Phải Cẩn Thận Trong Truyện Tổng Tài
Chương 3
Nha Sơn Thập Tứ
2025-03-30 12:16:19
Chiếc khăn trùm đầu bị giật xuống, tôi bị trói trên ghế. Trước mắt tôi là một nhà kho bỏ hoang, mặt đất loang lổ những vệt gỉ sắt đỏ tươi.
Đôi mắt vừa mới mở ra chưa kịp thích nghi với ánh sáng chói lóa trong nhà kho, tôi khẽ lắc đầu, thì ngay lập tức, một con d.a.o nhỏ đã kề sát cổ tôi.
"Cô chính là vợ của Thẩm Văn Dục?"
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu.
"Đúng là tôi là vợ của Thẩm Văn Dục, nhưng anh ta không yêu tôi. Anh ta sẽ không bỏ tiền chuộc tôi đâu. Các người bắt nhầm người rồi."
"Thẩm Văn Dục có một 'bạch nguyệt quang' tên là Tống Từ. Cô ta mới là người trong lòng anh ta. Cô ta đang ở biệt thự trên núi Loan Sơn bên hồ Bàn Hồ. Nếu các người bắt cô ta, Thẩm Văn Dục nhất định sẽ chi tiền."
Có lẽ tôi vừa tiết lộ quá nhiều thông tin một lúc, hai tên bắt cóc nhìn nhau rồi im lặng hồi lâu.
Thật ra tôi không hề muốn lôi Tống Từ vào chuyện này. Nhưng tôi hiểu rõ tính cách của Thẩm Văn Dục. Nếu biết tôi bị bắt cóc, hắn chắc chắn sẽ vui mừng vì cuối cùng cũng có thể đường hoàng đến với Tống Từ. Hắn chắc chắn sẽ không cứu tôi.
Nhưng nếu Tống Từ cũng bị bắt, thì lại là chuyện khác.
Một ngày rưỡi ngày sau, Tống Từ bị trumg khăn trùm đầu và đưa đến trước mặt tôi.
Cô ta ấy một chiếc váy trắng, đôi cổ tay vì giãy giụa mà bị dây thừng siết chặt đến chảy máu. Tôi giả vờ vô tội:
" Tiểu Từ, sao cô cũng ở đây vậy?"
Tống Từ khinh bỉ lườm tôi một cái, sau đó tiếp tục giãy giụa, cố gắng thoát khỏi dây trói. Cô ấy cắn chặt môi, ánh mắt tràn đầy kiên nghị.
Ban đầu tôi chỉ định tẩy sạch hiềm nghi cho bản thân, và kết quả hiện tại khiến tôi rất hài lòng. Chỉ là tôi không ngờ bọn bắt cóc lại nói tiếp.
"Không phải chính cô bảo chúng tôi trói cô ta đến sao?"
Tôi: "…"
Tôi quay đầu nhìn Tống Từ. Cô ấy nghẹn họng trừng to mắt nhìn tôi, hồi lâu sau mới phỉ nhổ hai chữ: "Đồ đàn bà ác độc!"
Bọn bắt cóc trói chúng tôi lại với nhau, rồi giơ điện thoại đến trước mặt Tống Từ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Gọi cho người đàn ông của cô đi."
Tống Từ quay mặt đi, vẻ mặt không sợ gì cả.
Bọn bắt cóc bực bội, dùng thân d.a.o vỗ nhẹ lên mặt cô, giọng điệu đầy khinh thường:
"Ồ, vẫn còn cứng đầu à? Để xem xương cô cứng hơn hay con d.a.o này cứng hơn. Đông Tử, mang hai ả này đi—"
"Khoan đã!" Tôi mãi mới nhổ được miếng vải trong miệng ra. "Để tôi gọi cho anh ta."
Chiếc điện thoại được đưa đến trước mặt tôi. Tôi ấn số của Thẩm Văn Dục. Đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm thấp, lười biếng:
"Chuyện gì?"
Tôi e hèm chỉnh giọng, bắt đầu khóc lóc kể lể rằng tôi bị bắt cóc, cầu xin hắn lấy tiền cứu tôi.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Sau một hồi im lặng, Thẩm Văn Dục chỉ hờ hững đáp lại một tiếng: "Ờ."
Tôi đành phải đá Tống Từ một cái. Cô ta kêu lên một tiếng. Ngay lập tức, giọng nói bên kia điện thoại trở nên nghiêm túc:
"Cô đang ở đâu? Tống Từ cũng bị bắt cùng cô à?"
Tôi còn chưa kịp trả lời thì điện thoại đã bị giật lại. Tên cầm đầu bọn bắt cóc cười nham hiểm:
"Nếu không muốn người phụ nữ của anh chết, trước 12 giờ trưa mai, mang 8 triệu tệ đến bến tàu Tân Hải. Nếu dám báo cảnh sát…"
Hắn còn chưa nói dứt lời đã bị cắt ngang:
“4 triệu được không? Tôi chỉ cứu một người.”
Nghe thử xem, nghe thử xem, Thẩm Văn Dục nói thế mà nghe lọt tai được sao?
Đến cả bọn bắt cóc cũng không chịu nổi, trực tiếp buông một câu: “Không thấy 8 triệu thì đến nhặt xác đi.”
Rồi dứt khoát cúp máy.
Đôi mắt vừa mới mở ra chưa kịp thích nghi với ánh sáng chói lóa trong nhà kho, tôi khẽ lắc đầu, thì ngay lập tức, một con d.a.o nhỏ đã kề sát cổ tôi.
"Cô chính là vợ của Thẩm Văn Dục?"
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu.
"Đúng là tôi là vợ của Thẩm Văn Dục, nhưng anh ta không yêu tôi. Anh ta sẽ không bỏ tiền chuộc tôi đâu. Các người bắt nhầm người rồi."
"Thẩm Văn Dục có một 'bạch nguyệt quang' tên là Tống Từ. Cô ta mới là người trong lòng anh ta. Cô ta đang ở biệt thự trên núi Loan Sơn bên hồ Bàn Hồ. Nếu các người bắt cô ta, Thẩm Văn Dục nhất định sẽ chi tiền."
Có lẽ tôi vừa tiết lộ quá nhiều thông tin một lúc, hai tên bắt cóc nhìn nhau rồi im lặng hồi lâu.
Thật ra tôi không hề muốn lôi Tống Từ vào chuyện này. Nhưng tôi hiểu rõ tính cách của Thẩm Văn Dục. Nếu biết tôi bị bắt cóc, hắn chắc chắn sẽ vui mừng vì cuối cùng cũng có thể đường hoàng đến với Tống Từ. Hắn chắc chắn sẽ không cứu tôi.
Nhưng nếu Tống Từ cũng bị bắt, thì lại là chuyện khác.
Một ngày rưỡi ngày sau, Tống Từ bị trumg khăn trùm đầu và đưa đến trước mặt tôi.
Cô ta ấy một chiếc váy trắng, đôi cổ tay vì giãy giụa mà bị dây thừng siết chặt đến chảy máu. Tôi giả vờ vô tội:
" Tiểu Từ, sao cô cũng ở đây vậy?"
Tống Từ khinh bỉ lườm tôi một cái, sau đó tiếp tục giãy giụa, cố gắng thoát khỏi dây trói. Cô ấy cắn chặt môi, ánh mắt tràn đầy kiên nghị.
Ban đầu tôi chỉ định tẩy sạch hiềm nghi cho bản thân, và kết quả hiện tại khiến tôi rất hài lòng. Chỉ là tôi không ngờ bọn bắt cóc lại nói tiếp.
"Không phải chính cô bảo chúng tôi trói cô ta đến sao?"
Tôi: "…"
Tôi quay đầu nhìn Tống Từ. Cô ấy nghẹn họng trừng to mắt nhìn tôi, hồi lâu sau mới phỉ nhổ hai chữ: "Đồ đàn bà ác độc!"
Bọn bắt cóc trói chúng tôi lại với nhau, rồi giơ điện thoại đến trước mặt Tống Từ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Gọi cho người đàn ông của cô đi."
Tống Từ quay mặt đi, vẻ mặt không sợ gì cả.
Bọn bắt cóc bực bội, dùng thân d.a.o vỗ nhẹ lên mặt cô, giọng điệu đầy khinh thường:
"Ồ, vẫn còn cứng đầu à? Để xem xương cô cứng hơn hay con d.a.o này cứng hơn. Đông Tử, mang hai ả này đi—"
"Khoan đã!" Tôi mãi mới nhổ được miếng vải trong miệng ra. "Để tôi gọi cho anh ta."
Chiếc điện thoại được đưa đến trước mặt tôi. Tôi ấn số của Thẩm Văn Dục. Đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm thấp, lười biếng:
"Chuyện gì?"
Tôi e hèm chỉnh giọng, bắt đầu khóc lóc kể lể rằng tôi bị bắt cóc, cầu xin hắn lấy tiền cứu tôi.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Sau một hồi im lặng, Thẩm Văn Dục chỉ hờ hững đáp lại một tiếng: "Ờ."
Tôi đành phải đá Tống Từ một cái. Cô ta kêu lên một tiếng. Ngay lập tức, giọng nói bên kia điện thoại trở nên nghiêm túc:
"Cô đang ở đâu? Tống Từ cũng bị bắt cùng cô à?"
Tôi còn chưa kịp trả lời thì điện thoại đã bị giật lại. Tên cầm đầu bọn bắt cóc cười nham hiểm:
"Nếu không muốn người phụ nữ của anh chết, trước 12 giờ trưa mai, mang 8 triệu tệ đến bến tàu Tân Hải. Nếu dám báo cảnh sát…"
Hắn còn chưa nói dứt lời đã bị cắt ngang:
“4 triệu được không? Tôi chỉ cứu một người.”
Nghe thử xem, nghe thử xem, Thẩm Văn Dục nói thế mà nghe lọt tai được sao?
Đến cả bọn bắt cóc cũng không chịu nổi, trực tiếp buông một câu: “Không thấy 8 triệu thì đến nhặt xác đi.”
Rồi dứt khoát cúp máy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro