Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình
Chương 15
Hwaji
2025-03-22 10:45:36
Chiều, anh tôi về. Tiếng xe khách kít phanh, tôi lon ton chạy ra mở cửa, khuôn mặt rạng rỡ, nhưng được một giây liền tém lại.
"Hê lô ông bạn." Tôi đùa cợt với anh.
"Lô." Anh bỏ khẩu trang, cởi giày để gọn trong tủ.
Ngoan ngoãn như cái đuôi vẫy đằng sau, tôi theo anh đi xuống dưới vườn chào bố. Bố tôi thích cây cảnh, phần lớn thời gian ông đều chăm vườn. Được một lúc thì anh lên phòng, tôi cũng đi theo. Chìa tay ra, tôi yên lặng đứng chờ. Minh Huy cười một tiếng, lấy ra chiếc túi nhỏ trong cặp.
Trời ơi! Đáng yêu vô cùng. Tôi không quên cảm ơn người anh đáng quý của mình. Quà sinh nhật sớm. Vẻ ngoài không quan tâm đến sinh nhật là thế, nhưng được làm người con gái bé bỏng của bố mẹ, người em gái luôn được anh trai chở che, ai mà không thích.
***
Sau một đêm dài làm bài tập khuya, hai mắt tôi lim dim như có thể nhắm vào bất cứ lúc nào. Đứng ngáp ngắn ngáp dài ngoài sân cỏ, tôi bị thầy giáo dạy quốc phòng nhắc nhở:
"Em kia, chưa ngủ đủ hay sao?"
Thầy lớn giọng, nghiêm túc nói với cả lớp: "Tháo lắp súng cần sự tập trung tuyệt đối. Bây giờ các em nhìn tôi thực hành một lần, sau đó từng hàng lên làm theo."
Tôi ghét nhất là lắp súng. Cây súng vừa nặng vừa bị rít, rất khó để tháo từng bộ phận. Vậy mà mấy tên con trai lại làm thoăn thoắt. Đăng ở hàng đầu, phải lên đầu tiên, rất nhanh anh đã hoàn thành lượt tháo lắp của mình. Vì thành thục đến nỗi thầy giáo phải bấm giờ cho anh thực hành lại lần hai.
Mấy đứa con gái lo lắng, nhao nhao ra hỏi để lấy kinh nghiệm. Đăng xoa tay, lau đi phần dầu nhớt còn dính lại, lắc đầu:
"Đừng có chọn cái súng đấy. Nặng lắm, đã thế còn bị kẹt chỗ bộ phận đẩy về ấy, không kéo được đâu."
Một đứa bán tín bán nghi: "Thế sao mày làm nhanh thế?"
"Vì người ta giỏi." Anh cười cợt tự đắc.
Chưa nói được mấy câu, thầy gọi hàng tiếp theo lên. Xui rủi thế nào, người tiếp theo vào đúng chỗ Đăng đứng lại là tôi. Đã không biết làm còn vớ phải súng đểu...
Tôi đứng dậy một cách không tình nguyện, hai tay phủi bụi ở quần, chậm rãi bước đến bàn đặt súng. Nãy giờ đã quan sát vô cùng kỹ, mà khi đến lượt thì tôi lại chẳng nhớ nổi bước nào
Nhìn sang người bên cạnh, nhỏ cũng chẳng biết lắp. Thôi, đành tự lực cánh sinh vậy. Liếc qua Đăng thấy anh đang nhìn, tôi bèn lúng túng quay đi.
Cây súng này nặng khiếp. Tôi nặng nhọc dựng đứng nó lên, tháo băng đạn trước. Kỳ lạ thay, tôi thực hành khá trơn tru, không bị vướng mắc chỗ nào, không lâu sau đã tháo xong tất cả các bộ phận. Tôi hí hửng tự nhủ rằng Đăng chỉ giỏi bốc phét.
Nhưng đời mấy khi cho ai vui quá mười giây bao giờ. Tôi ra sức ấn mạnh nắp hộp khóa nòng mà nó mãi không chịu vào. Hay là mình lắp lệch bước nào bên trong nhỉ? Tôi vừa nghĩ xem có nên tháo ra lắp lại không, vừa lấy tất cả sức lực ấn xuống.
Cạch. Cuối cùng nó cũng chịu vào. Nhưng sao mà đau quá. Tôi cố kìm nén để không kêu lên. Một dòng máu đỏ chảy ra từ ngón cái, ran rát. Tôi suýt xoa vết thương, quay xuống kêu than với Linh và Hoa ở hàng dưới.
Linh nhanh nhảu kéo tôi lên xin phép thầy cho hai đứa xuống phòng y tế để xử lý vết thương, tiện thể trốn luôn tiết thực hành. Khổ nỗi, làm sao qua được mắt thầy. Thầy túm con bé lại khi chưa đi ra khỏi sân được ba bước.
"Phòng y tế có giáo viên, đến đó cô giáo sẽ xử lý cho em. Không cần đi hai đứa đâu."
Linh không được đi, tôi tiu nghỉu tự đi một mình. Đến phòng y tế, tôi rón rén ngó vào trước. Căn phòng trống trơn không một bóng người.
"Cô ơi?" Và không có ai đáp lại.
Đứng giữa căn phòng một lúc, tôi tự đi lại xung quanh để kiếm bông băng. Nhìn thấy hộp thuốc được để trên nóc tủ, tôi cố kiễng chân với lấy. Một bàn tay áp sát phía sau, kéo hộp thuốc xuống. Tư thế này là gì đây? Nam nữ chính trong tiểu thuyết à? Vừa quay lại, mặt tôi khẽ chạm vào ngực người đối diện. Tôi cẩn thận lùi lại vài bước, ho khan một tiếng ngượng ngùng.
Người con trai có làn da hơi ngăm, từng đường nét trên khuôn mặt hài hoà, toát lên vẻ hiền lành tử tế. Nhưng cách ăn mặc thì không được gọn gàng chỉnh chu cho lắm. Chiếc áo đồng phục trắng nhàu nhĩ nhiều nếp gấp, hai cúc áo trên cùng đã bung ra từ bao giờ. Tai trái lấp lánh viên đá trên khuyên tai bằng bạc. Tất cả những gì anh ta khoác lên người đều thể hiện con người trái ngược với khuôn mặt thanh tú ấy.
Anh ta đưa hộp thuốc đến trước mặt, tôi lúng túng nhận lấy, không quên cảm ơn.
"Tháo lắp súng bị đứt tay à?" Anh nhìn xuống vết thương đã ngưng chảy máu, rồi nhìn qua bộ áo quốc phòng xanh lè trên người tôi, lại ngó ra ngoài cửa nhìn cảnh cả lớp đang ngồi bệt giữa sân cỏ phía đối diện, chẹp miệng vài lần: "Khổ, giữa trời nắng mà phải ra kia ngồi, thay vì thế thì ở đây trốn một tiết cho rồi."
Chắc hẳn vậy rồi. Nhìn anh ta có vẻ như đã được một giấc ngon lành đằng sau tấm màn che vừa được kéo ra chỗ giường bệnh. Điển hình của dạng học sinh trốn học là đây chứ đâu.
"Cô giáo vừa ra ngoài rồi. Lại đây anh băng cho." Người kia luôn miệng xưng anh với tôi.
Tôi bẽn lẽn ôm hộp sơ cứu theo sau, ngồi lên giường bệnh. Anh ta đổ sát khuẩn vào bông, lau vết thương cho tôi, nhỏ giọng hỏi: "Đau không?"
"Không đau." Mặt tôi lạnh tanh, nghiêm túc trả lời.
"Bình thường mấy cô gái nhỏ thấy máu một tí là đều rên rỉ. Em đúng là lạ đời." Anh ta cười nửa miệng, dường như đang cố ấn mạnh vào tay tôi, còn ngẩng lên chờ đợi phản ứng của tôi nữa.
Tôi không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy anh ta sao lại trẻ con thế. Đôi lông mày nhíu lại, hai mắt chòng chọc nhìn cái người đang trêu đùa mình.
"Gì vậy Trần Minh Hân? Biết đau rồi à?"
Tự nhiên nghe thấy tên mình, phản xạ đầu tiên là đưa tay còn lại lên che bảng tên trên ngực trái. Anh ta không đeo bảng tên, thật thiếu quy củ quá. Kiểu gì cũng bị sao đỏ ghi tên nhiều lần cho coi.
"Anh tên gì?"
"Lưu Minh. Lớp 12A. Nghe qua chưa?"
"Hê lô ông bạn." Tôi đùa cợt với anh.
"Lô." Anh bỏ khẩu trang, cởi giày để gọn trong tủ.
Ngoan ngoãn như cái đuôi vẫy đằng sau, tôi theo anh đi xuống dưới vườn chào bố. Bố tôi thích cây cảnh, phần lớn thời gian ông đều chăm vườn. Được một lúc thì anh lên phòng, tôi cũng đi theo. Chìa tay ra, tôi yên lặng đứng chờ. Minh Huy cười một tiếng, lấy ra chiếc túi nhỏ trong cặp.
Trời ơi! Đáng yêu vô cùng. Tôi không quên cảm ơn người anh đáng quý của mình. Quà sinh nhật sớm. Vẻ ngoài không quan tâm đến sinh nhật là thế, nhưng được làm người con gái bé bỏng của bố mẹ, người em gái luôn được anh trai chở che, ai mà không thích.
***
Sau một đêm dài làm bài tập khuya, hai mắt tôi lim dim như có thể nhắm vào bất cứ lúc nào. Đứng ngáp ngắn ngáp dài ngoài sân cỏ, tôi bị thầy giáo dạy quốc phòng nhắc nhở:
"Em kia, chưa ngủ đủ hay sao?"
Thầy lớn giọng, nghiêm túc nói với cả lớp: "Tháo lắp súng cần sự tập trung tuyệt đối. Bây giờ các em nhìn tôi thực hành một lần, sau đó từng hàng lên làm theo."
Tôi ghét nhất là lắp súng. Cây súng vừa nặng vừa bị rít, rất khó để tháo từng bộ phận. Vậy mà mấy tên con trai lại làm thoăn thoắt. Đăng ở hàng đầu, phải lên đầu tiên, rất nhanh anh đã hoàn thành lượt tháo lắp của mình. Vì thành thục đến nỗi thầy giáo phải bấm giờ cho anh thực hành lại lần hai.
Mấy đứa con gái lo lắng, nhao nhao ra hỏi để lấy kinh nghiệm. Đăng xoa tay, lau đi phần dầu nhớt còn dính lại, lắc đầu:
"Đừng có chọn cái súng đấy. Nặng lắm, đã thế còn bị kẹt chỗ bộ phận đẩy về ấy, không kéo được đâu."
Một đứa bán tín bán nghi: "Thế sao mày làm nhanh thế?"
"Vì người ta giỏi." Anh cười cợt tự đắc.
Chưa nói được mấy câu, thầy gọi hàng tiếp theo lên. Xui rủi thế nào, người tiếp theo vào đúng chỗ Đăng đứng lại là tôi. Đã không biết làm còn vớ phải súng đểu...
Tôi đứng dậy một cách không tình nguyện, hai tay phủi bụi ở quần, chậm rãi bước đến bàn đặt súng. Nãy giờ đã quan sát vô cùng kỹ, mà khi đến lượt thì tôi lại chẳng nhớ nổi bước nào
Nhìn sang người bên cạnh, nhỏ cũng chẳng biết lắp. Thôi, đành tự lực cánh sinh vậy. Liếc qua Đăng thấy anh đang nhìn, tôi bèn lúng túng quay đi.
Cây súng này nặng khiếp. Tôi nặng nhọc dựng đứng nó lên, tháo băng đạn trước. Kỳ lạ thay, tôi thực hành khá trơn tru, không bị vướng mắc chỗ nào, không lâu sau đã tháo xong tất cả các bộ phận. Tôi hí hửng tự nhủ rằng Đăng chỉ giỏi bốc phét.
Nhưng đời mấy khi cho ai vui quá mười giây bao giờ. Tôi ra sức ấn mạnh nắp hộp khóa nòng mà nó mãi không chịu vào. Hay là mình lắp lệch bước nào bên trong nhỉ? Tôi vừa nghĩ xem có nên tháo ra lắp lại không, vừa lấy tất cả sức lực ấn xuống.
Cạch. Cuối cùng nó cũng chịu vào. Nhưng sao mà đau quá. Tôi cố kìm nén để không kêu lên. Một dòng máu đỏ chảy ra từ ngón cái, ran rát. Tôi suýt xoa vết thương, quay xuống kêu than với Linh và Hoa ở hàng dưới.
Linh nhanh nhảu kéo tôi lên xin phép thầy cho hai đứa xuống phòng y tế để xử lý vết thương, tiện thể trốn luôn tiết thực hành. Khổ nỗi, làm sao qua được mắt thầy. Thầy túm con bé lại khi chưa đi ra khỏi sân được ba bước.
"Phòng y tế có giáo viên, đến đó cô giáo sẽ xử lý cho em. Không cần đi hai đứa đâu."
Linh không được đi, tôi tiu nghỉu tự đi một mình. Đến phòng y tế, tôi rón rén ngó vào trước. Căn phòng trống trơn không một bóng người.
"Cô ơi?" Và không có ai đáp lại.
Đứng giữa căn phòng một lúc, tôi tự đi lại xung quanh để kiếm bông băng. Nhìn thấy hộp thuốc được để trên nóc tủ, tôi cố kiễng chân với lấy. Một bàn tay áp sát phía sau, kéo hộp thuốc xuống. Tư thế này là gì đây? Nam nữ chính trong tiểu thuyết à? Vừa quay lại, mặt tôi khẽ chạm vào ngực người đối diện. Tôi cẩn thận lùi lại vài bước, ho khan một tiếng ngượng ngùng.
Người con trai có làn da hơi ngăm, từng đường nét trên khuôn mặt hài hoà, toát lên vẻ hiền lành tử tế. Nhưng cách ăn mặc thì không được gọn gàng chỉnh chu cho lắm. Chiếc áo đồng phục trắng nhàu nhĩ nhiều nếp gấp, hai cúc áo trên cùng đã bung ra từ bao giờ. Tai trái lấp lánh viên đá trên khuyên tai bằng bạc. Tất cả những gì anh ta khoác lên người đều thể hiện con người trái ngược với khuôn mặt thanh tú ấy.
Anh ta đưa hộp thuốc đến trước mặt, tôi lúng túng nhận lấy, không quên cảm ơn.
"Tháo lắp súng bị đứt tay à?" Anh nhìn xuống vết thương đã ngưng chảy máu, rồi nhìn qua bộ áo quốc phòng xanh lè trên người tôi, lại ngó ra ngoài cửa nhìn cảnh cả lớp đang ngồi bệt giữa sân cỏ phía đối diện, chẹp miệng vài lần: "Khổ, giữa trời nắng mà phải ra kia ngồi, thay vì thế thì ở đây trốn một tiết cho rồi."
Chắc hẳn vậy rồi. Nhìn anh ta có vẻ như đã được một giấc ngon lành đằng sau tấm màn che vừa được kéo ra chỗ giường bệnh. Điển hình của dạng học sinh trốn học là đây chứ đâu.
"Cô giáo vừa ra ngoài rồi. Lại đây anh băng cho." Người kia luôn miệng xưng anh với tôi.
Tôi bẽn lẽn ôm hộp sơ cứu theo sau, ngồi lên giường bệnh. Anh ta đổ sát khuẩn vào bông, lau vết thương cho tôi, nhỏ giọng hỏi: "Đau không?"
"Không đau." Mặt tôi lạnh tanh, nghiêm túc trả lời.
"Bình thường mấy cô gái nhỏ thấy máu một tí là đều rên rỉ. Em đúng là lạ đời." Anh ta cười nửa miệng, dường như đang cố ấn mạnh vào tay tôi, còn ngẩng lên chờ đợi phản ứng của tôi nữa.
Tôi không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy anh ta sao lại trẻ con thế. Đôi lông mày nhíu lại, hai mắt chòng chọc nhìn cái người đang trêu đùa mình.
"Gì vậy Trần Minh Hân? Biết đau rồi à?"
Tự nhiên nghe thấy tên mình, phản xạ đầu tiên là đưa tay còn lại lên che bảng tên trên ngực trái. Anh ta không đeo bảng tên, thật thiếu quy củ quá. Kiểu gì cũng bị sao đỏ ghi tên nhiều lần cho coi.
"Anh tên gì?"
"Lưu Minh. Lớp 12A. Nghe qua chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro