Phải Cẩn Thận Trong Truyện Tổng Tài
Chương 6
Nha Sơn Thập Tứ
2025-03-30 12:16:19
Hôm sau tỉnh rượu, tôi hèn nhát đi tìm Thẩm Văn Dục xin lỗi.
Dù gì thì nhà tôi cũng chẳng có gia nghiệp lớn như nhà họ Thẩm, ngày nào cũng sợ nghe hắn thốt lên năm chữ: “ Trời lạnh, phá sản đi”.
Hơn nữa, đúng là con dê nhỏ của tôi làm sai trước.
Khi tôi đưa chiếc váy đã khâu lại cho Thẩm Văn Dục, hắn lấy qua rồi bật cười:
“ Cô lấy đâu ra cái giẻ lau này vậy?”
Tôi có chút bực mình: “Đây là váy của Tống Từ! Tôi vất vả lắm mới vá lại được, không phải giẻ lau!”
Lúc này, Thẩm Văn Dục mới gập máy tính, nghiêm túc nhìn đường may vụng về của tôi:
“Vá cũng khá đấy, nhưng lần sau đừng vá nữa.”
Tôi tức giận giật lại chiếc váy:
“Thích mặc hay không thì tùy! Mà này, sao anh lại đưa Tống Từ về nhà? Nếu bà nội biết thì sao?”
Hắn uống một ngụm cà phê:
“Đừng lo, tôi chỉ đưa cô ấy về lấy đồ, bà nội sẽ không biết đâu.”
Hắn suy nghĩ rồi nói thêm một câu:
“Trừ khi cô đi mách lẻo.”
Tôi rầu rĩ " OK". Sau đó, chợt nhớ ra, liền hỏi:
“Tối nay anh ngủ lại Thẩm gia à?”
Thẩm Văn Dục dừng gõ bàn phím, nhìn tôi bằng ánh mắt cười như không cười:
“Có đêm nào tôi không ngủ ở Thẩm Gia?”
Lời này như tiếng sét giữa trời quang, khiến tôi kinh ngạc:
“Vậy tại sao tôi không biết?”
Hắn xoa đầu tôi:
“Cô ngủ say như lợn chết, biết cái gì chứ?”
Bà nội đi du lịch Florence.
Tối hôm bà xuất ngoại, tôi đưa Kỳ Vinh về nhà, nhưng không ngờ Thẩm Văn Dục cũng dẫn theo Tống Từ.
Thế là bốn chúng tôi ngồi trong phòng khách, ai nấy đều trầm mặc, nhìn nhau không nói gì, không khí đầy quỷ dị.
Tôi ho nhẹ, lấy ra một bộ bài poker:
“Nếu không thì… đấu địa chủ?”
Thực ra, đấu địa chủ chỉ là cái cớ.
Việc tôi đưa Kỳ Vinh về nhà cũng không phải ý của tôi, mà là kế hoạch của Thẩm Văn Dục.
Tôi không biết hắn đang tính toán gì, chỉ biết… con dê nhỏ của tôi lại gây họa.
Lần trước nó gặm rách váy của Tống Từ. Lần này, nó trực tiếp húc cô ấy ngã xuống đất, cô ta còn nôn ra máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi có chút hoảng loạn, đứng ở một bên nhìn Thẩm Văn Dục bế Tống Từ đi. Trước khi rời đi, hắn nhìn tôi thật sâu.
Kỳ Vinh bước tới, xoa đầu tôi, trấn an:
“Đừng lo lắng.”
Rồi hắn lấy từ túi ra một chiếc vòng, đeo lên cổ con dê nhỏ:
“ Thật xinh đẹp, xinh đẹp như Miểu Miểu vậy.”
Đột nhiên, tôi muốn khóc.
Nhưng cuối cùng, tôi chỉ ngồi xổm xuống, ôm chặt con dê và Kỳ Vinh.
Khóc nửa chừng, tôi ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng hỏi Kỳ Vinh:
“Nếu chị có thể thực hiện một điều ước cho em, em muốn gì?”
Hắn nhún vai: “Em chẳng có gì muốn cả. Nhưng nếu nhất định phải có, thì… chị giúp em tìm công việc đi.”
Chỉ một câu nói, lòng tôi như ngã vào vực sâu.
Trước đó, Thẩm Văn Dục đã bảo tôi:
“ Cô có thể hỏi Kỳ Vinh có muốn gì không? Chẳng hạn… một công việc. Nhớ nói rõ là công việc ở tập đoàn Thẩm thị.”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác mình đã rơi vào một cái mạng nhện vô hình. Một cái bẫy mà tôi tự buộc chặt mình, không hề hay biết.
Rồi Kỳ Vinh lại nói:
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
“Em thấy làm việc ở tập đoàn Thẩm thị cũng không tồi.”
Khi tôi và Kỳ Vinh vội vã xuống phòng khách, Thẩm Văn Dục đang bôi thuốc cho Tống Từ.
Cô ấy bị xước lòng bàn tay khi bị húc.
Vừa thấy tôi, Tống Từ lập tức nhào vào lòng Thẩm Văn Dục, khóc như hoa lê dính mưa.
Còn sắc mặt hắn thì rất khó nhìn:
“ Cô nuôi con súc sinh tốt thật đấy.”
Những người giúp việc trong biệt thự đều như đang xem kịch, ánh mắt đánh giá tôi. Ngay cả bác sĩ cũng ngẩng đầu lên nhìn. Tôi bỗng chỉ cảm thấy vô cùng lúng túng, xấu hổ đến cực điểm.
"Dê nhỏ bình thường rất ngoan ngoãn, tôi không biết vì sao nó lại làm Tống Từ bị thương... Hơn nữa, nó vốn không có tư w, không biết..."
Lời tôi còn chưa nói hết đã bị Thẩm Văn Dục lạnh lùng cắt ngang:
"Súc sinh không có tư tưởng, chẳng lẽ chủ nhân cũng không có?"
Xung quanh vang lên những tiếng cười nhạo khe khẽ. Tôi giống như một đứa trẻ mắc lỗi, bị đưa lên bục giảng để công khai xử phạt. Kỳ Vinh khẽ xoa chóp mũi, hé miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói gì.
"Chỉ là một con dê con mà thôi, nó đâu biết gì. Nếu không phải có người tự lao đến trước mặt nó, thì sao nó có thể làm người khác bị thương?"
Người lên tiếng giúp tôi lại chính là vị bác sĩ kia. Vừa thu dọn hộp thuốc, hắn vừa cười lạnh:
"Thẩm tổng có vẻ hơi nghiêm trọng hóa vấn đề rồi. Không biết, còn tưởng rằng vị tiểu thư trong lòng ngài mới là Thẩm phu nhân đấy."
Tôi biết vị bác sĩ này, hắn tên là Chu Trì, mới từ nước ngoài trở về, y thuật vô cùng cao minh. Tôi không ngờ chỉ vì một vết trầy xước nhỏ trên tay Tống Từ, Thẩm Văn Dục cũng mời hắn đến.
Cũng như tôi không ngờ hắn lại bênh vực tôi.
Thẩm Văn Dục rõ ràng đã bị chọc giận. Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y Tống Từ trong vô thức, đến mức cô ấy nhíu mày, nhưng hắn hoàn toàn không nhận ra.
"Bác sĩ Chu cũng thật rảnh rỗi, thích đi lo chuyện bao đồng."
Dù gì thì nhà tôi cũng chẳng có gia nghiệp lớn như nhà họ Thẩm, ngày nào cũng sợ nghe hắn thốt lên năm chữ: “ Trời lạnh, phá sản đi”.
Hơn nữa, đúng là con dê nhỏ của tôi làm sai trước.
Khi tôi đưa chiếc váy đã khâu lại cho Thẩm Văn Dục, hắn lấy qua rồi bật cười:
“ Cô lấy đâu ra cái giẻ lau này vậy?”
Tôi có chút bực mình: “Đây là váy của Tống Từ! Tôi vất vả lắm mới vá lại được, không phải giẻ lau!”
Lúc này, Thẩm Văn Dục mới gập máy tính, nghiêm túc nhìn đường may vụng về của tôi:
“Vá cũng khá đấy, nhưng lần sau đừng vá nữa.”
Tôi tức giận giật lại chiếc váy:
“Thích mặc hay không thì tùy! Mà này, sao anh lại đưa Tống Từ về nhà? Nếu bà nội biết thì sao?”
Hắn uống một ngụm cà phê:
“Đừng lo, tôi chỉ đưa cô ấy về lấy đồ, bà nội sẽ không biết đâu.”
Hắn suy nghĩ rồi nói thêm một câu:
“Trừ khi cô đi mách lẻo.”
Tôi rầu rĩ " OK". Sau đó, chợt nhớ ra, liền hỏi:
“Tối nay anh ngủ lại Thẩm gia à?”
Thẩm Văn Dục dừng gõ bàn phím, nhìn tôi bằng ánh mắt cười như không cười:
“Có đêm nào tôi không ngủ ở Thẩm Gia?”
Lời này như tiếng sét giữa trời quang, khiến tôi kinh ngạc:
“Vậy tại sao tôi không biết?”
Hắn xoa đầu tôi:
“Cô ngủ say như lợn chết, biết cái gì chứ?”
Bà nội đi du lịch Florence.
Tối hôm bà xuất ngoại, tôi đưa Kỳ Vinh về nhà, nhưng không ngờ Thẩm Văn Dục cũng dẫn theo Tống Từ.
Thế là bốn chúng tôi ngồi trong phòng khách, ai nấy đều trầm mặc, nhìn nhau không nói gì, không khí đầy quỷ dị.
Tôi ho nhẹ, lấy ra một bộ bài poker:
“Nếu không thì… đấu địa chủ?”
Thực ra, đấu địa chủ chỉ là cái cớ.
Việc tôi đưa Kỳ Vinh về nhà cũng không phải ý của tôi, mà là kế hoạch của Thẩm Văn Dục.
Tôi không biết hắn đang tính toán gì, chỉ biết… con dê nhỏ của tôi lại gây họa.
Lần trước nó gặm rách váy của Tống Từ. Lần này, nó trực tiếp húc cô ấy ngã xuống đất, cô ta còn nôn ra máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi có chút hoảng loạn, đứng ở một bên nhìn Thẩm Văn Dục bế Tống Từ đi. Trước khi rời đi, hắn nhìn tôi thật sâu.
Kỳ Vinh bước tới, xoa đầu tôi, trấn an:
“Đừng lo lắng.”
Rồi hắn lấy từ túi ra một chiếc vòng, đeo lên cổ con dê nhỏ:
“ Thật xinh đẹp, xinh đẹp như Miểu Miểu vậy.”
Đột nhiên, tôi muốn khóc.
Nhưng cuối cùng, tôi chỉ ngồi xổm xuống, ôm chặt con dê và Kỳ Vinh.
Khóc nửa chừng, tôi ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng hỏi Kỳ Vinh:
“Nếu chị có thể thực hiện một điều ước cho em, em muốn gì?”
Hắn nhún vai: “Em chẳng có gì muốn cả. Nhưng nếu nhất định phải có, thì… chị giúp em tìm công việc đi.”
Chỉ một câu nói, lòng tôi như ngã vào vực sâu.
Trước đó, Thẩm Văn Dục đã bảo tôi:
“ Cô có thể hỏi Kỳ Vinh có muốn gì không? Chẳng hạn… một công việc. Nhớ nói rõ là công việc ở tập đoàn Thẩm thị.”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác mình đã rơi vào một cái mạng nhện vô hình. Một cái bẫy mà tôi tự buộc chặt mình, không hề hay biết.
Rồi Kỳ Vinh lại nói:
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
“Em thấy làm việc ở tập đoàn Thẩm thị cũng không tồi.”
Khi tôi và Kỳ Vinh vội vã xuống phòng khách, Thẩm Văn Dục đang bôi thuốc cho Tống Từ.
Cô ấy bị xước lòng bàn tay khi bị húc.
Vừa thấy tôi, Tống Từ lập tức nhào vào lòng Thẩm Văn Dục, khóc như hoa lê dính mưa.
Còn sắc mặt hắn thì rất khó nhìn:
“ Cô nuôi con súc sinh tốt thật đấy.”
Những người giúp việc trong biệt thự đều như đang xem kịch, ánh mắt đánh giá tôi. Ngay cả bác sĩ cũng ngẩng đầu lên nhìn. Tôi bỗng chỉ cảm thấy vô cùng lúng túng, xấu hổ đến cực điểm.
"Dê nhỏ bình thường rất ngoan ngoãn, tôi không biết vì sao nó lại làm Tống Từ bị thương... Hơn nữa, nó vốn không có tư w, không biết..."
Lời tôi còn chưa nói hết đã bị Thẩm Văn Dục lạnh lùng cắt ngang:
"Súc sinh không có tư tưởng, chẳng lẽ chủ nhân cũng không có?"
Xung quanh vang lên những tiếng cười nhạo khe khẽ. Tôi giống như một đứa trẻ mắc lỗi, bị đưa lên bục giảng để công khai xử phạt. Kỳ Vinh khẽ xoa chóp mũi, hé miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói gì.
"Chỉ là một con dê con mà thôi, nó đâu biết gì. Nếu không phải có người tự lao đến trước mặt nó, thì sao nó có thể làm người khác bị thương?"
Người lên tiếng giúp tôi lại chính là vị bác sĩ kia. Vừa thu dọn hộp thuốc, hắn vừa cười lạnh:
"Thẩm tổng có vẻ hơi nghiêm trọng hóa vấn đề rồi. Không biết, còn tưởng rằng vị tiểu thư trong lòng ngài mới là Thẩm phu nhân đấy."
Tôi biết vị bác sĩ này, hắn tên là Chu Trì, mới từ nước ngoài trở về, y thuật vô cùng cao minh. Tôi không ngờ chỉ vì một vết trầy xước nhỏ trên tay Tống Từ, Thẩm Văn Dục cũng mời hắn đến.
Cũng như tôi không ngờ hắn lại bênh vực tôi.
Thẩm Văn Dục rõ ràng đã bị chọc giận. Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y Tống Từ trong vô thức, đến mức cô ấy nhíu mày, nhưng hắn hoàn toàn không nhận ra.
"Bác sĩ Chu cũng thật rảnh rỗi, thích đi lo chuyện bao đồng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro