.
"Không biết thì thôi! Em không mắc bẫy anh đâu!"
Văn Cảnh không để cậu trốn, ôm chặt lấy rồi hỏi: "Vậy giờ anh có thể nhìn em chưa?"
Chiếc cà vạt vẫn bịt kín mắt anh, không thể thấy gì. Bạch Mộc Ninh cũng không tháo ra, chỉ khẽ đáp: "Được rồi."
Văn Cảnh nắm lấy cổ tay cậu đưa lên gần mắt, dụ dỗ: "Bé con ơi, giúp anh tháo ra được không?"
Thật ra ban đầu Bạch Mộc Ninh định không giúp đâu. Nhưng vừa nghe anh gọi 'bé con' dịu dàng thế kia, nào còn từ chối nổi?
Vậy là cậu ngoan ngoãn tháo cà vạt ra rồi tiện tay ném qua một bên, sau đó ngước lên thì bắt gặp ánh mắt chiếm hữu của Văn Cảnh.
Thế nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt ấy đã dịu lại, rồi anh ra lệnh: "Bé con, giúp anh lấy đồ ra được không?"
Tự mình không đi lấy được à? Cái tủ đầu giường có xa bao nhiêu đâu cơ chứ?
Thế mà Bạch Mộc Ninh chỉ vì một tiếng 'bé con' của Văn Cảnh liền ngoan ngoãn nghe lời, lết lết đi lấy đồ.
Cậu vứt món đồ lên giường, ngay lập tức bị Văn Cảnh kéo khóa váy sườn xám sau lưng, anh hỏi: "Em mua từ bao giờ vậy?"
"Hôm kia."
"Thế em biết cách dùng chưa?"
Bạch Mộc Ninh lắp ba lắp bắp, tránh né: "Thì... thì dùng như bình thường ấy mà, còn dùng kiểu gì được nữa?"
Văn Cảnh lại bắt đầu giở trò trêu chọc, nhưng lần này Bạch Mộc Ninh không dễ mắc bẫy đâu, cậu hừ lạnh một tiếng: "Anh mà không biết dùng thì vứt luôn đi!"
Lúc ấy, tà váy sườn xám đã từ từ trượt khỏi bờ vai mảnh khảnh. Văn Cảnh cúi người cắn nhẹ vào vùng da nơi vai cậu, thì thầm: "Vứt thì tiếc lắm, phải dùng mới không phí."
Vừa dứt lời, Bạch Mộc Ninh liền thấy choáng váng một cái, cả người mềm nhũn như một tín đồ ngoan đạo, lại lần nữa quỳ lạy thành kính trước đầu giường.
Người khác bái Phật, còn cậu thì bái giường, mà tất cả là do một tay Văn Cảnh gây ra.
Lần trước người mất kiểm soát là anh, nhưng lần này, Văn Cảnh đã thành thạo kỹ năng dịu dàng đến mức khiến Bạch Mộc Ninh hoàn toàn buông bỏ phòng bị, cam tâm tình nguyện đắm chìm trong khoảnh khắc ấy.
Tay của Văn Cảnh cũng đã hồi phục khá nhiều, tất cả là nhờ Bạch Mộc Ninh kiên trì chăm sóc mỗi ngày, không bỏ sót lần nào.
Làn da từng thô ráp giờ dần trở nên trắng trẻo, mịn màng hơn hẳn, và anh có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt đó.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, người thợ săn kiên nhẫn cuối cùng cũng bắt đầu thưởng thức con mồi. Anh siết nhẹ eo Bạch Mộc Ninh, cúi đầu cắn lấy gáy cậu, bắt đầu một màn thử nghiệm hoàn toàn khác biệt.
Bạch Mộc Ninh cảm thấy mình sắp phát điên, thậm chí sắp chết đến nơi, từng dây thần kinh như bị ai đó dùng tay không kéo đứt, còn lý trí thì trong khoảnh khắc ấy hoàn toàn sụp đổ.
Cậu giống hệt một người đang leo lên ngọn núi tuyết, từng đợt cảm xúc dâng trào theo mỗi đợt thúc lên khiến cậu bật khóc vì kiệt sức, thế nhưng người dẫn đường phía sau lại chẳng hề dịu dàng, vẫn lạnh lùng thúc ép cậu tiếp tục trèo lên tới ngọn đỉnh cao nhất.
Văn Cảnh lúc này đã hoàn toàn không còn là người dịu dàng khi nãy nữa. Anh chẳng thèm xót thương, chỉ coi Bạch Mộc Ninh là con mồi của riêng mình, cứ thế siết chặt, chiếm lấy, không chịu buông tha. Chỉ có chiếm hữu và chinh phục mới khiến anh thấy thỏa mãn.
"Văn Cảnh... Văn Cảnh..." Bạch Mộc Ninh khàn giọng gọi tên anh, cứ gọi tên Văn Cảnh.
Văn Cảnh ấn chặt gáy cậu không đáp, thỉnh thoảng chỉ dừng lại rồi nói với giọng không hài lòng: "Anh không thích em gọi cả tên anh như vậy, sửa đi."
Câu nói mang theo mệnh lệnh khiến người ta ớn lạnh. Bạch Mộc Ninh lập tức nghe lời, đổi giọng khẩn cầu: "Anh Cảnh... anh Cảnh ơi, tha cho em đi... hôm nay đến đây thôi nha..."
Váy sườn xám bị kéo rách tơi tả, từng mảnh vải treo lủng lẳng trên người.
Bạch Mộc Ninh vô cùng hối hận vì phút bốc đồng của bản thân. Ai bảo Văn Cảnh không được?
Anh ấy quá đỉnh là đằng khác!
Văn Cảnh lại bắt đầu làm người dẫn đường dịu dàng, dỗ dành bằng chất giọng thấp trầm: "Bé con à, ráng thêm chút nữa nhé..."
Anh đã gọi cậu là 'bé con' rồi, thì ráng thêm chút nữa cũng được.
Bạch Mộc Ninh vùi mặt vào gối, để mặc người dẫn đường ấy đẩy cậu tiếp tục leo lên đ.ỉnh núi cao chót vót.
Tưởng rằng chỉ cần cố gắng vượt qua là xem như chiến thắng, là có thể được nghỉ ngơi. Thế nhưng người lần đầu nếm trải niềm vui của việc làm hướng dẫn, lại chẳng chịu dừng dễ dàng như thế. Hết lần này đến lần khác anh lại dịu dàng dỗ dành, khiến người ta phải tiếp tục phối hợp.
Mãi khi trời hửng sáng, khi ánh nắng đầu tiên rọi vào phòng, thì người phía sau như một tảng đá khổng lồ đổ ập lên lưng Bạch Mộc Ninh.
Bạch Mộc Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng: Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
-
Bạch Mộc Ninh ngủ một mạch tới tận sáu giờ chiều, cuối cùng bị cơn đói đánh thức.
Cậu gần như không thể ngồi dậy nổi, chỉ còn biết khàn giọng gọi tên lão lưu manh Văn Cảnh đáng ghét kia.
"Anh Cảnh...?"
Văn Cảnh đẩy cửa bước vào, như đã đoán trước cậu sẽ cần gì, trên tay bưng sẵn bát cháo nóng.
Lúc này, Bạch Mộc Ninh chỉ có thể nằm sấp, ngoan ngoãn há miệng chờ được Văn Cảnh đút ăn.
Cháo được nấu kỹ, bên trong còn cho thêm không ít nguyên liệu bổ dưỡng. Bạch Mộc Ninh âm thầm nghĩ: Văn Cảnh cũng chưa đến mức khốn nạn lắm, ít ra còn nhớ phải bồi bổ cho cậu.
"Em thấy ổn chứ?"
Bạch Mộc Ninh hừ một tiếng, chui tọt vào chăn, lẩm bẩm: "Ổn cái gì mà ổn... hừ, lui ra đi, trẫm muốn tiếp tục nghỉ ngơi!"
Chờ đến khi Văn Cảnh rời khỏi, đóng cửa lại, Bạch Mộc Ninh mới lôi điện thoại ra chơi game.
Ngủ suốt cả ngày, giờ thì còn ngủ gì nổi nữa. Thật ra cậu bảo anh ra ngoài chỉ vì không muốn thấy mặt anh lúc này thôi.
Bây giờ mỗi khi nhìn thấy Văn Cảnh, trong đầu Bạch Mộc Ninh lại vô thức nhớ đến những chuyện đã trải qua, khiến cậu không khỏi thấy ngượng chín cả mặt.
Cậu mở điện thoại, liếc một cái liền thấy tin nhắn từ chị Trang Vũ Miên gửi đến, hỏi: "Hôm nay không phải em đi làm à? Sao không thấy đâu?"
Bạch Mộc Ninh cứ ngỡ mình vẫn đủ sức để đi làm như thường, ai dè cậu đánh giá bản thân cao quá.
Có lẽ cậu cần nghỉ thêm vài ngày nữa.
Cậu nhắn tin trả lời lại Trang Vũ Miên thì bất chợt thấy có một tin nhắn lạ.
【Bạch Mộc Ninh, tôi sắp ra nước ngoài rồi, chúng ta gặp nhau một lần đi!】
Không cần nghĩ, Bạch Mộc Ninh cũng biết người nhắn đến là Giang Thanh Từ.
Sắp ra nước ngoài rồi, sao còn muốn gặp cậu làm gì?
Bạch Mộc Ninh chợt nhớ lại cái ngày mình bị bắt cóc, Giang Thanh Từ đã gọi cú điện thoại kia cho Chu Siêu khiến Chu Siêu mất kiểm soát hoàn toàn. Nghĩ đến đó, trong lòng cậu liền bùng lên một tia giận dữ.
Đã vậy, nếu Giang Thanh Từ muốn gặp thì cậu sẽ gặp.
Giang Thanh Từ từng hãm hại cậu một lần, vậy thì Bạch Mộc Ninh tuyệt đối không thể để cậu ta an lòng mà rời đi. Cậu muốn đâm cho cậu ta một nhát vào lòng, bằng không cái chết của Chu Siêu chẳng phải quá oan uổng rồi sao?
Nghĩ vậy, cậu liền nhắn lại, chờ khi Giang Thanh Từ gửi thời gian và địa điểm xong, Bạch Mộc Ninh mới thoát khỏi tin nhắn rồi mở game lên chơi tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro