Phu Quân Mang Về Một Muội Muội Trà Xanh
Chương 7
Hương Thái Đôn Đại Nga
2025-02-28 09:25:16
Cuối cùng Hoàng đế đành phải phái Ngụy Tướng quân dẫn binh đến Hổ Đầu sơn.
Ngụy Tướng quân này là huynh đệ kết nghĩa với ca ca ta, đối với ca ca ta là có cầu tất ứng, lập tức ta về nhà cầu xin ca ca để Ngụy Tướng quân dẫn ta đi cùng.
Lạc Thần sống hay c.h.ế.t ta chẳng hề bận tâm, nhưng ta không thể không lo lắng cho Ôn Niệm Niệm.
Nàng ấy là một tiểu nữ nhi xinh đẹp, ta đương nhiên sợ nàng ấy xảy ra chuyện gì.
Không biết sơn tặc có nghe được tin tức gì không.
Đội ngũ của chúng ta vừa mai phục vào Hổ Đầu sơn, đã nghe có người hô:
"Các vị đừng trốn nữa, ta biết triều đình phái các ngươi đến diệt sơn tặc, nhưng hảo hán Hổ Đầu sơn chúng ta cũng không phải ăn chay, Lạc Hầu gia của các ngươi đang ở trong tay bọn ta, à, còn có một tiểu nữ nhi dung mạo xinh đẹp. Ta thấy Lạc Hầu gia rất để tâm đến vị tiểu nữ nhi này, chỉ là không biết trong lòng Lạc Hầu gia, mạng ai quan trọng hơn đây?"
"Thế này đi, Lý Lăng ta xưa nay vốn nhân từ, trong hai người này, ta có thể thả một người, cho các ngươi thời gian một nén nhang, các ngươi chọn đi."
Ngay sau đó, Lý Lăng vung tay một cái, trói Lạc Thần và Ôn Niệm Niệm vào hai bên vách núi.
Dây thừng vừa đứt, người ắt sẽ rơi xuống vực chết.
Lúc này cũng không cần phải ẩn nấp nữa, ta và Ngụy Tướng quân liếc nhìn nhau, lặng lẽ đứng dậy.
Ngụy Tướng quân ra hiệu với ta, ý bảo muốn chọn ai, toàn bộ đều do ta quyết định, mà Lạc Thần và Ôn Niệm Niệm tự nhiên cũng chú ý đến ta.
Ngay lập tức, Lạc Thần liền hừ lạnh một tiếng: "Bản hầu là phu quân của ngươi, ngươi không cứu ta, chẳng lẽ muốn bị hưu thê? Còn Niệm Niệm, ngươi c.h.ế.t vì ta, ta thoát thân sau nhất định sẽ thay ngươi báo thù."
Vừa dứt lời, mỹ nhân lập tức bật khóc, khóc thật là đáng thương: "Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ, hu hu hu. Bọn họ rất hung dữ, ta rất sợ."
"Thôi vậy, tỷ tỷ, tỷ chọn Hầu gia đi, ta không muốn để tỷ tỷ khó xử, ta c.h.ế.t cũng không sao đâu."
Ta lập tức cảm động.
Trà Trà đáng thương như vậy, sao có thể không chọn Trà Trà chứ?
Ta quay đầu hô với thủ hạ: "Toàn lực cứu Ôn di nương, Hầu gia vì đại nghĩa diệt thân, sang năm chúng ta cùng tưởng niệm hắn ta, lên!"
Lạc Thần vẫn chưa chết: ". . ."
Thủ lĩnh sơn tặc: "Giỏi."
11
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phu-quan-mang-ve-mot-muoi-muoi-tra-xanh/phan-7.html.]
Có lẽ là do có hào quang nam chính, Lạc Thần vẫn chưa chết.
Lại còn rơi trúng một ngọn cây cong.
Nửa đêm tỉnh dậy, ta không nhịn được đ.ấ.m giường điên cuồng: "Chết tiệt, cái cây cong vẹo này!"
Nhưng may là lần này Lạc Thần bị thương quá nặng, một thời gian ngắn không thể làm loạn được, ta cũng lười để ý đến hắn ta.
Không có Lạc Thần cản trở, Ôn Niệm Niệm ngày nào cũng đến đưa ta điểm tâm do nàng ấy tự tay làm, còn đàn nhạc múa hát cho ta xem.
Sợ ta ở trong viện buồn chán, nàng ấy còn đặc biệt bảo nha hoàn dựng cho ta một cái xích đu.
Nhìn cái xích đu này, ta không nhịn được ngẩn người.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Nói chung, khung cảnh này dường như rất quen thuộc.
Trong lúc hoảng hốt, ta bị người ta kéo về phía trước, khi hoàn hồn lại thì đã bị Ôn Niệm Niệm ấn lên xích đu, bên tai là tiếng cười như chuông gió của nàng ấy.
"Tỷ tỷ phải ngồi vững đấy! Sức của ta rất mạnh đó, tỷ tỷ nếu sợ, thì hãy gọi tên ta nhé."
Nói xong, không đợi ta phản ứng, cả cái xích đu đã đung đưa.
Lên lên xuống xuống.
Xích đu đung đưa càng lúc càng cao, khung cảnh mơ hồ trong đầu cũng càng lúc càng rõ ràng.
Dường như ở thế giới ban đầu, cũng có người từng nói những lời như vậy.
Chỉ là dù thế nào, ta cũng không nhớ ra được gương mặt người đó.
Tim như thiếu mất một mảnh.
Đột nhiên có chút hoảng loạn.
"Ôn Niệm Niệm!"
"Tỷ tỷ, đừng sợ, ta ở đây."
Rõ ràng chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng ta lại cảm thấy vững vàng chưa từng có.
Dường như chỉ cần có nàng ấy ở bên cạnh, ta chẳng còn sợ điều gì nữa.
Ngụy Tướng quân này là huynh đệ kết nghĩa với ca ca ta, đối với ca ca ta là có cầu tất ứng, lập tức ta về nhà cầu xin ca ca để Ngụy Tướng quân dẫn ta đi cùng.
Lạc Thần sống hay c.h.ế.t ta chẳng hề bận tâm, nhưng ta không thể không lo lắng cho Ôn Niệm Niệm.
Nàng ấy là một tiểu nữ nhi xinh đẹp, ta đương nhiên sợ nàng ấy xảy ra chuyện gì.
Không biết sơn tặc có nghe được tin tức gì không.
Đội ngũ của chúng ta vừa mai phục vào Hổ Đầu sơn, đã nghe có người hô:
"Các vị đừng trốn nữa, ta biết triều đình phái các ngươi đến diệt sơn tặc, nhưng hảo hán Hổ Đầu sơn chúng ta cũng không phải ăn chay, Lạc Hầu gia của các ngươi đang ở trong tay bọn ta, à, còn có một tiểu nữ nhi dung mạo xinh đẹp. Ta thấy Lạc Hầu gia rất để tâm đến vị tiểu nữ nhi này, chỉ là không biết trong lòng Lạc Hầu gia, mạng ai quan trọng hơn đây?"
"Thế này đi, Lý Lăng ta xưa nay vốn nhân từ, trong hai người này, ta có thể thả một người, cho các ngươi thời gian một nén nhang, các ngươi chọn đi."
Ngay sau đó, Lý Lăng vung tay một cái, trói Lạc Thần và Ôn Niệm Niệm vào hai bên vách núi.
Dây thừng vừa đứt, người ắt sẽ rơi xuống vực chết.
Lúc này cũng không cần phải ẩn nấp nữa, ta và Ngụy Tướng quân liếc nhìn nhau, lặng lẽ đứng dậy.
Ngụy Tướng quân ra hiệu với ta, ý bảo muốn chọn ai, toàn bộ đều do ta quyết định, mà Lạc Thần và Ôn Niệm Niệm tự nhiên cũng chú ý đến ta.
Ngay lập tức, Lạc Thần liền hừ lạnh một tiếng: "Bản hầu là phu quân của ngươi, ngươi không cứu ta, chẳng lẽ muốn bị hưu thê? Còn Niệm Niệm, ngươi c.h.ế.t vì ta, ta thoát thân sau nhất định sẽ thay ngươi báo thù."
Vừa dứt lời, mỹ nhân lập tức bật khóc, khóc thật là đáng thương: "Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ, hu hu hu. Bọn họ rất hung dữ, ta rất sợ."
"Thôi vậy, tỷ tỷ, tỷ chọn Hầu gia đi, ta không muốn để tỷ tỷ khó xử, ta c.h.ế.t cũng không sao đâu."
Ta lập tức cảm động.
Trà Trà đáng thương như vậy, sao có thể không chọn Trà Trà chứ?
Ta quay đầu hô với thủ hạ: "Toàn lực cứu Ôn di nương, Hầu gia vì đại nghĩa diệt thân, sang năm chúng ta cùng tưởng niệm hắn ta, lên!"
Lạc Thần vẫn chưa chết: ". . ."
Thủ lĩnh sơn tặc: "Giỏi."
11
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phu-quan-mang-ve-mot-muoi-muoi-tra-xanh/phan-7.html.]
Có lẽ là do có hào quang nam chính, Lạc Thần vẫn chưa chết.
Lại còn rơi trúng một ngọn cây cong.
Nửa đêm tỉnh dậy, ta không nhịn được đ.ấ.m giường điên cuồng: "Chết tiệt, cái cây cong vẹo này!"
Nhưng may là lần này Lạc Thần bị thương quá nặng, một thời gian ngắn không thể làm loạn được, ta cũng lười để ý đến hắn ta.
Không có Lạc Thần cản trở, Ôn Niệm Niệm ngày nào cũng đến đưa ta điểm tâm do nàng ấy tự tay làm, còn đàn nhạc múa hát cho ta xem.
Sợ ta ở trong viện buồn chán, nàng ấy còn đặc biệt bảo nha hoàn dựng cho ta một cái xích đu.
Nhìn cái xích đu này, ta không nhịn được ngẩn người.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Nói chung, khung cảnh này dường như rất quen thuộc.
Trong lúc hoảng hốt, ta bị người ta kéo về phía trước, khi hoàn hồn lại thì đã bị Ôn Niệm Niệm ấn lên xích đu, bên tai là tiếng cười như chuông gió của nàng ấy.
"Tỷ tỷ phải ngồi vững đấy! Sức của ta rất mạnh đó, tỷ tỷ nếu sợ, thì hãy gọi tên ta nhé."
Nói xong, không đợi ta phản ứng, cả cái xích đu đã đung đưa.
Lên lên xuống xuống.
Xích đu đung đưa càng lúc càng cao, khung cảnh mơ hồ trong đầu cũng càng lúc càng rõ ràng.
Dường như ở thế giới ban đầu, cũng có người từng nói những lời như vậy.
Chỉ là dù thế nào, ta cũng không nhớ ra được gương mặt người đó.
Tim như thiếu mất một mảnh.
Đột nhiên có chút hoảng loạn.
"Ôn Niệm Niệm!"
"Tỷ tỷ, đừng sợ, ta ở đây."
Rõ ràng chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng ta lại cảm thấy vững vàng chưa từng có.
Dường như chỉ cần có nàng ấy ở bên cạnh, ta chẳng còn sợ điều gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro