Phải Cẩn Thận Trong Truyện Tổng Tài
Chương 4
Nha Sơn Thập Tứ
2025-03-30 12:16:19
Ngày hôm sau, tôi và Tống Từ bị trói đến một bãi đá ngầm. Bên dưới là biển rộng cuộn sóng dữ dội, tôi thật sự rất sợ hai tên ngốc kia sẽ làm một tiết mục"chỉ có thể cứu một người".
Tôi không hề nghi ngờ rằng Thẩm Văn Dục sẽ dứt khoát từ bỏ tôi.
May mà hai tên kia không làm vậy. Sau khi Thẩm Văn Dục ném tiền qua, họ liền thả chúng tôi đi. Khi Tống Từ nhào vào lòng hắn, tôi cũng vừa kịp bước tới phía đối diện.
Ngay lúc đó, một nhóm cảnh sát ập đến, nhanh chóng quật ngã những kẻ bắt cóc xuống đất.
Thẩm Văn Dục liếc nhìn tôi một cái, rồi tập trung ôm lấy Tống Từ vỗ về an ủi. Thế nhưng, tôi cứ có cảm giác ánh mắt hắn vô tình hay cố ý vẫn dừng lại trên người tôi.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, Tống Từ đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi:
“Vương Miểu, cô định chạy đi đâu?”
Cổ tay bị siết đau, tôi ngẩng đầu, vừa vặn thấy cô ta vẻ mặt căng thẳng đẩy Thẩm Văn Dục ra, sau đó giơ ngón tay chỉ thẳng vào tôi.
“Thẩm Văn Dục, chính Vương Miểu đã khiến em bị bắt đến đây! Nếu anh không tin thì…” Ánh mắt cô ta thoáng hoảng loạn, nhưng khi nhìn thấy hai tên bắt cóc, lại nhanh chóng trấn tĩnh.
“Anh không tin thì có thể hỏi bọn họ.”
Tôi đối diện ánh mắt dò xét của Thẩm Văn Dục. Hắn nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu sau mới khẽ mở môi mỏng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Vương Miểu, tốt nhất cô nên cầu nguyện chuyện này không liên quan đến mình.”
Tống Từ rõ ràng không hài lòng với thái độ của Thẩm Văn Dục, cô ta nóng lòng muốn hắn trừng phạt tôi. Nhưng Thẩm Văn Dục vẫn thờ ơ, ngược lại, chính cô ta lại phun ra một ngụm máu.
Thẩm Văn Dục hoảng hốt, lập tức bế cô ta lên, gọi tài xế đưa đến bệnh viện. Trước khi lên xe, hắn còn quay đầu nhìn tôi, ra lệnh:
“Cô cũng lên đi.”
Tôi cọ tới cọ lui lên xe, ngay ngắn ngồi ở ghế phụ, mở hai tay ra, vẻ mặt tiếc nuối:
“Anh kêu tôi theo cũng vô ích thôi, tôi và cô ta không cùng nhóm máu.”
Thẩm Văn Dục nghiến răng, dùng đầu lưỡi chống má trong, giọng điệu có chút bực dọc:
“Vương Miểu, đầu óc cô mỗi ngày đều nghĩ cái gì vậy?”
“Tôi bảo cô đến bệnh viện kiểm tra xem có bị thương gì không. Tránh để bà nội lại đến tìm tôi gây phiền phức.”
…Hả? Thế mà không phải là gọi tôi đi truyền m.á.u cho Tống Từ à?
Xem ra mấy bộ tiểu thuyết cũng không đúng hoàn toàn, trong các tổng tài vẫn có người là bình thường.
Tôi không hề nghi ngờ rằng Thẩm Văn Dục sẽ dứt khoát từ bỏ tôi.
May mà hai tên kia không làm vậy. Sau khi Thẩm Văn Dục ném tiền qua, họ liền thả chúng tôi đi. Khi Tống Từ nhào vào lòng hắn, tôi cũng vừa kịp bước tới phía đối diện.
Ngay lúc đó, một nhóm cảnh sát ập đến, nhanh chóng quật ngã những kẻ bắt cóc xuống đất.
Thẩm Văn Dục liếc nhìn tôi một cái, rồi tập trung ôm lấy Tống Từ vỗ về an ủi. Thế nhưng, tôi cứ có cảm giác ánh mắt hắn vô tình hay cố ý vẫn dừng lại trên người tôi.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, Tống Từ đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi:
“Vương Miểu, cô định chạy đi đâu?”
Cổ tay bị siết đau, tôi ngẩng đầu, vừa vặn thấy cô ta vẻ mặt căng thẳng đẩy Thẩm Văn Dục ra, sau đó giơ ngón tay chỉ thẳng vào tôi.
“Thẩm Văn Dục, chính Vương Miểu đã khiến em bị bắt đến đây! Nếu anh không tin thì…” Ánh mắt cô ta thoáng hoảng loạn, nhưng khi nhìn thấy hai tên bắt cóc, lại nhanh chóng trấn tĩnh.
“Anh không tin thì có thể hỏi bọn họ.”
Tôi đối diện ánh mắt dò xét của Thẩm Văn Dục. Hắn nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu sau mới khẽ mở môi mỏng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Vương Miểu, tốt nhất cô nên cầu nguyện chuyện này không liên quan đến mình.”
Tống Từ rõ ràng không hài lòng với thái độ của Thẩm Văn Dục, cô ta nóng lòng muốn hắn trừng phạt tôi. Nhưng Thẩm Văn Dục vẫn thờ ơ, ngược lại, chính cô ta lại phun ra một ngụm máu.
Thẩm Văn Dục hoảng hốt, lập tức bế cô ta lên, gọi tài xế đưa đến bệnh viện. Trước khi lên xe, hắn còn quay đầu nhìn tôi, ra lệnh:
“Cô cũng lên đi.”
Tôi cọ tới cọ lui lên xe, ngay ngắn ngồi ở ghế phụ, mở hai tay ra, vẻ mặt tiếc nuối:
“Anh kêu tôi theo cũng vô ích thôi, tôi và cô ta không cùng nhóm máu.”
Thẩm Văn Dục nghiến răng, dùng đầu lưỡi chống má trong, giọng điệu có chút bực dọc:
“Vương Miểu, đầu óc cô mỗi ngày đều nghĩ cái gì vậy?”
“Tôi bảo cô đến bệnh viện kiểm tra xem có bị thương gì không. Tránh để bà nội lại đến tìm tôi gây phiền phức.”
…Hả? Thế mà không phải là gọi tôi đi truyền m.á.u cho Tống Từ à?
Xem ra mấy bộ tiểu thuyết cũng không đúng hoàn toàn, trong các tổng tài vẫn có người là bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro