Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình
Chương 16
Hwaji
2025-03-22 10:45:36
Ồ. Quả là đã từng nghe qua.
"Tiết chào cờ tuần trước, anh là người bị xướng tên nhiều nhất đấy."
Lưu Minh cười khanh khách, đóng lại hộp thuốc rồi trả nó về chỗ cũ.
"Đúng rồi. Cái tốt của anh thì họ không nhớ, nhưng cái xấu thì chắc chắn nhớ rất dai."
Không ngờ 12A lại có một học sinh như vậy. Không đeo bảng tên, trốn tiết, đeo khuyên tai đến trường. Hay lại là một thành phần tuyển thẳng thì năng khiếu?
Băng bó xong, Lưu Minh nằm dài ra giường, chiếm gần khít chiếc giường mét tám. Bản nhạc nhẹ nhàng, sâu lắng, da diết kết hợp giữa violin và cello, cùng thanh âm piano đệm đàn vang lên từ điện thoại. Hồi nhỏ tôi từng được tham gia khóa học khiêu vũ của cô giáo Hồng Hoa, một vũ công nổi tiếng một thời đã giải nghệ, về quê mở lớp dạy nghề cho trẻ với mức giá rẻ như cho. Nhưng được vài năm, bà đột nhiên đóng cửa lớp học, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Đây là bản nhạc bà thích nhất, thường múa mẫu cho lũ trẻ chúng tôi. Hồi ấy đứa nào cũng sáng mắt, quyết học cho bằng được dáng vẻ kiêu sa, kiều diễm, thỏa sức tung bay trong những tà váy mềm mại, đắm mình trong ánh đèn sân khấu. Những năm tháng đại học của tôi cũng được khởi sắc nhờ biểu diễn khiêu vũ một đoạn nhỏ trong đêm hội mùa xuân.
Tôi bất chợt ngân nga theo giai điệu. Lưu Minh liền rời mắt khỏi điện thoại mà chú ý đến tôi: "Em biết bài này à?"
Tôi chậm rãi gật đầu. Anh ta có vẻ ngạc nhiên: "Bình thường lứa tuổi như em không nghe thể loại nhạc này đâu. Em có học khiêu vũ phải không?"
Anh ta tinh ý khiếp. Tôi không chối mà thẳng thắn thừa nhận: "Đã từng học qua."
Lưu Minh như vớ được vàng, ánh mắt sáng rực, bật dậy nắm lấy hai bàn tay tôi, hớn hở nói: "Vậy em giúp anh một việc được không?"
"Trong tầm khả năng của em thì em xem xét." Tôi thấy có gì đó sai sai, nhìn xuống hai bàn tay đang bị nắm chặt của mình, rồi lại ngẩng lên nhìn anh ta. Lưu Minh biết ý, liền rụt tay lại.
"20 tháng 11 sắp tới mỗi lớp sẽ phải tham gia thi văn nghệ như mọi năm. Và anh là người đảm nhiệm tiết mục của lớp. Anh định biểu diễn bài vừa nãy, vừa hay em cũng biết nhảy. Không biết là mình có thể hỗ trợ nhau không?"
Anh ta có vẻ căng thẳng, hai tay đan vào nhau, hai đầu ngón cái xoay qua xoay lại lúng túng.
"Cái này thì em xin từ chối. Sau 20 tháng 11 có bài kiểm tra tuyển toán, em không lơ là thời gian này được."
"Học sinh ngoan à? Việc này không tốn mấy thời gian học đội tuyển đâu. Anh cũng từng như vậy rồi mà."
"Từng như vậy?"
"Giải tỉnh năm lớp 12 diễn ra vào tháng trước, anh đạt hạng nhì môn toán đấy." Lưu Minh ghé vào tai tôi, nói nhỏ.
"Ông anh lại nói phét rồi." Tôi không tin, làm gì có chuyện trùng hợp thế được.
"Ơ kìa. Em về hỏi lại thầy Báo xem. Ổng dạy đội tuyển cả hai khối mà." Lưu Minh giãy nảy tìm mọi cách để tôi tin tưởng anh ta, đến mức lấy cả điện thoại ra, mở bảng kết quả, cho tôi xem điểm, thứ chỉ được lưu truyền trong nhóm trò chuyện của tuyển toán khối 12. Và cuối cùng cũng tìm được sự công nhận từ tôi.
"Anh sẽ giúp em vào được đội chính thức. Được hơn nữa có thể khiến em ẵm giải về luôn." Anh ta vỗ ngực khẳng định.
Hai mắt tôi có chút dao động.
"Anh định giúp thế nào đây? Em học dốt lắm."
Lưu Minh nháy mắt, cười khì: "Dựa vào quan hệ được không?"
"Anh định đút lót thầy à? Cái đó chỉ giúp em vào được đội chính chứ không giúp em ẵm giải nổi đâu."
Anh ta cười như được mùa, vui vẻ phủ định câu nói phía trước của mình:
"Làm gì có chuyện dễ thế. Anh sẽ làm gia sư không công cho em. Chịu không?"
"Anh còn nhớ kiến thức lớp 11 không đấy?" Tôi nhất quyết tra hỏi đến cùng. Không thể nhận lời một phi vụ mà cơ sở điều kiện lỏng lẻo thế này được.
"Trời đất, nàng ơi. Kiến thức lớp 11 là nền tảng để học lớp 12 đấy. Bọn anh trước khi ôn cũng phải học lại hết mà." Lưu Minh bất lực. Sau đó anh ta phải tìm một đề thi nhiều năm trước trên mạng, chọn đại một câu và giải nó ngay trước mặt tôi.
"Ồ. Đáp án đúng rồi này. Chỗ này bọn em chưa học đến." Tôi soi lại từng chi tiết lời giải so với bài làm.
Anh ta được phen vểnh mũi lên trời: "Vậy giờ em đã tin anh rồi chứ?", rồi cười khành khạch.
"Tại anh trông không giống học sinh giỏi cho lắm." Tôi nhìn quét qua người anh ta một lượt.
Lưu Minh nhìn theo ánh mắt tôi, giật mình cài lại khuy áo, vuốt tóc mái xuống che đi nửa phần trán, nhe răng cười: "Giờ thì giống rồi chứ?"
Người này tính khí vui vẻ thật đấy, lúc nào cũng thấy cười.
Tôi đồng ý với anh ta, dù sao thì nhìn chung đây cũng là giao dịch không lỗ. Chỉ một tiết mục biểu diễn cũng đủ để thuê một gia sư người thật việc thật không tốn đồng nào, tội gì không thử. So với các bạn cùng lứa học ngày học đêm, tham gia khóa học này khoá học kia, trung tâm này trung tâm nọ, tôi không an tâm nếu như mình chỉ quanh đi quẩn lại trong khuôn khổ lớp học của thầy Beo như thế. Cả lớp gần hai mươi con người, thầy không thể chỉ dạy từng chút một cho chúng tôi được.
Anh ta mừng rỡ, cười lớn, đập tay với tôi: "Chốt nhé."
Đang cười nói vui vẻ, tông giọng trầm lặng phát ra từ trước cửa phòng làm người tôi giật nảy: "Trần Minh Hân."
"Tiết chào cờ tuần trước, anh là người bị xướng tên nhiều nhất đấy."
Lưu Minh cười khanh khách, đóng lại hộp thuốc rồi trả nó về chỗ cũ.
"Đúng rồi. Cái tốt của anh thì họ không nhớ, nhưng cái xấu thì chắc chắn nhớ rất dai."
Không ngờ 12A lại có một học sinh như vậy. Không đeo bảng tên, trốn tiết, đeo khuyên tai đến trường. Hay lại là một thành phần tuyển thẳng thì năng khiếu?
Băng bó xong, Lưu Minh nằm dài ra giường, chiếm gần khít chiếc giường mét tám. Bản nhạc nhẹ nhàng, sâu lắng, da diết kết hợp giữa violin và cello, cùng thanh âm piano đệm đàn vang lên từ điện thoại. Hồi nhỏ tôi từng được tham gia khóa học khiêu vũ của cô giáo Hồng Hoa, một vũ công nổi tiếng một thời đã giải nghệ, về quê mở lớp dạy nghề cho trẻ với mức giá rẻ như cho. Nhưng được vài năm, bà đột nhiên đóng cửa lớp học, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Đây là bản nhạc bà thích nhất, thường múa mẫu cho lũ trẻ chúng tôi. Hồi ấy đứa nào cũng sáng mắt, quyết học cho bằng được dáng vẻ kiêu sa, kiều diễm, thỏa sức tung bay trong những tà váy mềm mại, đắm mình trong ánh đèn sân khấu. Những năm tháng đại học của tôi cũng được khởi sắc nhờ biểu diễn khiêu vũ một đoạn nhỏ trong đêm hội mùa xuân.
Tôi bất chợt ngân nga theo giai điệu. Lưu Minh liền rời mắt khỏi điện thoại mà chú ý đến tôi: "Em biết bài này à?"
Tôi chậm rãi gật đầu. Anh ta có vẻ ngạc nhiên: "Bình thường lứa tuổi như em không nghe thể loại nhạc này đâu. Em có học khiêu vũ phải không?"
Anh ta tinh ý khiếp. Tôi không chối mà thẳng thắn thừa nhận: "Đã từng học qua."
Lưu Minh như vớ được vàng, ánh mắt sáng rực, bật dậy nắm lấy hai bàn tay tôi, hớn hở nói: "Vậy em giúp anh một việc được không?"
"Trong tầm khả năng của em thì em xem xét." Tôi thấy có gì đó sai sai, nhìn xuống hai bàn tay đang bị nắm chặt của mình, rồi lại ngẩng lên nhìn anh ta. Lưu Minh biết ý, liền rụt tay lại.
"20 tháng 11 sắp tới mỗi lớp sẽ phải tham gia thi văn nghệ như mọi năm. Và anh là người đảm nhiệm tiết mục của lớp. Anh định biểu diễn bài vừa nãy, vừa hay em cũng biết nhảy. Không biết là mình có thể hỗ trợ nhau không?"
Anh ta có vẻ căng thẳng, hai tay đan vào nhau, hai đầu ngón cái xoay qua xoay lại lúng túng.
"Cái này thì em xin từ chối. Sau 20 tháng 11 có bài kiểm tra tuyển toán, em không lơ là thời gian này được."
"Học sinh ngoan à? Việc này không tốn mấy thời gian học đội tuyển đâu. Anh cũng từng như vậy rồi mà."
"Từng như vậy?"
"Giải tỉnh năm lớp 12 diễn ra vào tháng trước, anh đạt hạng nhì môn toán đấy." Lưu Minh ghé vào tai tôi, nói nhỏ.
"Ông anh lại nói phét rồi." Tôi không tin, làm gì có chuyện trùng hợp thế được.
"Ơ kìa. Em về hỏi lại thầy Báo xem. Ổng dạy đội tuyển cả hai khối mà." Lưu Minh giãy nảy tìm mọi cách để tôi tin tưởng anh ta, đến mức lấy cả điện thoại ra, mở bảng kết quả, cho tôi xem điểm, thứ chỉ được lưu truyền trong nhóm trò chuyện của tuyển toán khối 12. Và cuối cùng cũng tìm được sự công nhận từ tôi.
"Anh sẽ giúp em vào được đội chính thức. Được hơn nữa có thể khiến em ẵm giải về luôn." Anh ta vỗ ngực khẳng định.
Hai mắt tôi có chút dao động.
"Anh định giúp thế nào đây? Em học dốt lắm."
Lưu Minh nháy mắt, cười khì: "Dựa vào quan hệ được không?"
"Anh định đút lót thầy à? Cái đó chỉ giúp em vào được đội chính chứ không giúp em ẵm giải nổi đâu."
Anh ta cười như được mùa, vui vẻ phủ định câu nói phía trước của mình:
"Làm gì có chuyện dễ thế. Anh sẽ làm gia sư không công cho em. Chịu không?"
"Anh còn nhớ kiến thức lớp 11 không đấy?" Tôi nhất quyết tra hỏi đến cùng. Không thể nhận lời một phi vụ mà cơ sở điều kiện lỏng lẻo thế này được.
"Trời đất, nàng ơi. Kiến thức lớp 11 là nền tảng để học lớp 12 đấy. Bọn anh trước khi ôn cũng phải học lại hết mà." Lưu Minh bất lực. Sau đó anh ta phải tìm một đề thi nhiều năm trước trên mạng, chọn đại một câu và giải nó ngay trước mặt tôi.
"Ồ. Đáp án đúng rồi này. Chỗ này bọn em chưa học đến." Tôi soi lại từng chi tiết lời giải so với bài làm.
Anh ta được phen vểnh mũi lên trời: "Vậy giờ em đã tin anh rồi chứ?", rồi cười khành khạch.
"Tại anh trông không giống học sinh giỏi cho lắm." Tôi nhìn quét qua người anh ta một lượt.
Lưu Minh nhìn theo ánh mắt tôi, giật mình cài lại khuy áo, vuốt tóc mái xuống che đi nửa phần trán, nhe răng cười: "Giờ thì giống rồi chứ?"
Người này tính khí vui vẻ thật đấy, lúc nào cũng thấy cười.
Tôi đồng ý với anh ta, dù sao thì nhìn chung đây cũng là giao dịch không lỗ. Chỉ một tiết mục biểu diễn cũng đủ để thuê một gia sư người thật việc thật không tốn đồng nào, tội gì không thử. So với các bạn cùng lứa học ngày học đêm, tham gia khóa học này khoá học kia, trung tâm này trung tâm nọ, tôi không an tâm nếu như mình chỉ quanh đi quẩn lại trong khuôn khổ lớp học của thầy Beo như thế. Cả lớp gần hai mươi con người, thầy không thể chỉ dạy từng chút một cho chúng tôi được.
Anh ta mừng rỡ, cười lớn, đập tay với tôi: "Chốt nhé."
Đang cười nói vui vẻ, tông giọng trầm lặng phát ra từ trước cửa phòng làm người tôi giật nảy: "Trần Minh Hân."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro