Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Pháo hôi trong...
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
2025-03-22 14:33:26
Học tập ở Kinh Thị hơn một tháng, Lưu Đại Ngân đã được mở rộng tầm mắt, còn nhìn ra được một cơ hội kinh doanh mới.
Về đến nhà, gặp Lý Tam Thuận, hai vợ chồng chưa lần nào xa nhau thời gian dài như vậy, nên khi gặp mặt thì nói mãi không hết chuyện.
“Đại Ngân, tôi nói cho bà nghe, Lưu Trụ có tin vui đó.”
“Con trai có tin vui? Chuyện là thế nào?” Nghe thấy bạn già nói con trai có tin vui, Lưu Đại Ngân vội buông đồ đạc trong tay xuống, dừng lại hỏi: “Tam Thuận, ông đừng úp úp mở mở nữa, rốt cuộc là thế nào, ông nói tôi nghe đi.”
Lý Tam Thuận: “Ai nha, bà đừng sốt ruột, cứ từ từ tôi kể cho mà nghe. Bà biết Tiêu Văn Nhân chứ? Chính là cô bé thờng xuyên tới chơi với Khai Nguyên Khai Lâm đó.
“Tôi biết, là một cô bé rất đáng yêu.”
“Cha con bé đã qua đời từ mấy năm trước, mẹ con bé dẫn theo con bé sống ở nhà bà ngoại. Lần trước Lưu Trụ nhà chúng ta đi đổ rác, đúng lúc gặp phải cô bé kia đang khóc gần đó, nên đã đưa con bé về nhà. Khả năng mẹ con b cảm thấy Lưu Trụ nhà chúng ta tốt bụng, nên coi trọng Lưu Trụ nhà chúng ta rồi.”
“Ông nói thật chứ?” Lưu Đại Ngân ngồi xuống ghế, giọng cũng rất hưng phấn.
Vân Chi
Con trai ly hôn đã nhiều năm, Lưu Đại Ngân vẫn luôn muốn tìm cho anh ta một người mới, mấy năm đầu là do con trai không có tâm trạng, năm nay thì gần thành rồi lại bị hỏng vì chuyện con cái, khả năng con trai cũng bị đả kích, nên không đề cập tới chuyện này nữa.
Hiện tại có người coi trọng con trai mình, đương nhiên Lưu Đại Ngân rất vui mừng rồi.
Tục ngữ nói rất đúng, nữ truy nam chỉ cách một tầng sa, Lưu Đại Ngân cũng từng gặp mẹ của Tiêu Văn Nhân một lần rồi, vẻ ngoài rất xinh đẹp, nhìn qua tính tình cũng dịu dàng, nghe nói còn là công nhân chính thức của nhà xưởng quốc doanh đó.
Điều kiện về các phương diện đều tốt hơn con trai mình, nếu không phải vì Lưu Trụ từng giúp Tiêu Văn Nhân, thì khả năng người ta vẫn chướng mắt con trai nhà mình ấy chứ.
Lý Tam Thuận khẳng định: “Tôi nhìn ra được người ta có ý với Lưu Trụ, nhưng Lưu Trụ không nghĩ về phương diện đó, chỉ coi như hàng xóm láng giềng bình thường.”
“Khả năng là Lưu Trụ cũng không nghĩ tới…” Sợ chồng mình nhìn lầm, Lưu Đại Ngân lại hỏi một câu: “Ông không nhìn lầm chứ? Nữ đồng chí kia thật sự có ý với Lưu Trụ?”
Lưu Đại Ngân chỉ sợ Lý Tam Thuận nhìn lầm, lỡ như người ta không có ý gì với Lưu Trụ, như vậy chẳng phải phí công bọn họ vui mừng một phen sao?
“Chúng ta đã chừng này tuổi rồi, ai có tình với ai, ai có ý với ai, chẳng phải liếc một cái là nhìn ra ngay sao? Nếu bà vẫn chưa tin, thì đợi người ta tới rồi bà tự nhìn xem.”
“Lời này của ông ý là, nữ đồng chí kia thường xuyên tới nhà chúng ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lý Tam Thuận: “Cũng không thường xuyên lắm, cách mấy ngày mới tới một lần, đương nhiên người ta sẽ không nói thẳng là tới tìm Lưu Trụ rồi. Có đôi khi là tới gọi con gái mình về nhà ăn cơm, Khai Nguyên Khai Lâm cũng thường xuyên đến nhà người ta chơi, có đôi khi lỡ bỏ quên đồ bên đó, nên người ta đưa về giúp.”
“Cứ người ta, người ta, rốt cuộc họ tên con bé là gì? Ông đã hỏi thăm rõ ràng chưa? Nếu đã biết người ta có ý với Lưu Trụ, thì phải hỏi thăm cho rõ ràng chứ.”
Lý Tam Thuận vỗ trán, nói: “Sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ. Nghe nói tên con bé là Lưu Hồng Mai, nhà ở cách chỗ chúng ta không xa, trong nhà có hai anh trai, một em gái, anh trai em gái đều kết hôn rồi. Hiện tại con bé và con gái đang ở cùng với cha mẹ và nhà anh trai cả. Tôi chỉ hỏi thăm đến đó thôi, dù sao người ta vẫn chưa tỏ rõ ý của mình, nên tôi cũng không tiện hỏi thăm nhiều hơn.”
“Lưu Hồng Mai à, là cái tên hay.” Lưu Đại Ngân đứng dậy, thu dọn đồ đạc tiếp: “Ông làm rất đúng, người ta chưa nói rõ ràng, chúng ta đừng hỏi thăm quá nhiều vẫn tốt hơn.”
Lưu Đại Ngân quay về, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ có thể buông tay chuyện trong nhà rồi, hai cha con đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Quản lý chuyện trong nhà thật sự quá mệt mỏi, còn mệt hơn làm việc tay chân.
Ngủ trưa dậy, Tiêu Văn Nhân lại đi cùng anh họ mình đến nhà Lý Khai Nguyên Lý Khai Lâm chơi.
Lưu Đại Ngân đang ở trong phòng, nhìn thấy hai đứa nhỏ đến chơi với cháu trai mình, một trong số đó còn là Tiêu Văn Nhân, bà ấy bèn ra khỏi phòng, hỏi: “Hai đứa đến chơi với Khai Nguyên Khai Lâm à? Bọn nó đang ở trong phòng đấy!”
Nhìn thấy Lưu Đại Ngân, Tiêu Văn Nhân lễ phép chào hỏi: “Cháu chào bà.”
Lưu Đại Ngân cười tủm tỉm nói: “Chào cháu gái, hai đứa mau vào nhà đi, bên ngoài nóng lắm.”
Phòng của Lý Khai Nguyên đã được sắp xếp lại, có thêm một chiếc giường nữa.
Chu Hữu Lợi - Cháu ngoại của Lưu Đại Ngân, chính là con trai của con gái cả Lý Hà Hoa nhà bà ấy, năm nay lên cấp hai. Thành tích học tập của thằng bé rất khá, nên hai vợ chồng đã thương lượng với nhau, rồi quyết định gửi con trai lên tỉnh thành học trung học.
Chu Hữu Lợi cũng biết tranh đua, đã thi đỗ được vào trường trung học số hai của tỉnh thành.
Lưu Đại Ngân bảo Lý Tam Thuận xếp thêm một chiếc giường vào phòng của Khai Nguyên, còn mua thêm một chiếc bàn học, một chiếc tủ quần áo, để hai đứa nhỏ ở chung một phòng.
Để tỏ vẻ khen ngợi, Lưu Đại Ngân còn mua cho cháu ngoại một chiếc xe đạp mới, cũng nói với mấy đứa cháu nhỏ hơn, nếu đứa nào thi đỗ được vào trường trung học trên tỉnh thành, thì bà ấy sẽ mua cho một chiếc xe đạp mới.
Lưu Đại Ngân cầm mấy que kem vào phòng, bốn đứa trẻ đang ngồi xổm trên mặt đất chơi cờ caro.
Mấy cái đầu nhỏ ghé vào nhau, Tiêu Văn Nhân cổ vũ anh họ mình, Lý Khai Lâm thì hô anh trai cố lên.
Lưu Đại Ngân cười, gọi: “Lại đây ăn kem nào.”
Về đến nhà, gặp Lý Tam Thuận, hai vợ chồng chưa lần nào xa nhau thời gian dài như vậy, nên khi gặp mặt thì nói mãi không hết chuyện.
“Đại Ngân, tôi nói cho bà nghe, Lưu Trụ có tin vui đó.”
“Con trai có tin vui? Chuyện là thế nào?” Nghe thấy bạn già nói con trai có tin vui, Lưu Đại Ngân vội buông đồ đạc trong tay xuống, dừng lại hỏi: “Tam Thuận, ông đừng úp úp mở mở nữa, rốt cuộc là thế nào, ông nói tôi nghe đi.”
Lý Tam Thuận: “Ai nha, bà đừng sốt ruột, cứ từ từ tôi kể cho mà nghe. Bà biết Tiêu Văn Nhân chứ? Chính là cô bé thờng xuyên tới chơi với Khai Nguyên Khai Lâm đó.
“Tôi biết, là một cô bé rất đáng yêu.”
“Cha con bé đã qua đời từ mấy năm trước, mẹ con bé dẫn theo con bé sống ở nhà bà ngoại. Lần trước Lưu Trụ nhà chúng ta đi đổ rác, đúng lúc gặp phải cô bé kia đang khóc gần đó, nên đã đưa con bé về nhà. Khả năng mẹ con b cảm thấy Lưu Trụ nhà chúng ta tốt bụng, nên coi trọng Lưu Trụ nhà chúng ta rồi.”
“Ông nói thật chứ?” Lưu Đại Ngân ngồi xuống ghế, giọng cũng rất hưng phấn.
Vân Chi
Con trai ly hôn đã nhiều năm, Lưu Đại Ngân vẫn luôn muốn tìm cho anh ta một người mới, mấy năm đầu là do con trai không có tâm trạng, năm nay thì gần thành rồi lại bị hỏng vì chuyện con cái, khả năng con trai cũng bị đả kích, nên không đề cập tới chuyện này nữa.
Hiện tại có người coi trọng con trai mình, đương nhiên Lưu Đại Ngân rất vui mừng rồi.
Tục ngữ nói rất đúng, nữ truy nam chỉ cách một tầng sa, Lưu Đại Ngân cũng từng gặp mẹ của Tiêu Văn Nhân một lần rồi, vẻ ngoài rất xinh đẹp, nhìn qua tính tình cũng dịu dàng, nghe nói còn là công nhân chính thức của nhà xưởng quốc doanh đó.
Điều kiện về các phương diện đều tốt hơn con trai mình, nếu không phải vì Lưu Trụ từng giúp Tiêu Văn Nhân, thì khả năng người ta vẫn chướng mắt con trai nhà mình ấy chứ.
Lý Tam Thuận khẳng định: “Tôi nhìn ra được người ta có ý với Lưu Trụ, nhưng Lưu Trụ không nghĩ về phương diện đó, chỉ coi như hàng xóm láng giềng bình thường.”
“Khả năng là Lưu Trụ cũng không nghĩ tới…” Sợ chồng mình nhìn lầm, Lưu Đại Ngân lại hỏi một câu: “Ông không nhìn lầm chứ? Nữ đồng chí kia thật sự có ý với Lưu Trụ?”
Lưu Đại Ngân chỉ sợ Lý Tam Thuận nhìn lầm, lỡ như người ta không có ý gì với Lưu Trụ, như vậy chẳng phải phí công bọn họ vui mừng một phen sao?
“Chúng ta đã chừng này tuổi rồi, ai có tình với ai, ai có ý với ai, chẳng phải liếc một cái là nhìn ra ngay sao? Nếu bà vẫn chưa tin, thì đợi người ta tới rồi bà tự nhìn xem.”
“Lời này của ông ý là, nữ đồng chí kia thường xuyên tới nhà chúng ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lý Tam Thuận: “Cũng không thường xuyên lắm, cách mấy ngày mới tới một lần, đương nhiên người ta sẽ không nói thẳng là tới tìm Lưu Trụ rồi. Có đôi khi là tới gọi con gái mình về nhà ăn cơm, Khai Nguyên Khai Lâm cũng thường xuyên đến nhà người ta chơi, có đôi khi lỡ bỏ quên đồ bên đó, nên người ta đưa về giúp.”
“Cứ người ta, người ta, rốt cuộc họ tên con bé là gì? Ông đã hỏi thăm rõ ràng chưa? Nếu đã biết người ta có ý với Lưu Trụ, thì phải hỏi thăm cho rõ ràng chứ.”
Lý Tam Thuận vỗ trán, nói: “Sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ. Nghe nói tên con bé là Lưu Hồng Mai, nhà ở cách chỗ chúng ta không xa, trong nhà có hai anh trai, một em gái, anh trai em gái đều kết hôn rồi. Hiện tại con bé và con gái đang ở cùng với cha mẹ và nhà anh trai cả. Tôi chỉ hỏi thăm đến đó thôi, dù sao người ta vẫn chưa tỏ rõ ý của mình, nên tôi cũng không tiện hỏi thăm nhiều hơn.”
“Lưu Hồng Mai à, là cái tên hay.” Lưu Đại Ngân đứng dậy, thu dọn đồ đạc tiếp: “Ông làm rất đúng, người ta chưa nói rõ ràng, chúng ta đừng hỏi thăm quá nhiều vẫn tốt hơn.”
Lưu Đại Ngân quay về, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ có thể buông tay chuyện trong nhà rồi, hai cha con đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Quản lý chuyện trong nhà thật sự quá mệt mỏi, còn mệt hơn làm việc tay chân.
Ngủ trưa dậy, Tiêu Văn Nhân lại đi cùng anh họ mình đến nhà Lý Khai Nguyên Lý Khai Lâm chơi.
Lưu Đại Ngân đang ở trong phòng, nhìn thấy hai đứa nhỏ đến chơi với cháu trai mình, một trong số đó còn là Tiêu Văn Nhân, bà ấy bèn ra khỏi phòng, hỏi: “Hai đứa đến chơi với Khai Nguyên Khai Lâm à? Bọn nó đang ở trong phòng đấy!”
Nhìn thấy Lưu Đại Ngân, Tiêu Văn Nhân lễ phép chào hỏi: “Cháu chào bà.”
Lưu Đại Ngân cười tủm tỉm nói: “Chào cháu gái, hai đứa mau vào nhà đi, bên ngoài nóng lắm.”
Phòng của Lý Khai Nguyên đã được sắp xếp lại, có thêm một chiếc giường nữa.
Chu Hữu Lợi - Cháu ngoại của Lưu Đại Ngân, chính là con trai của con gái cả Lý Hà Hoa nhà bà ấy, năm nay lên cấp hai. Thành tích học tập của thằng bé rất khá, nên hai vợ chồng đã thương lượng với nhau, rồi quyết định gửi con trai lên tỉnh thành học trung học.
Chu Hữu Lợi cũng biết tranh đua, đã thi đỗ được vào trường trung học số hai của tỉnh thành.
Lưu Đại Ngân bảo Lý Tam Thuận xếp thêm một chiếc giường vào phòng của Khai Nguyên, còn mua thêm một chiếc bàn học, một chiếc tủ quần áo, để hai đứa nhỏ ở chung một phòng.
Để tỏ vẻ khen ngợi, Lưu Đại Ngân còn mua cho cháu ngoại một chiếc xe đạp mới, cũng nói với mấy đứa cháu nhỏ hơn, nếu đứa nào thi đỗ được vào trường trung học trên tỉnh thành, thì bà ấy sẽ mua cho một chiếc xe đạp mới.
Lưu Đại Ngân cầm mấy que kem vào phòng, bốn đứa trẻ đang ngồi xổm trên mặt đất chơi cờ caro.
Mấy cái đầu nhỏ ghé vào nhau, Tiêu Văn Nhân cổ vũ anh họ mình, Lý Khai Lâm thì hô anh trai cố lên.
Lưu Đại Ngân cười, gọi: “Lại đây ăn kem nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro