Phải Cẩn Thận Trong Truyện Tổng Tài

Chương 5

Nha Sơn Thập Tứ

2025-03-30 12:16:19

Tôi không ngờ lại gặp Kỳ Vinh ở sảnh bệnh viện.

 

Hắn mặc một chiếc hoodie xám, hai tay lười biếng đút túi, cả người trông nhàn nhã ngồi một bên chơi game.

 

Tôi tiến lên vỗ vai hắn. Kỳ Vinh ngẩng đầu, cau mày nhìn về phía tôi, nhưng khi thấy là tôi, khuôn mặt lại lộ vẻ vui mừng:

 

“Tỷ tỷ, sao chị lại đến bệnh viện?”

 

Chàng trai cao hơn 1m80 nhào tới ôm tôi, khiến tôi lảo đảo suýt ngã.

 

“Có một người bạn của tôi chị viện ở đây, chị đến thăm cô ấy.”

 

“À.” Kỳ Vinh gật gù, vẻ mặt bừng tỉnh. “Chị đang nói cái anh hôm trước đúng không? Vừa nhìn đã thấy kiểu gì cũng mắc bệnh nặng.”

 

Tôi bị Kỳ Vinh chọc cười.

 

Bất ngờ, Kỳ Vinh ghé sát vào tôi, thì thầm bên tai:

 

“Đừng nhúc nhích.”

 

Tôi đứng im, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng gỡ một chiếc lá nhỏ mắc trên tóc tôi, sau đó nở nụ cười rạng rỡ tràn ngập ánh nắng:

 

“Xong rồi, tỷ tỷ.”

 

Tôi giơ tay cười xoa đầu hắn, rồi vừa quay lại đã bắt gặp gương mặt xanh mét của Thẩm Văn Dục.

 

Hắn còn chưa kịp nói gì, Kỳ Vinh đã nhanh chóng chắn trước mặt tôi, như một con thú nhỏ xù lông:

 

“Anh đến đây làm gì?”

 

Thẩm Văn Dục lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy châm biếm, nhưng không buồn trả lời. Hắn chỉ sải bước dài về phía tôi.

 

Trước khi tôi kịp phản ứng, một hộp sữa bò ấm đã bị nhét vào lòng tôi:

 

“Cầm lấy làm ấm tay, đúng lúc Tống Từ không muốn uống.”

 

Tôi nhướng mày, cắm ống hút rồi nhấp một ngụm.

 

Kỳ Vinh vẫn đứng đó với vẻ mặt đầy cảnh giác, nhưng từ đầu đến cuối, Thẩm Văn Dục hoàn toàn không để mắt đến hắn.

 

Hắn chỉ nói công ty có việc gấp, dặn tôi chờ tài xế đến đón, không được chạy lung tung khiến hắn thêm phiền phức. Rồi rời đi.

 

Thẩm Văn Dục luôn như vậy—ghét nhất là bị làm phiền.

 

 

---

 

Khi tôi về đến nhà, Thẩm lão phu nhân đã ngồi sẵn trong phòng khách đợi tôi. Vừa thấy tôi, bà gõ gõ cây gậy trong tay, mặt lạnh bảo tôi ngồi xuống cạnh.

 

Tôi ngoan ngoãn làm theo. Lão phu nhân nhìn tôi một lượt, xác nhận tôi không bị thương rồi mới bắt đầu chất vấn:

 

“Có phải con đã giấu Tống Từ ở biệt thự cạnh Hồ Loan không? Con bé ngốc này, có chuyện gì lớn thì cứ nói với bà, sao cứ phải tự chịu đựng một mình?”

 

Tôi cúi đầu, ra vẻ ngoan ngoãn lắng nghe.

 

Cuối cùng, lão phu nhân tức giận vỗ bàn:

 

“Ta đã cho người đuổi Tống Từ ra khỏi đó rồi. Đó là sản nghiệp của con, con cứ giữ lại đi.”

 

Tôi sửng sốt, không ngờ bà lại ra tay dứt khoát như vậy.

 

Lão phu nhân vỗ nhẹ tay tôi, trấn an:

 

“Yên tâm, chỗ của Văn Dục có bà lo.”

 

Thôi rồi, chả ai quản được Thẩm Văn Dục đâu.

 

Tôi chỉ thấy đau đầu. Tôi không muốn đối đầu trực tiếp với Thẩm Văn Dục, nhưng cũng không thể không nói cho hắn chuyện này. Càng nghĩ càng mệt mỏi, tôi đành lấy cớ về phòng nghỉ ngơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Quả nhiên, tôi vừa về chưa bao lâu, điện thoại đã đổ chuông.

 

Đầu dây bên kia là giọng nói trầm thấp quen thuộc của Thẩm Văn Dục:

 

“Cô lấy lại chỗ ở Hồ Loan?”

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

 

“Là bà nội …”

 

Hắn nhàn nhạt đáp:

 

“Ừ, biết rồi. Ngủ sớm đi.”

 

Cúp máy xong, tôi vẫn chưa thể hoàn hồn.

 

Thẩm Văn Dục… từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy?

 

------

 

Tôi nuôi một con dê nhỏ ở hoa viên sau nhà họ Thẩm, đặt tên nó là Thẩm Văn Dục.

 

Tôi thường chọc vào mũi nó rồi hỏi:

 

“Thẩm Văn Dục, mày là thứ gì hả?”

 

Nhưng nó không biết nói, chỉ kêu “Mêee mêee mêee”.

 

Tôi không ngờ con dê nhỏ của mình sẽ đắc tội với Tống Từ.

 

Lúc Thẩm Văn Dục tìm tôi để hỏi tội, tôi đang ăn cơm.

 

Hắn tức giận đùng đùng ném một chiếc váy trắng lên ghế, nhìn thoáng qua củ khoai lang tôi đang ăn dở, giọng điệu đầy khắc nghiệt:

 

“ Uống rượu với khoai lang... Cô còn có tâm trạng ăn cơm à? Sao không lo cho con dê nhỏ của cô đi?”

 

Tôi chớp mắt, chưa hiểu chuyện gì: “Nó ăn rồi.”

 

Trong thoáng chốc, Thẩm Văn Dục nghẹn lời. hắn giơ tay day trán, cố kiềm chế:

 

“Con dê của cô cắn rách váy trắng của Tống Từ. Cái váy này là tôi tặng cô ấy.”

 

Nghe vậy, tôi cũng hơi bực bội. Đúng lúc vừa uống chút rượu, men say làm tôi mạnh dạn hơn, liền xắn tay áo lý luận với hắn:

 

“Anh gọi Tống Từ tới đây đi.

 

Cô ấy quá đáng thật đấy! Sao lại đem váy cho con dê của tôi ăn?

 

Thẩm Văn Dục dễ thương như vậy, cô ấy nỡ lòng nào làm vậy với nó chứ?”

 

Thế là cục diện hoàn toàn đảo ngược. Từ việc Thẩm Văn Dục hùng hổ đến tìm tôi, bây giờ lại thành tôi hùng hổ đi tìm Tống Từ.

 

Nghe nói, cuối cùng tôi bị Thẩm Văn Dục chặn ngang bế về phòng. Trong cơn mơ màng, tôi nhớ ai đó đã hỏi tôi:

 

“ Cô đặt tên con dê là gì?”

 

Tôi cười vui sướng: “Thẩm Văn Dục.”

 

Gương mặt người đối diện lập tức khó nhìn, giọng lạnh như băng:

 

“Nó là cái thứ gì mà cô lại đặt tên là Thẩm Văn Dục?”

 

Tôi nghiêm túc vẫy tay, chỉnh lại lời hắn:

 

“Nó giống Thẩm Văn Dục, không phải cái thứ gì.” (ý chửi là cái thá gì.)

 

Có lẽ tôi uống hơi nhiều, tôi dường như thấy gương mặt của Thẩm Văn Dục hiện lên trước mắt. Hắn nghiến răng, nghiến lợi nói:

 

“Tốt lắm, cô giỏi lắm.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phải Cẩn Thận Trong Truyện Tổng Tài

Số ký tự: 0