Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Pháo hôi trong...
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
2025-03-22 14:33:26
Lưu Đại Ngân mang chiếc quạt điện bên bàn ăn đến, lấy nước có ga vị quýt cho bọn nhỏ, còn bảo Lý Tam Thuận ra nhà trước lấy một quả dưa hấu.
“Quả dưa hấu này đặt trong hầm dưới mặt đất nên rất mát, thích hợp ăn vào mùa hè. Tiểu Lưu, cháu mau nếm thử đi.”
Vân Chi
Lưu Hồng Mai cầm một miếng dưa hấu lên, dưa hấu mát lạnh đúng là rất ngon.
Lưu Đại Ngân nói chuyện với Lưu Hồng Mai, đều là chuyện nhà, nhưng hai người nói với nhau rất vui vẻ.
Ăn xong hai miếng dưa hấu, Lưu Hồng Mai đứng dậy nói phải đưa bọn trẻ về nhà rồi.
Lưu Đại Ngân không tiện giữ người ta lại, tiễn Lưu Hồng Mai ra tận cổng nhà mình.
“Hồng Mai, sau này có thời gian rảnh thì tới chơi nhé, thím ở nhà cũng không c việc gì, chỉ hy vọng có người tới trò chuyện với thím.”
Lưu Hồng Mai nở nụ cười thẹn thùng, nói: “Chỉ cần thím không chê cháu phiền là được.”
“Sao lại chê cháu phiền, phải là thím nói câu này mới đúng chứ, Hồng Mai đừng chê bà già này phiền nhé.”
“Thím không già chút nào hết, đợi hôm nào rảnh cháu lại qua nói chuyện với thím. Nhân Nhân, Nam Phong, chào bà Lý đi.”
“Cháu chào bà Lý.”
“Cháu chào bà Lý.”
Sau đó Lưu Đại Ngân xoay người vào nhà với Lý Tam Thuận, Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm đã chạy về phòng xem tivi rồi.
“Đại Ngân, Tiểu Lưu tới chơi sao bà không gọi Lưu Trụ ra thế? Tôi thấy Tiểu Lưu tới chính vì muốn tìm Lưu Trụ, bà không thấy, Tiểu Lưu còn đứng ngóng mãi xem Lưu Trụ có ra ngoài hay không à?”
Lưu Đại Ngân hừ một tiếng, nói: “Người ta tới nhà chúng ta, may cho mỗi đứa nhỏ một bộ quần áo, Lưu Trụ không có nhà, chúng ta lại vội vàng gọi nó tới còn ra thể thống gì? Nếu như hai bên đã rõ ràng rồi thì khác, như vậy khi Tiểu Lưu tới tôi mới tiện gọi Lưu Trụ ra chứ. Nhưng bây giờ hai bên vẫn đang mập mờ, chúng ta không được làm như vậy.”
Lý Tam Thuận gãi đầu: “Đại Ngân, bà nói đúng, tôi nóng nảy quá rồi.”
Lưu Đại Ngân lườm chồng mình một cái: “Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, chúng ta cứ từ từ, rồi đâu sẽ vào đó thôi.”
“Nhưng Lưu Trụ đã bằng này tuổi rồi… Ai, chuyện của người trẻ chúng ta không tiện nhúng tay vào, thôi cứ tùy duyên đi.”
Lưu Đại Ngân cười ha hả: “Tuy rằng chúng ta không thể nhúng tay vào, nhưng mà chúng ta có thể sáng tạo cơ hội cho hai đứa n.”
“Sáng tạo cơ hội, sáng tạo cơ hội gì?” Lý Tam Thuận không hiểu ra sao, hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Ông đó, đầu óc không linh hoạt chút nào.” Lưu Đại Ngân vào phòng lại ăn một miếng dưa hấu nữa, Lý Tam Thuận ngồi bên cạnh sốt suột chờ đợi, nhưng lại không tiện thúc giục.
“Hồng Mai nhà người ta vừa tặng quần áo cho hai đứa nhỏ, chúng ta không thể không đáp lễ, chẳng phải có sẵn cơ hội rồi sao?” Lưu Đại Ngân nói.
Lý Tam Thuận sờ đầu mình, cười: “Bà nói đúng lắm, cơ hội ở sẵn đây rồi, chúng ta bảo Lưu Trụ mang quà đáp lễ cho Tiểu Lưu đi. Đại Ngân, bà xem, nên tặng thứ gì đây?”
Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân nói: “Chẳng phải tôi mang về không ít đồ chơi từ Kinh Thị sao, để Lưu Trụ mang qua cho người ta hai thứ, nói là tặng bọn trẻ, cảm ơn Hồng Mai đã may quần áo cho Khai Nguyên, Khai Lâm.”
“Ừ, nếu Tiểu Lưu thật sự có ý với Lưu Trụ nhà chúng ta, vậy thì hai đứa tiếp xúc nhiều thêm, sẽ có thêm chuyện để nói.”
Lưu Đại Ngân cười: “Chúng ta đã sáng tạo cơ hội cho Lưu Trụ rồi, việc này có thành hay không, phải xem vào duyên phận giữa hai đứa nó.”
“Việc chung thân đại sự của Lưu Trụ cứ m.ô.n.g lung thế này, tôi không yên tâm được. Lần trước đã sắp thành công rồi, cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy.”
Lý Tam Thuận đang nói về lần với Lữ Thu Nguyệt, cứ tưởng hai bên sẽ đơm hoa kết quả, nào ngờ nhà gái lại không muốn Lý Lưu Trụ nuôi con trai mình, hôn sự cũng hủy theo.
Lưu Đại Ngân thu dọn vỏ dưa hấu, Nói: “Việc hôn nhân với Lữ Thu Nguyệt không thành mới tốt, nếu như Lưu Trụ thật sự cưới cô ta về, sau khi kết hôn cô ta mới không cho Lưu Trụ quan tâm đến bọn trẻ, vậy chẳng phải càng hỏng bét sao?”
Lúc Lưu Hồng Mai dẫn hai đứa nhỏ về nhà, bà ngoại Lưu mới bắt đầu nấu cơm chiều.
Lưu Hồng Mai rửa tay, đến phòng bếp giúp đỡ mẹ mình.
“Tặng quần áo chưa?” Bà ngoại Lưu vừa thái dưa leo vừa hỏi.
“Tặng rồi, cha mẹ anh ấy đều ở nhà, con vào nhà anh ấy ngồi chơi một lát, ăn hai miếng dưa hấu.”
Bà ngoại Lưu dừng tay, hỏi: “Là vào nhà hay vẫn ở cửa hàng gà nướng?”
“Không phải, lần này con vào phòng khách nhà bọn họ.”
“Nhà bọn họ có phòng khách riêng à? Mau nói cho mẹ nghe, nhà họ Lý trông thế nào?”
Phòng khách nhà họ Lưu cũng là phòng của Lưu Nam Phong, trong phòng khách có một chiếc giường, có thể ngủ tại đó.
Tính ra thì nhà họ Lưu cũng khá rộng, nhà bọn họ có tổng cộng ba gian phòng chính, hai gian nhà kề. Ông bà Lưu ở một gian phòng chính, một gian là phòng khách kiêm phòng ngủ của Lưu Nam Phong, một gian là phòng của vợ chồng Lưu Hồng Quân và Triệu Lan, còn Lưu Hồng Mai và Nhân Nhân thì ở trong một gian nhà kề, gian nhà kề còn lại để đồ lặt vặt.
Ngoài ra bọn họ còn dựng thêm một căn phòng nhỏ bên cạnh nhà kề để làm phòng bếp.
Trước kia, vợ chồng anh Hai của Lưu Hồng Mai cũng sống ở nơi này, sau đó bọn họ được nhà máy phân phòng, nên đã dọn ra ngoài.
Nhà hàng xóm cũng có diện tích giống nhà họ Lưu, nhưng nhà bên đó có hai vợ chồng già sống với ba người con trai, ba cô con dâu. Sống chen chúc như vậy mới là tình huống bình thường ở tỉnh thành này.
“Quả dưa hấu này đặt trong hầm dưới mặt đất nên rất mát, thích hợp ăn vào mùa hè. Tiểu Lưu, cháu mau nếm thử đi.”
Vân Chi
Lưu Hồng Mai cầm một miếng dưa hấu lên, dưa hấu mát lạnh đúng là rất ngon.
Lưu Đại Ngân nói chuyện với Lưu Hồng Mai, đều là chuyện nhà, nhưng hai người nói với nhau rất vui vẻ.
Ăn xong hai miếng dưa hấu, Lưu Hồng Mai đứng dậy nói phải đưa bọn trẻ về nhà rồi.
Lưu Đại Ngân không tiện giữ người ta lại, tiễn Lưu Hồng Mai ra tận cổng nhà mình.
“Hồng Mai, sau này có thời gian rảnh thì tới chơi nhé, thím ở nhà cũng không c việc gì, chỉ hy vọng có người tới trò chuyện với thím.”
Lưu Hồng Mai nở nụ cười thẹn thùng, nói: “Chỉ cần thím không chê cháu phiền là được.”
“Sao lại chê cháu phiền, phải là thím nói câu này mới đúng chứ, Hồng Mai đừng chê bà già này phiền nhé.”
“Thím không già chút nào hết, đợi hôm nào rảnh cháu lại qua nói chuyện với thím. Nhân Nhân, Nam Phong, chào bà Lý đi.”
“Cháu chào bà Lý.”
“Cháu chào bà Lý.”
Sau đó Lưu Đại Ngân xoay người vào nhà với Lý Tam Thuận, Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm đã chạy về phòng xem tivi rồi.
“Đại Ngân, Tiểu Lưu tới chơi sao bà không gọi Lưu Trụ ra thế? Tôi thấy Tiểu Lưu tới chính vì muốn tìm Lưu Trụ, bà không thấy, Tiểu Lưu còn đứng ngóng mãi xem Lưu Trụ có ra ngoài hay không à?”
Lưu Đại Ngân hừ một tiếng, nói: “Người ta tới nhà chúng ta, may cho mỗi đứa nhỏ một bộ quần áo, Lưu Trụ không có nhà, chúng ta lại vội vàng gọi nó tới còn ra thể thống gì? Nếu như hai bên đã rõ ràng rồi thì khác, như vậy khi Tiểu Lưu tới tôi mới tiện gọi Lưu Trụ ra chứ. Nhưng bây giờ hai bên vẫn đang mập mờ, chúng ta không được làm như vậy.”
Lý Tam Thuận gãi đầu: “Đại Ngân, bà nói đúng, tôi nóng nảy quá rồi.”
Lưu Đại Ngân lườm chồng mình một cái: “Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, chúng ta cứ từ từ, rồi đâu sẽ vào đó thôi.”
“Nhưng Lưu Trụ đã bằng này tuổi rồi… Ai, chuyện của người trẻ chúng ta không tiện nhúng tay vào, thôi cứ tùy duyên đi.”
Lưu Đại Ngân cười ha hả: “Tuy rằng chúng ta không thể nhúng tay vào, nhưng mà chúng ta có thể sáng tạo cơ hội cho hai đứa n.”
“Sáng tạo cơ hội, sáng tạo cơ hội gì?” Lý Tam Thuận không hiểu ra sao, hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Ông đó, đầu óc không linh hoạt chút nào.” Lưu Đại Ngân vào phòng lại ăn một miếng dưa hấu nữa, Lý Tam Thuận ngồi bên cạnh sốt suột chờ đợi, nhưng lại không tiện thúc giục.
“Hồng Mai nhà người ta vừa tặng quần áo cho hai đứa nhỏ, chúng ta không thể không đáp lễ, chẳng phải có sẵn cơ hội rồi sao?” Lưu Đại Ngân nói.
Lý Tam Thuận sờ đầu mình, cười: “Bà nói đúng lắm, cơ hội ở sẵn đây rồi, chúng ta bảo Lưu Trụ mang quà đáp lễ cho Tiểu Lưu đi. Đại Ngân, bà xem, nên tặng thứ gì đây?”
Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân nói: “Chẳng phải tôi mang về không ít đồ chơi từ Kinh Thị sao, để Lưu Trụ mang qua cho người ta hai thứ, nói là tặng bọn trẻ, cảm ơn Hồng Mai đã may quần áo cho Khai Nguyên, Khai Lâm.”
“Ừ, nếu Tiểu Lưu thật sự có ý với Lưu Trụ nhà chúng ta, vậy thì hai đứa tiếp xúc nhiều thêm, sẽ có thêm chuyện để nói.”
Lưu Đại Ngân cười: “Chúng ta đã sáng tạo cơ hội cho Lưu Trụ rồi, việc này có thành hay không, phải xem vào duyên phận giữa hai đứa nó.”
“Việc chung thân đại sự của Lưu Trụ cứ m.ô.n.g lung thế này, tôi không yên tâm được. Lần trước đã sắp thành công rồi, cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy.”
Lý Tam Thuận đang nói về lần với Lữ Thu Nguyệt, cứ tưởng hai bên sẽ đơm hoa kết quả, nào ngờ nhà gái lại không muốn Lý Lưu Trụ nuôi con trai mình, hôn sự cũng hủy theo.
Lưu Đại Ngân thu dọn vỏ dưa hấu, Nói: “Việc hôn nhân với Lữ Thu Nguyệt không thành mới tốt, nếu như Lưu Trụ thật sự cưới cô ta về, sau khi kết hôn cô ta mới không cho Lưu Trụ quan tâm đến bọn trẻ, vậy chẳng phải càng hỏng bét sao?”
Lúc Lưu Hồng Mai dẫn hai đứa nhỏ về nhà, bà ngoại Lưu mới bắt đầu nấu cơm chiều.
Lưu Hồng Mai rửa tay, đến phòng bếp giúp đỡ mẹ mình.
“Tặng quần áo chưa?” Bà ngoại Lưu vừa thái dưa leo vừa hỏi.
“Tặng rồi, cha mẹ anh ấy đều ở nhà, con vào nhà anh ấy ngồi chơi một lát, ăn hai miếng dưa hấu.”
Bà ngoại Lưu dừng tay, hỏi: “Là vào nhà hay vẫn ở cửa hàng gà nướng?”
“Không phải, lần này con vào phòng khách nhà bọn họ.”
“Nhà bọn họ có phòng khách riêng à? Mau nói cho mẹ nghe, nhà họ Lý trông thế nào?”
Phòng khách nhà họ Lưu cũng là phòng của Lưu Nam Phong, trong phòng khách có một chiếc giường, có thể ngủ tại đó.
Tính ra thì nhà họ Lưu cũng khá rộng, nhà bọn họ có tổng cộng ba gian phòng chính, hai gian nhà kề. Ông bà Lưu ở một gian phòng chính, một gian là phòng khách kiêm phòng ngủ của Lưu Nam Phong, một gian là phòng của vợ chồng Lưu Hồng Quân và Triệu Lan, còn Lưu Hồng Mai và Nhân Nhân thì ở trong một gian nhà kề, gian nhà kề còn lại để đồ lặt vặt.
Ngoài ra bọn họ còn dựng thêm một căn phòng nhỏ bên cạnh nhà kề để làm phòng bếp.
Trước kia, vợ chồng anh Hai của Lưu Hồng Mai cũng sống ở nơi này, sau đó bọn họ được nhà máy phân phòng, nên đã dọn ra ngoài.
Nhà hàng xóm cũng có diện tích giống nhà họ Lưu, nhưng nhà bên đó có hai vợ chồng già sống với ba người con trai, ba cô con dâu. Sống chen chúc như vậy mới là tình huống bình thường ở tỉnh thành này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro