Phải Cẩn Thận Trong Truyện Tổng Tài
Chương 2
Nha Sơn Thập Tứ
2025-03-30 12:16:19
Bên ngoài không biết từ khi nào đã đổ mưa.
Thẩm Văn Dục bung dù, một mình lên xe, còn tôi chỉ có thể dầm mưa chui vào ghế sau.
Vừa ngồi vào xe, một chiếc khăn lông bị ném thẳng vào mặt tôi. Ngẩng đầu nhìn hắn, tôi thấy hắn cau mày:
"Lau khô đi, đừng làm bẩn xe tôi."
Tôi gật đầu, cầm khăn lau tóc. Dù cửa xe đã đóng, nhưng không khí trong xe vẫn có chút lạnh, khiến tôi không nhịn được mà hắt xì một cái.
Thẩm Văn Dục thuận tay bật chế độ sưởi ấm:
"Bà nội bảo hôm nay chúng ta cùng về Thẩm gia ăn cơm."
Tôi: “Ừ.”
Im lặng một lúc, Thẩm Văn Dục lại nói:
"Đợi lát nữa cô thay quần áo rồi tham dự, không mọi người lại bảo tôi đối xử không tốt với cô"
Tôi gật đầu, vừa lau tóc vừa đáp: "Ừ".
Hắn dường như không chịu nổi bầu không khí im lặng quỷ dị trong xe, lại lên tiếng:
“Cô thật sự không muốn bồi dưỡng tình cảm với chồng mình sao? Không muốn ngồi vững vị trí Thẩm phu nhân à?”
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
“Tất nhiên, tôi không bảo cô tranh giành với Tống Từ. Tôi chỉ khuyên cô nếu có suy nghĩ đó thì nên dập tắt sớm.”
Tôi dừng lau tóc, nghiêm túc và chân thành nhìn anh ta:
“Thẩm Văn Dục, anh cứ yên tâm. Tôi tuyệt đối không có bất kỳ ý đồ gì với anh. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên.”
“ Kết cục của một kẻ si tình vẫn còn đang đào rau dại trên Douyin đây, tôi hiểu cả.” Tôi giơ ba ngón tay lên thề để hắn tin.
Thẩm Văn Dục lạnh lùng “ừ” một tiếng. Đột nhiên, anh ta phanh gấp quẹo sang, đập tay lên vô lăng, chửi thề một câu.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Tôi nhận ra hôm nay cảm xúc của hắn có điều bất thường. Quả nhiên, ngay sau đó, hắn mở cửa xe, kéo tôi xuống:
" Đi bộ về đi.”
Tôi ngây người: “Vì sao?”
Dưới màn mưa, Thẩm Văn Dục cười lạnh nhạt:
“Để bà nội đau lòng cô chứ sao. Vương Miểu, không phải cô giỏi giả vờ đáng thương nhất à?”
Chiếc xe thể thao màu đen biến mất giữa màn mưa. Tôi thở dài bất đắc dĩ, mở ứng dụng đặt xe.
Nửa giờ sau, tôi đến khu biệt thự của Thẩm gia.
Thẩm lão phu nhân đã ngồi đợi sẵn ở ghế đầu. Tôi đã thay một bộ quần áo sạch sẽ trước khi gặp.
Thẩm Văn Dục rất hài lòng với biểu hiện của tôi, khẽ gật đầu. Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Hắn thong thả ung dung cắt một miếng bò bít tết, sau đó đưa tôi một ly sữa đậu nành:
“ Miểu Miểu, uống đi, ấm người.”
Thẩm lão phu nhân cười trêu chọc:
“Thằng nhóc này cũng biết đau lòng vợ đấy.”
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười, nhận lấy ly sữa đậu nành. Thẩm Văn Dục nhỏ giọng hỏi tôi đến bằng gì.
"Gọi xe."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm lão phu nhân tiếp tục bóc xoài đặt vào đĩa cho tôi, cười hiền hậu:
“Miểu Miểu gầy quá, ăn thêm trái cây đi.”
Tôi đang không biết từ chối như nào thì Thẩm Văn Dục nhận lấy miếng xoài, thản nhiên nói:
“ Bà nội, cô ấy dị ứng xoài.”
Bà ấy bỗng rất xấu hổ. Tôi cũng không cảm thấy như nào, dù sao lúc trước bà ấy cũng không thích tôi lắm. Nhưng ngay sau đó, bà ấy như nhớ đến cái gì vỗ nhẹ tay hắn:
“Con phải đối xử tốt với Mênh Mang, đừng quên lúc trước con bị bệnh, con bé đã chăm sóc con thế nào.”
"Khụ..." Tôi bị sặc nước.
Thẩm Văn Dục đang cắt bít tết, nghe vậy khựng lại một chút, cười như không cười liếc tôi một cái. Tôi bỗng có chút chột dạ, cúi đầu không nhìn hắn.
Ba năm trước, Thẩm Văn Dục bị cắt đứt tài chính vì Tống Từ. Đúng lúc ấy, hắn trùng hợp đổ bệnh nặng, cần gấp một khoản tiền lớn để điều trị.
Khi đó, công việc kinh doanh của tôi đang trên đà phát triển, kiếm được không ít tiền.
Sau này tôi mới biết, đó chỉ là một vở kịch. Thẩm lão phu nhân rất tin tưởng tôi sẽ đồng cam cộng khổ, còn Tống Từ chỉ ham tiền của Thẩm gia.
Dù sau này Thẩm Văn Dục có khỏi hẳn, Thẩm lão phu nhân vẫn cứ gặp ai cũng kể về khoảng thời gian Thẩm Văn Dục bị bệnh, rằng tôi đã chăm sóc thế nào, không rời không bỏ thế nào.
Chỉ là, bà đã nhầm nhân vật chính.
Người không ngại vất vả ngày đêm túc trực bên giường bệnh chăm sóc Thẩm Văn Dục không phải tôi, mà là Tống Từ. Cô ấy thậm chí còn từng tìm tôi vay tiền vì không đủ chi phí nộp viện phí.
Lúc ấy, tôi đã nói gì nhỉ?
Đúng rồi, tôi đẩy Tống Từ ra:
“ Nếu Thẩm Văn Dục thật lòng yêu tôi, thì đã không mắc bệnh đắt như vậy vào thời điểm sự nghiệp tôi đang cất cánh.”
Trên giường bệnh, Thẩm Văn Dục nghe vậy liền bị tức đến hộc ra một ngụm máu.
Nhưng không biết vì sao hắn không hề vạch trần tôi trước mặt bà nội. Ngược lại, hắn còn khiến bà nghĩ rằng tôi là người đã đồng cam cộng khổ với hắn.
Bây giờ nhắc lại chuyện này, tôi vẫn có chút chột dạ, chỉ có thể vội vàng gắp đồ ăn Thẩm lão phu nhân, bảo bà ăn nhiều một chút.
Thẩm Văn Dục ăn xong miếng thịt bò cuối cùng trên đĩa, lấy áo khoác trên ghế rồi đứng dậy:
“ Bà nội, con đi làm đây.”
Thẩm lão phu nhân cau mày, không hài lòng:
“Con không thể lúc nào cũng chỉ biết vùi đầu vào công việc, phải dành thời gian ở bên Miểu Miểu nhiều hơn.”
Thật ra cũng không cần lắm đâu.
Thẩm Văn Dục thản nhiên liếc nhìn tôi một cái, cầm chìa khóa xe trên bàn rồi xoay người rời đi.
Tôi tiếp tục cúi đầu uống cháo của mình.
Uống được một nửa, cánh tay bỗng bị ai đó đẩy nhẹ.
Ngẩng đầu lên, tôi chạm phải ánh mắt đầy hưng phấn của Thẩm lão thái thái. Bà đưa tôi một hộp giữ nhiệt, còn giơ tay cổ vũ.
“Con à, đừng lúc nào cũng nhường nhịn như thế. Bên ngoài có biết bao tiểu hồ ly tinh đang dòm ngó đấy.” Bà vỗ vỗ tay tôi, lại nhét hộp cơm vào tay tôi.
“Con mang cháo đến cho Văn Dục đi, lúc nãy nó chưa ăn được bao nhiêu đâu. Nhân tiện chờ nó tan làm hai đứa cùng nhau về.”
Tôi im lặng một lúc, nghĩ mãi mà không tìm được lý do từ chối, đành miễn cưỡng gật đầu.
Dù sao tôi chỉ cần mang cháo đến là có thể báo cáo với nãi nãi, còn Thẩm Văn Dục có uống hay không, tôi cũng lười quan tâm. Để tránh tài xế làm lộ chuyện với bà, tôi quyết định gọi taxi đi.
Nhưng vừa bước ra khỏi cổng lớn của Thẩm gia, tôi liền bị ai đó dùng khăn bịt kín miệng mũi.
Trước khi hôn mê, trong đầu tôi chỉ có ba chữ:
Thật m.á.u chó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro