Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?
Đồ chơi nhỏ bật...
Kinh Bán Sinh
2025-03-28 06:35:16
Từ hôm đó trở đi, Tôn Cẩn không xuất hiện nữa, Văn Cảnh bảo rằng cô bé đã chuyển sang chỗ của Bùi Thư Thần ở, sẽ không quay lại nữa vì giờ con bé cần yên tâm chuẩn bị chuyện du học.
Nhưng Tôn Cẩn lén liên lạc với cậu, than phiền rằng Văn Cảnh không cho cô đến nữa, bảo là sợ cô làm hư Bạch Mộc Ninh.
Vì chuyện đó mà Tôn Cẩn đã mắng Văn Cảnh suốt một thời gian, tất nhiên là không dám mắng trước mặt anh, chỉ dám kéo cậu ra làm chỗ trút bầu tâm sự.
"Rốt cuộc ai mới là em ruột hả? Anh em từ lúc có anh là lơ đẹp em luôn rồi!"
"Em dẫn anh đi bar có một lần thôi mà, có cần phải khó chịu với em vậy không?!"
Những chuyện gia đình thế này, Bạch Mộc Ninh thật sự bó tay. Cậu chỉ có thể cười trừ, im lặng không nói gì.
Tôn Cẩn cũng không ngừng than thở, rằng bây giờ Văn Cảnh thật sự mặc kệ cô bé rồi. Đúng là cô bé đã được tự do, nhưng lại thấy trống trải lạ thường, như thiếu mất thứ gì đó không thể gọi tên.
Con người ta thường chỉ biết trân trọng khi đã đánh mất, giống hệt như cậu vậy.
Hồi ấy, cậu kiên quyết muốn chia tay với Văn Cảnh, nhưng đến khi thật sự chia tay rồi, mới phát hiện mình hoàn toàn không thể sống thiếu anh.
Cuộc sống đâu đâu cũng có hình bóng Văn Cảnh, anh như đã len lỏi khắp thế giới của cậu, đến mức không thể nào gỡ bỏ được nữa.
May là cậu tỉnh ngộ sớm, cuối cùng vẫn có thể quay về bên anh lần nữa.
Cậu kể với Tôn Cẩn điều này, nhưng cô bé không đồng ý nói: "Em thì không đời nào, em không có máu ngược đãi bản thân."
Xem ra Tôn Cẩn vẫn chưa hiểu, cô bé được Văn Cảnh bảo vệ quá kỹ nên chưa từng trải qua sóng gió hay trắc trở gì, thành ra chẳng thể hiểu hết tấm lòng nhọc nhằn của anh.
Văn Cảnh đúng là hay kiểm soát thật, đôi lúc hơi bao đồng một tí, nhưng những gì anh làm đều là vì muốn tốt cho người khác và dựa trên nền tảng của sự tôn trọng.
Ví dụ rõ ràng nhất chính là tương lai của cậu, Văn Cảnh đã tính toán và sắp đặt đâu ra đấy.
Gần đây, anh giao cho cậu rất nhiều bài tập, yêu cầu cậu ngoan ngoãn ở nhà học hành, tạm thời không cần đến phòng khám Tam Vấn.
Thế là Bạch Mộc Ninh yên ổn ở nhà học hành, chuẩn bị ôn thi cao học.
Có rất nhiều thứ phải học, cậu vừa học lý thuyết vừa cày luôn kiến thức chuyên ngành y học cổ truyền, cái gì cũng không được lơ là.
Mấy hôm trước, Văn Cảnh còn đích thân dẫn cậu đi gặp giáo sư ngành y học cổ truyền ở đại học Kinh Nam, là người thầy cũ của anh, và cũng chính là người mà anh nhắm sẵn làm thầy hướng dẫn cho cậu.
Sau khi gặp thầy xong, trên đường về, cậu mới tò mò hỏi anh tại sao cậu nhất định thi cao học, vì học với anh cũng được mà.
Thật ra không phải cậu lười nên mới hỏi câu này, chỉ là cảm thấy Văn Cảnh đã làm quá nhiều vì cậu rồi, gần như mọi thứ đều sắp xếp sẵn, cậu chỉ cần ngoan ngoãn làm theo là đủ.
Văn Cảnh nói: "Anh muốn em có đủ tự tin để không phải phụ thuộc vào ai cả, để em có quyền lựa chọn nhiều hơn."
Cậu hiểu ý anh, nếu cả đời chỉ học với anh, thì tương lai chỉ bó gọn trong phòng khám Tam Vấn, cậu sẽ mãi phụ thuộc vào Văn Cảnh.
