Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Pháo hôi trong...
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
2025-03-22 14:33:26
Lý Tam Thuận đã thu dọn xong cửa hàng gà nướng từ sáng sớm, đúng bảy rưỡi thì mở cửa ra.
Vừa mở cửa ông ấy đã trông thấy một cô gái trẻ tuổi dắt theo một đứa trẻ đang đứng đợi bên ngoài.
Nhìn kỹ lại thì, đứa nhỏ này Lý Tam Thuận cũng quen biết. Đây chẳng phải cô bé vẫn thường đến chơi với Khai Nguyên và Khai Lâm sao?
Ông ấy vẫn nhớ tên của cô bé này là Tiêu Văn Nhân, là đứa lễ phép nhất, khéo ăn nói nhất trong đám trẻ con.
Vào cửa hàng gà nướng, nhìn thấy Lý Tam Thuận, Tiêu Văn Nhân lập tức nở nụ cười ngọt ngào, chào hỏi: “Cháu chào ông Lý.”
Nghe đứa trẻ chào mình, Lý Tam Thuận cũng cười nói: “Văn Nhân tới đấy à, người này là?”
Lưu Hồng Mai vội nói: “Cháu là mẹ của Văn Nhân, hôm qua may nhờ có con trai chú đưa con gái cháu về nhà, nên hôm nay cháu đặc biệt tới đây để cảm ơn anh ấy.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, cần gì phải cố ý tới cảm ơn nó.” Lý Tam Thuận vội xua tay: “Cho dù là ai nhìn thấy một đứa trẻ ở trên phố một mình cũng sẽ vươn tay giúp đỡ thôi.”
Vừa vào nhà, ánh mắt Tiêu Văn Nhân đã đảo quanh căn phòng một lượt, nhưng lại không trông thấy bóng dáng Lý Lưu Trụ đâu.
Đối tượng công lược chính không có ở đây, vậy chẳng phải là phí công mẹ mình trang điểm một phen sao?
Dù sao cô ta hiện tại vẫn đang là một đứa trẻ, đương nhiên phải là thần trợ công cho mẹ mình rồi. Nghĩ vậy Tiêu Văn Nhân lập tức gọi to: “Chú Lý ơi, chú Lý ơi, chú có nhà không?”
Lý Lưu Trụ đã ăn cơm xong rồi, đang ngồi rửa bát trong phòng bếp, nghe thấy có tiếng người gọi mình trong tiệm gà nướng, anh ta còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, nên vội vàng chạy ra hỏi: “Cha, có chuyện gì à? Hình như con nghe thấy có người gọi con?”
Vào trong cửa hàng gà nướng, Lý Lưu Trụ không trông thấy ai khác, chỉ có Tiêu Văn Nhân và mẹ cô ta đang ở đây.
Lý Lưu Trụ gãi đầu, hỏi: “Văn Nhân, cháu với mẹ cháu muốn mua gà nướng à?”
Lý Tam Thuận giải thích: “Nữ đồng chí này nói có việc tìm con.”
“Ồ, vậy mẹ Văn Nhân, cô tìm tôi có chuyện gì thế?”
Lưu Hồng Mai cười đặt túi đồ trong tay lên quầy, nói: “Đồng chí Lý, hôm qua anh đưa Văn Nhân về nhà, tôi chưa kịp cám ơn anh tử tế, nên hôm nay cố ý tới đây để cảm ơn anh. Tôi cũng không biết nên mua thứ gì, nghĩ nhà đồng chí Lý cũng có trẻ con nên mua một chút đồ ăn vặt, mong đồng chí Lý đừng ghét bỏ.”
Lý Lưu Trụ vội xua tay, nói: “Mẹ Văn Nhân, chỉ là chuyện thuận tay thôi mà, cô đừng khách sáo như vậy. Chúng ta là hàng xóm láng giềng, Văn Nhân còn thường xuyên đến nhà tôi chơi, đã gặp được sao tôi có thể mặc kệ Văn Nhân.”
Tiêu Văn Nhân chu miệng, hơi bất mãn, nói: “Chú Lý, hôm qua chú đã đồng ý sẽ gọi cháu là Nhân Nhân rồi, sao hôm nay lại gọi là Văn Nhân thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô ta vừa nói xong, Lưu Hồng Mai lập tức vỗ cô ta một cái: “Nhân Nhân, chú Lý gọi con thế nào cugnx được, Văn Nhân hay Nhân Nhân, không phải đều là tên của con sao?”
Tiêu Văn Nhân nhìn Lý Lưu Trụ, không gật đầu đồng ý lời mẹ mình nói.
Đứa trẻ muốn được gọi là Nhân Nhân, vậy thì gọi Nhân Nhân, không phải chỉ là một cái tên thôi à, có gì khó khăn đâu.
Lý Lưu Trụ cười nói: “Xem trí nhớ của chú này, chú quên mất hôm qua đã hứa với Nhân Nhân rồi. Chú xin lỗi nhé, Nhân Nhân tha lỗi cho chú Lý được không?”
Tiêu Văn Nhân cười rất ngọt ngào: “Nhân Nhân không trách chú Lý đâu.”
Lý Tam Thuận kinh ngạc, sao càng nhìn càng cảm thấy nữ đồng chí này có ý với con trai nhà mình thế nhỉ?
Ông ấy đã sống quá nửa đời người rồi, nên chỉ cần liếc qua một cái, qua lời nói, cử chỉ, ánh mắt, là có thể nhìn ra người này có ý với người khác không.
Chẳng lẽ vì hôm qua Lưu Trụ đưa con gái cô ta về nhà, cảm thấy Lưu Trụ là người tốt, nên có ý với nó?
Lý Tam Thuận thầm suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc nữ đồng chí này có ý gì với Lưu Trụ không, vẫn phải quan sát thêm mới được.
Lưu Hồng Mai lại nói chuyện với Lý Lưu Trụ thêm vài câu nữa, sau đó nói mình phải đi làm, xin phép về trước.
Lý Lưu Trụ cầm túi đồ ăn vặt trên quầy lên, nói: “Đồng chí Lưu, thứ này tôi thật sự không thể nhận, cô mang về nhà đi.”
Vân Chi
Lưu Hồng Mai xua tay: “Thứ này tôi mua cho Khai Nguyên với Khai Lâm, tôi đi trước đây.”
Tiêu Văn Nhân cũng vẫy tay chào Lý Lưu Trụ và Lý Tam Thuận: “Cháu chào ông Lý, cháu chào chú Lý.”
Khi Lý Lưu Trụ đi ra từ sau quầy, đuổi theo mẹ con bọn họ, thì hai mẹ con Lưu Hồng Mai đã đi xa rồi, nên đành phải mang túi đồ ăn vặt ấy về nhà.
Lý Tam Thuận: “Được rồi, người ta đã mất công mang tới thì con cứ nhận lấy đi. Để cha xem là món gì nào, a, là bánh hạch đào của Quế Phương Trai, Khai Nguyên với Khai Lâm thích nhất món này, đồng chí Lưu kia biết tặng quà thật đấy.”
Bên này, Lưu Đại Ngân trải qua cuộc sống rất phong phú ở Kinh Thị. Bọn họ đi học từ thứ hai đến thứ năm, thứ sáu trường học tổ chức đi tham quan các nhà xưởng quốc doanh cho các bạn học lớn tuổi này.
Nhà xưởng quốc doanh có lớn có nhỏ, bao gồm đủ các ngành nghề từ ăn, mặc, ở, cho đến đi lại.
Mỗi lần đi tham quan, Lưu Đại Ngân đều vô cùng nghiêm túc, liên tục ghi chép vào quyển vở trong tay. Tất cả đều là kinh nghiệm đó, sau này chắc chắn sẽ có lúc cần dùng tới.
Phát triển xưởng gà nướng nho nhỏ của mình thành nhà xưởng quy mô lớn như nhà xưởng quốc doanh chính mà mộng tưởng cả đời của Lưu Đại Ngân. Vì mộng tưởng này, Lưu Đại Ngân điên cuồng hấp thu đủ loại tri thức giống như một miếng bọt biển.
Vừa mở cửa ông ấy đã trông thấy một cô gái trẻ tuổi dắt theo một đứa trẻ đang đứng đợi bên ngoài.
Nhìn kỹ lại thì, đứa nhỏ này Lý Tam Thuận cũng quen biết. Đây chẳng phải cô bé vẫn thường đến chơi với Khai Nguyên và Khai Lâm sao?
Ông ấy vẫn nhớ tên của cô bé này là Tiêu Văn Nhân, là đứa lễ phép nhất, khéo ăn nói nhất trong đám trẻ con.
Vào cửa hàng gà nướng, nhìn thấy Lý Tam Thuận, Tiêu Văn Nhân lập tức nở nụ cười ngọt ngào, chào hỏi: “Cháu chào ông Lý.”
Nghe đứa trẻ chào mình, Lý Tam Thuận cũng cười nói: “Văn Nhân tới đấy à, người này là?”
Lưu Hồng Mai vội nói: “Cháu là mẹ của Văn Nhân, hôm qua may nhờ có con trai chú đưa con gái cháu về nhà, nên hôm nay cháu đặc biệt tới đây để cảm ơn anh ấy.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, cần gì phải cố ý tới cảm ơn nó.” Lý Tam Thuận vội xua tay: “Cho dù là ai nhìn thấy một đứa trẻ ở trên phố một mình cũng sẽ vươn tay giúp đỡ thôi.”
Vừa vào nhà, ánh mắt Tiêu Văn Nhân đã đảo quanh căn phòng một lượt, nhưng lại không trông thấy bóng dáng Lý Lưu Trụ đâu.
Đối tượng công lược chính không có ở đây, vậy chẳng phải là phí công mẹ mình trang điểm một phen sao?
Dù sao cô ta hiện tại vẫn đang là một đứa trẻ, đương nhiên phải là thần trợ công cho mẹ mình rồi. Nghĩ vậy Tiêu Văn Nhân lập tức gọi to: “Chú Lý ơi, chú Lý ơi, chú có nhà không?”
Lý Lưu Trụ đã ăn cơm xong rồi, đang ngồi rửa bát trong phòng bếp, nghe thấy có tiếng người gọi mình trong tiệm gà nướng, anh ta còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, nên vội vàng chạy ra hỏi: “Cha, có chuyện gì à? Hình như con nghe thấy có người gọi con?”
Vào trong cửa hàng gà nướng, Lý Lưu Trụ không trông thấy ai khác, chỉ có Tiêu Văn Nhân và mẹ cô ta đang ở đây.
Lý Lưu Trụ gãi đầu, hỏi: “Văn Nhân, cháu với mẹ cháu muốn mua gà nướng à?”
Lý Tam Thuận giải thích: “Nữ đồng chí này nói có việc tìm con.”
“Ồ, vậy mẹ Văn Nhân, cô tìm tôi có chuyện gì thế?”
Lưu Hồng Mai cười đặt túi đồ trong tay lên quầy, nói: “Đồng chí Lý, hôm qua anh đưa Văn Nhân về nhà, tôi chưa kịp cám ơn anh tử tế, nên hôm nay cố ý tới đây để cảm ơn anh. Tôi cũng không biết nên mua thứ gì, nghĩ nhà đồng chí Lý cũng có trẻ con nên mua một chút đồ ăn vặt, mong đồng chí Lý đừng ghét bỏ.”
Lý Lưu Trụ vội xua tay, nói: “Mẹ Văn Nhân, chỉ là chuyện thuận tay thôi mà, cô đừng khách sáo như vậy. Chúng ta là hàng xóm láng giềng, Văn Nhân còn thường xuyên đến nhà tôi chơi, đã gặp được sao tôi có thể mặc kệ Văn Nhân.”
Tiêu Văn Nhân chu miệng, hơi bất mãn, nói: “Chú Lý, hôm qua chú đã đồng ý sẽ gọi cháu là Nhân Nhân rồi, sao hôm nay lại gọi là Văn Nhân thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô ta vừa nói xong, Lưu Hồng Mai lập tức vỗ cô ta một cái: “Nhân Nhân, chú Lý gọi con thế nào cugnx được, Văn Nhân hay Nhân Nhân, không phải đều là tên của con sao?”
Tiêu Văn Nhân nhìn Lý Lưu Trụ, không gật đầu đồng ý lời mẹ mình nói.
Đứa trẻ muốn được gọi là Nhân Nhân, vậy thì gọi Nhân Nhân, không phải chỉ là một cái tên thôi à, có gì khó khăn đâu.
Lý Lưu Trụ cười nói: “Xem trí nhớ của chú này, chú quên mất hôm qua đã hứa với Nhân Nhân rồi. Chú xin lỗi nhé, Nhân Nhân tha lỗi cho chú Lý được không?”
Tiêu Văn Nhân cười rất ngọt ngào: “Nhân Nhân không trách chú Lý đâu.”
Lý Tam Thuận kinh ngạc, sao càng nhìn càng cảm thấy nữ đồng chí này có ý với con trai nhà mình thế nhỉ?
Ông ấy đã sống quá nửa đời người rồi, nên chỉ cần liếc qua một cái, qua lời nói, cử chỉ, ánh mắt, là có thể nhìn ra người này có ý với người khác không.
Chẳng lẽ vì hôm qua Lưu Trụ đưa con gái cô ta về nhà, cảm thấy Lưu Trụ là người tốt, nên có ý với nó?
Lý Tam Thuận thầm suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc nữ đồng chí này có ý gì với Lưu Trụ không, vẫn phải quan sát thêm mới được.
Lưu Hồng Mai lại nói chuyện với Lý Lưu Trụ thêm vài câu nữa, sau đó nói mình phải đi làm, xin phép về trước.
Lý Lưu Trụ cầm túi đồ ăn vặt trên quầy lên, nói: “Đồng chí Lưu, thứ này tôi thật sự không thể nhận, cô mang về nhà đi.”
Vân Chi
Lưu Hồng Mai xua tay: “Thứ này tôi mua cho Khai Nguyên với Khai Lâm, tôi đi trước đây.”
Tiêu Văn Nhân cũng vẫy tay chào Lý Lưu Trụ và Lý Tam Thuận: “Cháu chào ông Lý, cháu chào chú Lý.”
Khi Lý Lưu Trụ đi ra từ sau quầy, đuổi theo mẹ con bọn họ, thì hai mẹ con Lưu Hồng Mai đã đi xa rồi, nên đành phải mang túi đồ ăn vặt ấy về nhà.
Lý Tam Thuận: “Được rồi, người ta đã mất công mang tới thì con cứ nhận lấy đi. Để cha xem là món gì nào, a, là bánh hạch đào của Quế Phương Trai, Khai Nguyên với Khai Lâm thích nhất món này, đồng chí Lưu kia biết tặng quà thật đấy.”
Bên này, Lưu Đại Ngân trải qua cuộc sống rất phong phú ở Kinh Thị. Bọn họ đi học từ thứ hai đến thứ năm, thứ sáu trường học tổ chức đi tham quan các nhà xưởng quốc doanh cho các bạn học lớn tuổi này.
Nhà xưởng quốc doanh có lớn có nhỏ, bao gồm đủ các ngành nghề từ ăn, mặc, ở, cho đến đi lại.
Mỗi lần đi tham quan, Lưu Đại Ngân đều vô cùng nghiêm túc, liên tục ghi chép vào quyển vở trong tay. Tất cả đều là kinh nghiệm đó, sau này chắc chắn sẽ có lúc cần dùng tới.
Phát triển xưởng gà nướng nho nhỏ của mình thành nhà xưởng quy mô lớn như nhà xưởng quốc doanh chính mà mộng tưởng cả đời của Lưu Đại Ngân. Vì mộng tưởng này, Lưu Đại Ngân điên cuồng hấp thu đủ loại tri thức giống như một miếng bọt biển.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro