Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Pháo hôi trong...

Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu

2025-03-22 14:33:26

Lý Khai Lâm là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Lưu Đại Ngân, nhận lấy một que kem từ tay bà nội.

Tiêu Văn Nhân nhảy nhót đi tới, cũng cầm một que kem từ tay Lưu Đại Ngân, nói: “Cảm ơn bà Lý.”

Lưu Đại Ngân xoa đầu Tiêu Văn Nhân, cười hỏi: “Văn Nhân ngoan quá, ai tết tóc cho cháu mà đẹp thế?”

Tiêu Văn Nhân ưỡn ngực, tự hào nói: “Là cháu tự tết đấy ạ, Nhân Nhân rất lợi hại.”

Lưu Đại Ngân khen: “Văn Nhân lợi hại thật, đã biết tự tết tóc cho mình rồi.”

Được Lưu Đại Ngân khen, Tiêu Văn Nhân ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên suy đoán của mình không sai, người ở độ tuổi như Lưu Đại Ngân đều thích trẻ con ngây thơ đáng yêu.

Ví dụ như, khi gặp mặt phải lễ phép, nhưng khi bà ấy mang đồ ăn vặt tới thì đừng khách sáo từ chối như người lớn. Nhìn thấy đồ ăn ngon phải hào hứng, thích không chịu nổi, mới là tính cách của đứa trẻ ở độ tuổi này.

Lưu Đại Ngân nhìn đám trẻ bắt đầu ăn kem, dặn dò vài câu: “Đợi ăn kem xong rồi, nhớ vứt que vào thùng rác nhé. Bà ra ngoài trước, mấy đứa chơi với nhau đi.”

Vân Chi

Tiêu Văn Nhân l.i.ế.m kem, nói: “Bà Lý, bà yên tâm, cháu sẽ không vứt rác lung tung đâu, mẹ cháu dạy rác phải vứt vào thùng rác.”

Tiêu Văn Nhân không quên xây dựng ấn tượng tốt về mẹ mình trước mặt Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân cười càng tươi hơn: “Văn Nhân ngoan quá, mẹ cháu rất biết dạy con.”

Lưu Đại Ngân khen mẹ mình, Tiêu Văn Nhân càng ra sức khen ngợi Lưu Hồng Mai trước mặt bà ấy: “Mẹ cháu là người mẹ tốt nhất trên thế gian này, các bạn nhỏ đều rất thích mẹ cháu, ngay cả anh Khai Nguyên với anh Khai Lâm cũng thích bà ấy.”

Lý Khai Lâm nghe thấy câu chuyện của Lưu Đại Ngân với Tiêu Văn Nhân, cũng nói xen vào: “Dì Lưu làm bánh đậu rất ngon, cháu và anh Khai Nguyên đều thích ăn.”

Lưu Đại Ngân: “Đợi hôm nào bà nội rảnh, bà nội cũng làm cho các cháu ăn.”

Đưa kem cho bọn nhỏ xong, Lưu Đại Ngân lại ra ngoài, còn rất nhiều việc đang chờ bà ấy.



Sau khi tan làm, thấy hai đứa nhỏ ra ngoài chơi vẫn chưa quay về, chỉ nghĩ một lát thôi Lưu Hồng Mai đã đoán ra được hai đứa nhỏ lại tới nhà họ Lý chơi rồi.

Cô ta đi tắm trước, sau đó thay sang một bộ váy liền màu đỏ, rồi mang theo hai bộ quần áo mình vừa làm xong hôm qua, đi đến nhà họ Lý.

“Văn Nhân, Nam Phong, hai đứa có trong đó không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tiêu Văn Nhân ở trong phòng, nghe thấy tiếng Lưu Hồng Mai gọi mình bên ngoài, thì đáp lại một câu “Con ở đây” rồi chạy ra ngoài.

Lưu Đại Ngân đang tính toán sổ sách với Lý Tam Thuận ở trong phòng, thì nghe thấy tiếng gọi bên ngoài. Lý Tam Thuận đặt bút xuống, cười nói: “Đấy, thấy không, con gái nhà họ Lưu lại tới kìa.”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cùng ra khỏi phòng nghênh đón. Đây là lần đầu tiên Lưu Hồng Mai gặp cả hai vợ chồng Lưu Đại Ngân, không hiểu tại sao cô ta lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.

“Chào chú thím, cháu tới để đón Văn Nhân với Nam Phong về nhà.”

Lưu Đại Ngân rất nhiệt tình: “Hôm nay vẫn chưa muộn lắm. để bọn nhỏ chơi thêm lát nữa đi.”

“Đã chơi ở nhà chú thím cả buổi chiều rồi, phải về nhà thôi.” Nói xong câu đó, Lưu Hồng Mai lấy ra hai bộ quần áo từ trong túi xách mình mang theo người, đưa tới trước mặt Lưu Đại Ngân: “Thím Lý, mấy hôm trước Khai Lâm tới nhà cháu chơi, thằng bé cứ khen bộ quần áo của Nam Phong mãi, nên cháu làm cho Khai Nguyên với Khai Lâm mỗi đứa một bộ, nếu thím không chê thì để bọn nhỏ mặc đi.”

Lưu Đại Ngân nhận lấy bộ quần áo, cười nói: “Không chê, không chê, không ngờ cháu lại khéo tay như vậy. Thím thì chịu chết, muốn may cũng may không đẹp, Khai Nguyên, Khai Lâm đều không thích mặc quần áo thím làm, đều chê quá quê mùa.”

Lưu Hồng Mai cười nói: “Vậy sau này nếu muốn may quần áo, thím cứ qua tìm cháu, để cháu may giúp cho. Nhà cháu có máy may, làm một lúc là xong rồi.”

“Vậy cảm ơn cháu trước nhé.” Lưu Đại Ngân đưa quần áo cho Khai Nguyên: “Dì Lưu may quần áo cho hai đứa này, còn không mau cảm ơn dì Lưu đi.”

Lý Khai Nguyên nhận lấy bộ quần áo, cúi đầu cảm ơn Lưu Hồng Mai: “Cháu cảm ơn dì Lưu.”

Lưu Hồng Mai cười nói: “Không cần cảm ơn, dì rảnh rỗi ở nhà không có việc gì thì may thôi. Nếu không nhờ cha cháu đưa Văn Nhân về nhà, bây giờ dì vẫn không biết phải làm sao đâu.”

“Xem đầu óc thím này, cứ đứng bên ngoài nói chuyện mãi mà quên mời cháu vào nhà rồi.” Lưu Đại Ngân vỗ đầu mình một cái, rồi vươn tay ra hiệu cho Lưu Hồng Mai: “Nào, Tiểu Lưu, mau vào phòng ngồi một lát đi, tuy đã buổi chiều rồi nhưng bên ngoài vẫn còn nóng lắm.”

“Cháu không vào đâu thím Lý, cháu phải về rồi.”

“Vậy sao được, người tới là khách, sao có thể không mời khách vào nhà? Văn Nhân, mau kéo mẹ cháu vào nhà đi, bà Lý mời cháu uống nước có ga vị quýt.”

Tiêu Văn Nhân kéo cánh tay Lưu Hồng Mai, lắc qua lắc lại: “Mẹ, con muốn uống nước có ga vị quýt của ông Lý.”

“Tiểu Lưu, mau vào đi, Khai Nguyên, Khai Lâm, Văn Nhân, Nam Phong, các cháu cũng vào nhà đi.”

Lưu Hồng Mai tới nhà họ Lý nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta bước chân vào phòng khách của nhà họ Lý.

Trước kia, cô ta chỉ đứng ngoài cửa hàng gà nướng một lát rồi ra về, bởi vì đa số thời gian Lý Lưu Trụ đều ở đó trông cửa hàng

Phòng khách nhà họ Lý rất rộng rãi thoáng mát, có sô pha, bàn trà, tivi, tủ lạnh… Nói chung là đầy đủ mọi thứ, không biết tốt hơn phòng khách nhỏ hẹp chật chội nhà cô ta bao nhiêu lần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Số ký tự: 0