Nhưng nếu Bạch Mộc Ninh thi cao học, được học hỏi từ nhiều người hơn, mở rộng tầm mắt và kết nối được nhiều mối quan hệ, thì cậu sẽ có thêm quyền lựa chọn, không bị bó buộc hay phụ thuộc vào ai cả.
Văn Cảnh vì cậu mà đã suy nghĩ đến chân trời góc bể, thật sự là dụng tâm hết mực.
Nghĩ tới đây, Bạch Mộc Ninh càng phải nỗ lực hết mình, không dám lười một giây phút nào.
Sau khi học thuộc hết sơ đồ các huyệt đạo, cậu bắt đầu luyện cách châm cứu.
Ban đầu cậu luyện với nắp chai, sau đó chuyển sang châm trái cây. Rồi để nâng cao độ chính xác, cậu lén đặt mua một con búp bê trên mạng, loại có thể bơm hơi được, dùng để tập định vị huyệt và kỹ thuật châm.
Chuyện này Bạch Mộc Ninh làm lén lút, không dám để Văn Cảnh biết, vì cậu sợ anh sẽ nghĩ mình là một tên bi.ến th.ái. Dù sao con búp bê đó cũng thuộc dạng đồ chơi khâm diêu mà.
Nhưng cậu thề, thề sống thề chết, trong đầu cậu tuyệt đối không có ý nghĩ đen tối nào hết, cậu chỉ chuyên tâm học hành mà thôi.
Đúng hôm búp bê được giao đến thì Bạch Mộc Ninh lại không có nhà, vì phải ra ngoài giúp Lý An Triệt chuyển nhà. Lý An Triệt vừa dọn ra khỏi nhà ba mẹ, thuê căn hộ riêng gần công ty cho tiện đi làm.
Là dạng căn hộ khách sạn tiện nghi đầy đủ, xách vali vào là ở được luôn.
Ban đầu ba mẹ Lý An Triệt định mua hẳn một căn hộ cho cậu bạn, vì chuyện gia đình đã giải quyết ổn thỏa, số tiền bị lừa cũng lấy lại được nên họ có dư tiền để hỗ trợ cậu chàng mua nhà.
Nhưng Lý An Triệt từ chối, cậu chàng muốn tự lập.
Vì đồ đạc không nhiều nên Bạch Mộc Ninh giúp chuyển nhà cũng khá nhanh. Vừa đến nơi, cậu đã khen rối rít: "An An, chỗ này đẹp thật đó, ở chắc sướng phải biết."
"Đám đồng nghiệp của tớ ở đây cả đống, họ giới thiệu cho đó."
Lý An Triệt bắt tay vào dọn dẹp giường chiếu, còn Bạch Mộc Ninh cũng giúp cậu chàng sắp xếp quần áo, lau dọn.
Xong xuôi, hai người rủ nhau xuống tầng tìm một quán lẩu ngay dưới khu chung cư để ăn tối.
Lý An Triệt kể cho cậu nghe chuyện dạo gần đây. Cậu chàng đã trưởng thành lên rất nhiều, không còn là cậu ấm ngây thơ, vô tư vô lo như trước nữa.
Ngày xưa, Lý An Triệt sống thoải mái quá, có ba mẹ bảo bọc, muốn trẻ con thế nào cũng được, không cần lo nghĩ chuyện tương lai.
Nhưng từ khi gia đình gặp biến cố, cậu chàng đã trở thành một người đàn ông thực sự có trách nhiệm và bản lĩnh.
Cậu bạn đã không còn là người chỉ biết chơi bời ngày trước nữa.
"Ninh à, cậu biết không, qua chuyện này tớ mới hiểu ra năng lực quan trọng đến mức nào. Sau này tớ sẽ nghiêm túc đi làm, không thể phụ sự bảo vệ của ba mẹ được."
"Ba mẹ tớ vạch sẵn đường cho tớ rồi, hiện tại vẫn còn chống lưng cho tớ, sau này còn lâu mới về hưu, nên con đường thăng tiến cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Tuy vẫn không thích làm ngân hàng, nhưng Lý An Triệt đã học được cách chấp nhận hiện thực.
Trong bữa ăn, Lý An Triệt chủ động nhắc đến Trịnh Khả Kiện.
Bạch Mộc Ninh dè dặt hỏi thử: "Vậy cậu định thế nào? Còn muốn tìm anh ta không?"
Thành thật mà nói, Lý An Triệt với Trịnh Khả Kiện không hợp nhau. Người kia quá lý trí, quá lạnh lùng, kiểu người khi đã đưa ra quyết định thì không ai lay chuyển nổi, kể cả là người mình thích.
Nếu Lý An Triệt cứ lao đầu vào Trịnh Khải Kiện, nhất định sẽ bị tổn thương nặng nề.
Có lẽ vì ba mẹ Lý An Triệt cũng nhìn ra con người thật của Trịnh Khả Kiện, nên mới phản đối mối quan hệ đó ngay từ đầu.
Lý An Triệt cầm ly rượu, lặng im mấy giây, rồi bật cười, một nụ cười nhẹ nhõm: "Cậu tưởng tớ còn vương vấn anh ta sao?"
"Tớ bỏ rồi, liên lạc của anh ấy tớ cũng xóa sạch, giờ chẳng còn muốn nghĩ đến nữa."
"Bây giờ tớ chỉ muốn tập trung làm việc, kiếm tiền để ba mẹ không phải lo cho tớ nữa. Còn chuyện yêu đương này nọ, tớ không quan tâm nữa."
Lý An Triệt có thể buông bỏ như vậy, Bạch Mộc Ninh thật lòng thấy mừng thay. Cậu tin rằng rồi sẽ có một người khác xuất hiện, một người khi đứng trước lựa chọn thì sẽ không do dự mà chọn Lý An Triệt.
Cậu nâng ly cụng với Lý An Triệt, tươi cười nói: "Uống vì tương lai của tụi mình."
Trong lòng Bạch Mộc Ninh thầm nghĩ, cậu và Lý An Triệt sẽ có một tương lai thật tốt, thật hạnh phúc.
-
Bạch Mộc Ninh uống chút rượu, không nhiều lắm nhưng đủ để đầu óc choáng váng. Cuối cùng là Văn Cảnh đến đón cậu về.
Trên xe, cậu thao thao bất tuyệt đủ thứ chuyện, nói mãi đến mức chính cậu cũng không nhớ mình đã nói gì, toàn mấy câu lảm nhảm không đầu không đuôi.
Nhưng bất kể cậu nói cái gì, Văn Cảnh đều đáp lại hết.
Về đến nhà, vừa lên tới cửa, cậu đã thấy một hộp bưu kiện đặt ngay ngắn trước thềm. Hộp vuông vuông, cỡ như hộp đựng giày.
Văn Cảnh cúi xuống nhặt lên: "Em đặt đồ à?"
Khu dân cư có dịch vụ giao hàng tận cửa từ trạm giao nhận Cainiao, nên các gói hàng đều được để ngay trước cửa nhà mà không cần ra trạm lấy.
Trên hộp là thông tin của Bạch Mộc Ninh, chỉ là không ghi rõ bên trong là gì, nên cũng không biết cậu đã mua thứ gì.
"Chắc là em đặt thật đó, nhưng em quên mất tiêu rồi!" Bạch Mộc Ninh là nhân chứng sống cho câu 'uống rượu dễ hỏng việc', cậu quên béng luôn mình đã mua gì.
Vào nhà, cậu đổ người xuống sofa, thảnh thơi ra lệnh: "Anh Cảnh, anh mở ra coi giúp em đi, em mệt muốn xỉu luôn rồi, không nhấc nổi người nữa..."
Văn Cảnh vừa nhấc hộp lên thì trượt tay làm hộp rơi bịch xuống sàn. Nhưng kỳ lạ là khi anh nhặt lên lại, trong hộp phát ra tiếng rung. Văn Cảnh nghi hoặc hỏi: "Bé con, em mua gì thế?"
Bạch Mộc Ninh cũng mờ mịt chẳng kém, tò mò nhào tới: "Em cũng không nhớ nữa. Hay là máy cạo râu điện?"
Cậu sờ sờ cằm, cảm thấy mình đâu có cần tới cái đó.
Dao rọc giấy nhẹ nhàng rạch lớp băng keo, Văn Cảnh mở hộp giấy ra, để lộ thứ bên trong.
Một món đồ chơi nhỏ trông y như thật hiên ngang chễm chệ nằm đó, mà lúc này nó đang rung lên điên cuồng như mất kiểm soát.
Thứ đó lắc lư quay cuồng nhìn mà mắt muốn tóe lửa.
Bạch Mộc Ninh đứng đơ tại chỗ, nhất thời cứng họng không thốt nổi lời nào.
Cậu từng mua cái thứ này trên mạng á?!
Là ai âm thầm gài bẫy cậu đấy?
Có lẽ vì thấy nó rung dữ quá nên Văn Cảnh bấm nút tắt để làm nó im. Anh quay sang nhìn Bạch Mộc Ninh nghi hoặc: "Bé con, em không hài lòng với năng lực của anh sao?"
"Em còn cần mấy thứ này nữa à?"
Bạch Mộc Ninh đỏ mặt trong tích tắc, sợ đến mức tỉnh cả rượu. Cậu nào dám nghi ngờ năng lực của Văn Cảnh chứ? Văn Cảnh hoàn toàn không phải kiểu có tiếng mà không có miếng đâu.
"Không hề, em không cần chút nào luôn! Em không hề mua cái này luôn, để em cho anh coi lịch sử mua hàng của em nè."
Cậu luống cuống đến mức tay run lẩy bẩy, vội vàng móc điện thoại ra lật tung đơn hàng.
Chẳng bao lâu sau, cậu nhìn thấy món đồ trong đơn hàng của mình thì sững người lại.
Đúng là cậu có mua món đó thật, nhưng nó là hàng khuyến mãi đi kèm, lúc đặt hàng Bạch Mộc Ninh không để ý, thành ra thanh toán luôn cả gói.
Trời ơi đất hỡi, cậu đâu có cố ý mua cái món kỳ quặc đó đâu chứ.
Văn Cảnh cũng nhìn sang, khoé miệng khẽ cong lên: "Em còn định biện minh thế nào nữa?"
Bạch Mộc Ninh: "...!"
Cho em cái hố, em tự nhảy xuống luôn cho nhanh.
"Anh Cảnh, để em biện minh cái đã." Bạch Mộc Ninh đặt điện thoại xuống, bắt đầu lôi con búp bê đang bị cái đồ chơi đè lên ra.
Chỉ là một lớp nhựa bọc ngoài thôi, phải bơm hơi lên mới thấy được hình dạng thật của nó.
Cậu lôi ra cả cái ống bơm bơm con búp bê, rồi giải thích: "Anh Cảnh à, đây mới là món em muốn mua nè! Còn cái kia là hàng khuyến mãi, em đâu có biết mà đặt hàng luôn."
Giọng cậu mang theo chút tủi thân: "Em bị shop chơi á, quá đáng thiệt chớ..."
Văn Cảnh nhìn chằm chằm vào con búp bê và ống bơm trong tay cậu, rồi lại nghiêm túc hỏi: "Vậy em thật sự cần thứ này à?"
"Không, em không cần." Bạch Mộc Ninh nói xong lại thấy không ổn: "Ý em là em có cần."
"Nhưng không phải như anh nghĩ đâu, cái này là để luyện tập xác định huyệt đạo, còn có thể châm kim nữa mà."
Văn Cảnh nheo mắt nhắc nhở: "Nhựa đó dễ xì hơi lắm."
"Nên em mới mua thêm keo dán để dán lại cho chắc nè, đảm bảo không bị xì hơi nữa." Bạch Mộc Ninh cười toe toét để lộ hàm răng trắng bóc, cố gắng hết sức thể hiện vẻ vô tội và đáng yêu.
Cậu chỉ mong Văn Cảnh tin tưởng mình, rằng cậu tuyệt đối không phải kiểu người tham lam không biết đủ.
Có Văn Cảnh là quá đủ rồi, ai lại thèm chơi đồ nhựa chứ?
Văn Cảnh nhất thời không để lộ cảm xúc gì trên mặt, khiến Bạch Mộc Ninh thấp thỏm hỏi: "Anh Cảnh... anh tin em không?"
Văn Cảnh nói: "Bé con, anh tin em."
Cậu thở phào một hơi dài nhẹ nhõm ngồi phịch xuống đất, tay ôm lấy trái tim nhảy thình thịch của mình, nói: "Hú hồn hú vía! Em cứ tưởng anh không tin em, còn nghĩ em là đồ bi.ến th.ái nữa chứ."
"Sao có thể?" Văn Cảnh lại cầm món đồ chơi kia lên ngắm nghía: "Anh thấy cái này cũng hay đó, tối nay thử xem sao."
"Thử cái gì cơ?!" Bạch Mộc Ninh giật mình, giọng run run như sắp khóc tới nơi.
Văn Cảnh nhìn cậu, giọng anh nghe mơ hồ mà đầy nguy hiểm: "Em nói xem?"
Bạch Mộc Ninh cảm thấy nguy hiểm đang ập tới, liền bật dậy chạy về phía cửa: "Em với anh cãi nhau rồi! Em sẽ bỏ nhà đi! Trong nửa tháng tới, đừng có liên lạc với em!"
Vừa nắm tay nắm cửa, thì từ phía sau, Văn Cảnh đã đuổi tới, đè cậu ép sát vào cửa: "Bé con à, anh có cãi nhau với em đâu? Anh không chấp nhận lý do em bỏ đi."
Nói dứt câu, anh lập tức vác Bạch Mộc Ninh lên vai, bế thẳng vào phòng ngủ.
Bạch Mộc Ninh hoảng hốt mắng loạn: "Anh là đồ già dê, đồ dê xồm. Thả em xuống mau!"
Văn Cảnh nhắc nhở đầy ẩn ý: "Bé con này, để dành sức mà mắng anh trên giường đi."
Bạch Mộc Ninh: "...?"
Sao tự dưng thấy ảnh còn hưng phấn hơn nữa vậy?
Nhưng Tôn Cẩn lén liên lạc với cậu, than phiền rằng Văn Cảnh không cho cô đến nữa, bảo là sợ cô làm hư Bạch Mộc Ninh.
Vì chuyện đó mà Tôn Cẩn đã mắng Văn Cảnh suốt một thời gian, tất nhiên là không dám mắng trước mặt anh, chỉ dám kéo cậu ra làm chỗ trút bầu tâm sự.
"Rốt cuộc ai mới là em ruột hả? Anh em từ lúc có anh là lơ đẹp em luôn rồi!"
"Em dẫn anh đi bar có một lần thôi mà, có cần phải khó chịu với em vậy không?!"
Những chuyện gia đình thế này, Bạch Mộc Ninh thật sự bó tay. Cậu chỉ có thể cười trừ, im lặng không nói gì.
Tôn Cẩn cũng không ngừng than thở, rằng bây giờ Văn Cảnh thật sự mặc kệ cô bé rồi. Đúng là cô bé đã được tự do, nhưng lại thấy trống trải lạ thường, như thiếu mất thứ gì đó không thể gọi tên.
Con người ta thường chỉ biết trân trọng khi đã đánh mất, giống hệt như cậu vậy.
Hồi ấy, cậu kiên quyết muốn chia tay với Văn Cảnh, nhưng đến khi thật sự chia tay rồi, mới phát hiện mình hoàn toàn không thể sống thiếu anh.
Cuộc sống đâu đâu cũng có hình bóng Văn Cảnh, anh như đã len lỏi khắp thế giới của cậu, đến mức không thể nào gỡ bỏ được nữa.
May là cậu tỉnh ngộ sớm, cuối cùng vẫn có thể quay về bên anh lần nữa.
Cậu kể với Tôn Cẩn điều này, nhưng cô bé không đồng ý nói: "Em thì không đời nào, em không có máu ngược đãi bản thân."
Xem ra Tôn Cẩn vẫn chưa hiểu, cô bé được Văn Cảnh bảo vệ quá kỹ nên chưa từng trải qua sóng gió hay trắc trở gì, thành ra chẳng thể hiểu hết tấm lòng nhọc nhằn của anh.
Văn Cảnh đúng là hay kiểm soát thật, đôi lúc hơi bao đồng một tí, nhưng những gì anh làm đều là vì muốn tốt cho người khác và dựa trên nền tảng của sự tôn trọng.
Ví dụ rõ ràng nhất chính là tương lai của cậu, Văn Cảnh đã tính toán và sắp đặt đâu ra đấy.
Gần đây, anh giao cho cậu rất nhiều bài tập, yêu cầu cậu ngoan ngoãn ở nhà học hành, tạm thời không cần đến phòng khám Tam Vấn.
Thế là Bạch Mộc Ninh yên ổn ở nhà học hành, chuẩn bị ôn thi cao học.
Có rất nhiều thứ phải học, cậu vừa học lý thuyết vừa cày luôn kiến thức chuyên ngành y học cổ truyền, cái gì cũng không được lơ là.
Mấy hôm trước, Văn Cảnh còn đích thân dẫn cậu đi gặp giáo sư ngành y học cổ truyền ở đại học Kinh Nam, là người thầy cũ của anh, và cũng chính là người mà anh nhắm sẵn làm thầy hướng dẫn cho cậu.
Sau khi gặp thầy xong, trên đường về, cậu mới tò mò hỏi anh tại sao cậu nhất định thi cao học, vì học với anh cũng được mà.
Thật ra không phải cậu lười nên mới hỏi câu này, chỉ là cảm thấy Văn Cảnh đã làm quá nhiều vì cậu rồi, gần như mọi thứ đều sắp xếp sẵn, cậu chỉ cần ngoan ngoãn làm theo là đủ.
Văn Cảnh nói: "Anh muốn em có đủ tự tin để không phải phụ thuộc vào ai cả, để em có quyền lựa chọn nhiều hơn."
Cậu hiểu ý anh, nếu cả đời chỉ học với anh, thì tương lai chỉ bó gọn trong phòng khám Tam Vấn, cậu sẽ mãi phụ thuộc vào Văn Cảnh.
Nhưng nếu Bạch Mộc Ninh thi cao học, được học hỏi từ nhiều người hơn, mở rộng tầm mắt và kết nối được nhiều mối quan hệ, thì cậu sẽ có thêm quyền lựa chọn, không bị bó buộc hay phụ thuộc vào ai cả.
Văn Cảnh vì cậu mà đã suy nghĩ đến chân trời góc bể, thật sự là dụng tâm hết mực.
Nghĩ tới đây, Bạch Mộc Ninh càng phải nỗ lực hết mình, không dám lười một giây phút nào.
Sau khi học thuộc hết sơ đồ các huyệt đạo, cậu bắt đầu luyện cách châm cứu.
Ban đầu cậu luyện với nắp chai, sau đó chuyển sang châm trái cây. Rồi để nâng cao độ chính xác, cậu lén đặt mua một con búp bê trên mạng, loại có thể bơm hơi được, dùng để tập định vị huyệt và kỹ thuật châm.
Chuyện này Bạch Mộc Ninh làm lén lút, không dám để Văn Cảnh biết, vì cậu sợ anh sẽ nghĩ mình là một tên bi.ến th.ái. Dù sao con búp bê đó cũng thuộc dạng đồ chơi khâm diêu mà.
Nhưng cậu thề, thề sống thề chết, trong đầu cậu tuyệt đối không có ý nghĩ đen tối nào hết, cậu chỉ chuyên tâm học hành mà thôi.
Đúng hôm búp bê được giao đến thì Bạch Mộc Ninh lại không có nhà, vì phải ra ngoài giúp Lý An Triệt chuyển nhà. Lý An Triệt vừa dọn ra khỏi nhà ba mẹ, thuê căn hộ riêng gần công ty cho tiện đi làm.
Là dạng căn hộ khách sạn tiện nghi đầy đủ, xách vali vào là ở được luôn.
Ban đầu ba mẹ Lý An Triệt định mua hẳn một căn hộ cho cậu bạn, vì chuyện gia đình đã giải quyết ổn thỏa, số tiền bị lừa cũng lấy lại được nên họ có dư tiền để hỗ trợ cậu chàng mua nhà.
Nhưng Lý An Triệt từ chối, cậu chàng muốn tự lập.
Vì đồ đạc không nhiều nên Bạch Mộc Ninh giúp chuyển nhà cũng khá nhanh. Vừa đến nơi, cậu đã khen rối rít: "An An, chỗ này đẹp thật đó, ở chắc sướng phải biết."
"Đám đồng nghiệp của tớ ở đây cả đống, họ giới thiệu cho đó."
Lý An Triệt bắt tay vào dọn dẹp giường chiếu, còn Bạch Mộc Ninh cũng giúp cậu chàng sắp xếp quần áo, lau dọn.
Xong xuôi, hai người rủ nhau xuống tầng tìm một quán lẩu ngay dưới khu chung cư để ăn tối.
Lý An Triệt kể cho cậu nghe chuyện dạo gần đây. Cậu chàng đã trưởng thành lên rất nhiều, không còn là cậu ấm ngây thơ, vô tư vô lo như trước nữa.
Ngày xưa, Lý An Triệt sống thoải mái quá, có ba mẹ bảo bọc, muốn trẻ con thế nào cũng được, không cần lo nghĩ chuyện tương lai.
Nhưng từ khi gia đình gặp biến cố, cậu chàng đã trở thành một người đàn ông thực sự có trách nhiệm và bản lĩnh.
Cậu bạn đã không còn là người chỉ biết chơi bời ngày trước nữa.
"Ninh à, cậu biết không, qua chuyện này tớ mới hiểu ra năng lực quan trọng đến mức nào. Sau này tớ sẽ nghiêm túc đi làm, không thể phụ sự bảo vệ của ba mẹ được."
"Ba mẹ tớ vạch sẵn đường cho tớ rồi, hiện tại vẫn còn chống lưng cho tớ, sau này còn lâu mới về hưu, nên con đường thăng tiến cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Tuy vẫn không thích làm ngân hàng, nhưng Lý An Triệt đã học được cách chấp nhận hiện thực.
Trong bữa ăn, Lý An Triệt chủ động nhắc đến Trịnh Khả Kiện.
Bạch Mộc Ninh dè dặt hỏi thử: "Vậy cậu định thế nào? Còn muốn tìm anh ta không?"
Thành thật mà nói, Lý An Triệt với Trịnh Khả Kiện không hợp nhau. Người kia quá lý trí, quá lạnh lùng, kiểu người khi đã đưa ra quyết định thì không ai lay chuyển nổi, kể cả là người mình thích.
Nếu Lý An Triệt cứ lao đầu vào Trịnh Khải Kiện, nhất định sẽ bị tổn thương nặng nề.
Có lẽ vì ba mẹ Lý An Triệt cũng nhìn ra con người thật của Trịnh Khả Kiện, nên mới phản đối mối quan hệ đó ngay từ đầu.
Lý An Triệt cầm ly rượu, lặng im mấy giây, rồi bật cười, một nụ cười nhẹ nhõm: "Cậu tưởng tớ còn vương vấn anh ta sao?"
"Tớ bỏ rồi, liên lạc của anh ấy tớ cũng xóa sạch, giờ chẳng còn muốn nghĩ đến nữa."
"Bây giờ tớ chỉ muốn tập trung làm việc, kiếm tiền để ba mẹ không phải lo cho tớ nữa. Còn chuyện yêu đương này nọ, tớ không quan tâm nữa."
Lý An Triệt có thể buông bỏ như vậy, Bạch Mộc Ninh thật lòng thấy mừng thay. Cậu tin rằng rồi sẽ có một người khác xuất hiện, một người khi đứng trước lựa chọn thì sẽ không do dự mà chọn Lý An Triệt.
Cậu nâng ly cụng với Lý An Triệt, tươi cười nói: "Uống vì tương lai của tụi mình."
Trong lòng Bạch Mộc Ninh thầm nghĩ, cậu và Lý An Triệt sẽ có một tương lai thật tốt, thật hạnh phúc.
-
Bạch Mộc Ninh uống chút rượu, không nhiều lắm nhưng đủ để đầu óc choáng váng. Cuối cùng là Văn Cảnh đến đón cậu về.
Trên xe, cậu thao thao bất tuyệt đủ thứ chuyện, nói mãi đến mức chính cậu cũng không nhớ mình đã nói gì, toàn mấy câu lảm nhảm không đầu không đuôi.
Nhưng bất kể cậu nói cái gì, Văn Cảnh đều đáp lại hết.
Về đến nhà, vừa lên tới cửa, cậu đã thấy một hộp bưu kiện đặt ngay ngắn trước thềm. Hộp vuông vuông, cỡ như hộp đựng giày.
Văn Cảnh cúi xuống nhặt lên: "Em đặt đồ à?"
Khu dân cư có dịch vụ giao hàng tận cửa từ trạm giao nhận Cainiao, nên các gói hàng đều được để ngay trước cửa nhà mà không cần ra trạm lấy.
Trên hộp là thông tin của Bạch Mộc Ninh, chỉ là không ghi rõ bên trong là gì, nên cũng không biết cậu đã mua thứ gì.
"Chắc là em đặt thật đó, nhưng em quên mất tiêu rồi!" Bạch Mộc Ninh là nhân chứng sống cho câu 'uống rượu dễ hỏng việc', cậu quên béng luôn mình đã mua gì.
Vào nhà, cậu đổ người xuống sofa, thảnh thơi ra lệnh: "Anh Cảnh, anh mở ra coi giúp em đi, em mệt muốn xỉu luôn rồi, không nhấc nổi người nữa..."
Văn Cảnh vừa nhấc hộp lên thì trượt tay làm hộp rơi bịch xuống sàn. Nhưng kỳ lạ là khi anh nhặt lên lại, trong hộp phát ra tiếng rung. Văn Cảnh nghi hoặc hỏi: "Bé con, em mua gì thế?"
Bạch Mộc Ninh cũng mờ mịt chẳng kém, tò mò nhào tới: "Em cũng không nhớ nữa. Hay là máy cạo râu điện?"
Cậu sờ sờ cằm, cảm thấy mình đâu có cần tới cái đó.
Dao rọc giấy nhẹ nhàng rạch lớp băng keo, Văn Cảnh mở hộp giấy ra, để lộ thứ bên trong.
Một món đồ chơi nhỏ trông y như thật hiên ngang chễm chệ nằm đó, mà lúc này nó đang rung lên điên cuồng như mất kiểm soát.
Thứ đó lắc lư quay cuồng nhìn mà mắt muốn tóe lửa.
Bạch Mộc Ninh đứng đơ tại chỗ, nhất thời cứng họng không thốt nổi lời nào.
Cậu từng mua cái thứ này trên mạng á?!
Là ai âm thầm gài bẫy cậu đấy?
Có lẽ vì thấy nó rung dữ quá nên Văn Cảnh bấm nút tắt để làm nó im. Anh quay sang nhìn Bạch Mộc Ninh nghi hoặc: "Bé con, em không hài lòng với năng lực của anh sao?"
"Em còn cần mấy thứ này nữa à?"
Bạch Mộc Ninh đỏ mặt trong tích tắc, sợ đến mức tỉnh cả rượu. Cậu nào dám nghi ngờ năng lực của Văn Cảnh chứ? Văn Cảnh hoàn toàn không phải kiểu có tiếng mà không có miếng đâu.
"Không hề, em không cần chút nào luôn! Em không hề mua cái này luôn, để em cho anh coi lịch sử mua hàng của em nè."
Cậu luống cuống đến mức tay run lẩy bẩy, vội vàng móc điện thoại ra lật tung đơn hàng.
Chẳng bao lâu sau, cậu nhìn thấy món đồ trong đơn hàng của mình thì sững người lại.
Đúng là cậu có mua món đó thật, nhưng nó là hàng khuyến mãi đi kèm, lúc đặt hàng Bạch Mộc Ninh không để ý, thành ra thanh toán luôn cả gói.
Trời ơi đất hỡi, cậu đâu có cố ý mua cái món kỳ quặc đó đâu chứ.
Văn Cảnh cũng nhìn sang, khoé miệng khẽ cong lên: "Em còn định biện minh thế nào nữa?"
Bạch Mộc Ninh: "...!"
Cho em cái hố, em tự nhảy xuống luôn cho nhanh.
"Anh Cảnh, để em biện minh cái đã." Bạch Mộc Ninh đặt điện thoại xuống, bắt đầu lôi con búp bê đang bị cái đồ chơi đè lên ra.
Chỉ là một lớp nhựa bọc ngoài thôi, phải bơm hơi lên mới thấy được hình dạng thật của nó.
Cậu lôi ra cả cái ống bơm bơm con búp bê, rồi giải thích: "Anh Cảnh à, đây mới là món em muốn mua nè! Còn cái kia là hàng khuyến mãi, em đâu có biết mà đặt hàng luôn."
Giọng cậu mang theo chút tủi thân: "Em bị shop chơi á, quá đáng thiệt chớ..."
Văn Cảnh nhìn chằm chằm vào con búp bê và ống bơm trong tay cậu, rồi lại nghiêm túc hỏi: "Vậy em thật sự cần thứ này à?"
"Không, em không cần." Bạch Mộc Ninh nói xong lại thấy không ổn: "Ý em là em có cần."
"Nhưng không phải như anh nghĩ đâu, cái này là để luyện tập xác định huyệt đạo, còn có thể châm kim nữa mà."
Văn Cảnh nheo mắt nhắc nhở: "Nhựa đó dễ xì hơi lắm."
"Nên em mới mua thêm keo dán để dán lại cho chắc nè, đảm bảo không bị xì hơi nữa." Bạch Mộc Ninh cười toe toét để lộ hàm răng trắng bóc, cố gắng hết sức thể hiện vẻ vô tội và đáng yêu.
Cậu chỉ mong Văn Cảnh tin tưởng mình, rằng cậu tuyệt đối không phải kiểu người tham lam không biết đủ.
Có Văn Cảnh là quá đủ rồi, ai lại thèm chơi đồ nhựa chứ?
Văn Cảnh nhất thời không để lộ cảm xúc gì trên mặt, khiến Bạch Mộc Ninh thấp thỏm hỏi: "Anh Cảnh... anh tin em không?"
Văn Cảnh nói: "Bé con, anh tin em."
Cậu thở phào một hơi dài nhẹ nhõm ngồi phịch xuống đất, tay ôm lấy trái tim nhảy thình thịch của mình, nói: "Hú hồn hú vía! Em cứ tưởng anh không tin em, còn nghĩ em là đồ bi.ến th.ái nữa chứ."
"Sao có thể?" Văn Cảnh lại cầm món đồ chơi kia lên ngắm nghía: "Anh thấy cái này cũng hay đó, tối nay thử xem sao."
"Thử cái gì cơ?!" Bạch Mộc Ninh giật mình, giọng run run như sắp khóc tới nơi.
Văn Cảnh nhìn cậu, giọng anh nghe mơ hồ mà đầy nguy hiểm: "Em nói xem?"
Bạch Mộc Ninh cảm thấy nguy hiểm đang ập tới, liền bật dậy chạy về phía cửa: "Em với anh cãi nhau rồi! Em sẽ bỏ nhà đi! Trong nửa tháng tới, đừng có liên lạc với em!"
Vừa nắm tay nắm cửa, thì từ phía sau, Văn Cảnh đã đuổi tới, đè cậu ép sát vào cửa: "Bé con à, anh có cãi nhau với em đâu? Anh không chấp nhận lý do em bỏ đi."
Nói dứt câu, anh lập tức vác Bạch Mộc Ninh lên vai, bế thẳng vào phòng ngủ.
Bạch Mộc Ninh hoảng hốt mắng loạn: "Anh là đồ già dê, đồ dê xồm. Thả em xuống mau!"
Văn Cảnh nhắc nhở đầy ẩn ý: "Bé con này, để dành sức mà mắng anh trên giường đi."
Bạch Mộc Ninh: "...?"
Sao tự dưng thấy ảnh còn hưng phấn hơn nữa vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro