Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Pháo hôi trong...
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
2025-03-22 14:33:26
Anh trai của Lưu Hồng Mai tên là Lưu Hồng Quân. Anh ta đang đi trong ngõ nhỏ hóng mát với vợ mình.
Trong ngõ nhỏ không có một ai, tranh thủ lúc không người Triệu Lan - vợ anh ta, hỏi: “Hồng Quân, có phải Hồng Mai có ý với con trai nhà họ Lý kia không?”
Lưu Hồng Quân hừ một tiếng: “Em đừng nói bậy, để người khác nghe thấy thì không hay đâu.”
“Nói bậy cái gì, anh xem cách mẹ anh nhìn con trai nhà họ Lý đi, y như dáng vẻ đang nhìn con rể vậy, chắc chắn không sai được.” Triệu Lan nói tiếp: “Con trai nhà họ Lý đã ly hôn, có hai đứa nhỏ. Hồng Mai thì chồng chết, mang theo một cô con gái, chẳng phải xứng đôi sao? Theo em thấy, bọn họ có cơ hội đấy.”
Lưu Hồng Quân: “Hồng Mai nhà chúng ta là công nhân đã biên chế của nhà xưởng quốc doanh, nhà họ Lý kia toàn là nông dân, xứng đôi chỗ nào?”
“Nông dân thì làm sao? Nông dân nhưng bọn họ có tiền. Em nghe người ta nói, năm trước bà Lý còn sang tận nước Mỹ thăm quan đó. Người có thể ra nước ngoài, đều là người có tiền, có quyền. Hồng Mai là công nhân chính thức, nhưng tiền kiếm được cũng chỉ đủ nuôi em ấy với con gái mình. Còn nhà họ Lý kia thì có cả tiền mua đàn dương cầm cho bọn trẻ đấy, nhà chúng ta mua nổi không? Hồng Mai mua nổi không?”
Lưu Hồng Quân không nói gì, bình thường nhìn em gái anh ta hiền hòa thế thôi, thật ra là người rất kén chọn đấy.
Em rể đã c.h.ế.t kia của anh ta là sinh viên đại học chuyên khoa, không chỉ có tri thức, vẻ ngoài còn rất đẹp trai. Con trai nhà họ Lý kia mà so với em rể cũ, thì đúng là như cống rãnh so sánh với đại dương.
Lưu Hồng Quân không nói ra lời này, nhưng vợ anh ta biết anh ta đang nghĩ gì. Triệu Lan nói tiếp: “Tuy con trai nhà họ Lý không bằng em rể trước, nhưng anh không nghĩ lại xem, bây giờ Hồng Mai đã là phụ nữ một đời chồng rồi, còn mang theo một cô con gái nữa, anh cho rằng em ấy còn có thể tìm được một sinh viên đại học chuyên khoa, còn đẹp trai sao? Nếu Hồng Mai và con trai nhà họ Lý thật sự thành đôi, em ấy là công nhân chính thức, còn có hộ khẩu tỉnh thành, chắc chắn sẽ đươc nhà họ Lý coi trọng. Cuộc sống ấy mà, không nhất định phải tìm người đạp trai, cũng không nhất định phải tìm người có tri thức, chỉ cần là người có tiền còn đối xử tốt với Hồng Mai và Nhân Nhân thì chính là mối lương duyên.”
Đi tới cửa nhà, hai vợ chồng không tiếp tục đề tài này nữa.
Buổi tối, hai mẹ con Lưu Hồng Mai nằm trên giường, Lưu Hồng Mai cầm cây quạt trong tay, không ngừng phe phẩy trên đỉnh đầu con gái.
Cho dù như vậy, trên đầu Tiêu Văn Nhân vẫn chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tiêu Văn Nhân nhìn mẹ mình, hiểu chuyện nói: “Mẹ, để con quạt cho mẹ một lát nhé.”
“Mẹ quạt cho Nhân Nhân là được rồi.”
“Mẹ, con đã lớn, có thể làm việc giúp mẹ rồi.”
Tiêu Văn Nhân ngồi dậy, cầm lấy chiếc quạt hương bồ từ tay Lưu Hồng Mai. Hai tay nắm chặt cán quạt, nhẹ nhàng quạt gió.
“Nhân Nhân, mẹ hỏi con chuyện này nhé.”
Vân Chi
“Chuyện gì hả mẹ?”
Lưu Hồng Mai cắn môi, hỏi: “Nhân Nhân, mẹ tìm cho con một người cha được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khi Tiêu Văn Nhân còn nhỏ. Lưu Hồng Mai đã từng hỏi cô ta vấn đề này, khi đó Lưu Hồng Mai đang qua lại với một người, hy vọng con gái có thể đón nhận người cha mới, nào ngờ Tiêu Văn Nhân vô cùng kháng cự, còn khóc lóc nói mình không cần cha mới, muốn cha mình cơ.
Sau đó bởi vì nguyên nhân khác Lưu Hồng Mai và người kia đường ai nấy đi, nên cũng không hỏi lại con gái vấn đề này nữa.
Hiện tại Lưu Hồng Mai lại hỏi vấn đề này, trong lòng rất sợ con gái vẫn không chịu tiếp nhận mình sẽ có cha mới.
Tròng mắt Tiêu Văn Nhân xoay chuyển, nói: “Mẹ, để chú Lý làm cha mới của con có được không? Con thích chú ấy.”
Lưu Hồng Mai không dám tin, vội vàng ngồi dậy, hỏi: “Nhân Nhân, con đồng ý để chú Lý làm cha mới của con?”
“Đồng ý ạ.” Tiêu Văn Nhân giả vờ ngây ngô, nói: “Trước kia con từng nói rồi mà, nếu chú Lý là cha con thì tốt biết mấy.”
Lưu Hồng Mai cười: “Mẹ còn tưởng rằng Nhân Nhân chỉ nói chơi thôi.”
“Con không nói chơi đu, nếu chú Lý là cha của Nhân Nhân, vậy thì Khai Nguyên, Khai Lâm chính là anh trai của Nhân Nhân rồi, con thích anh Khai Nguyên nhất.”
Lưu Hồng Mai hôn con gái một cái, nói: “Vậy mẹ sẽ cố gắng để biến chú Lý thành cha của Nhân Nhân. Nhưng chuyện hôm nay mẹ nói với Nhân Nhân, Nhân Nhân không được vói với ai đấy nhé, nếu con nói với người khác, thì chú Lý sẽ không trở thành cha của Nhân Nhân được đâu.”
Tiêu Văn Nhân gật đầu dứt khoát: “Mẹ, con biết rồi, con sẽ không nói với ai đâu, nếu không chú Lý sẽ không trở thành cha của Nhân Nhân.”
Con gái đã thích Lý Lưu Trụ như vậy, điều kiện gia đình anh ta lại tốt, vậy thì cố gắng câu được anh ta đi.
Lưu Hồng Mai hạ quyết tâm. Ngày mai sẽ đến nhà họ Lý một chuyến, dẫn Nhân Nhân tới cảm ơn Lý Lưu Trụ, dù sao anh ta cũng từng đưa Nhân Nhân về nhà hai lần mà.
Ngày hôm sau Lưu Hồng Mai dậy rất sớm, cũng gọi cả con gái dậy theo.
Lưu Hồng Mai thay sang một bộ váy liền mà ngày thường cô ta không nỡ mặc, kẻ lông mày, tô son môi, còn thoa một chút má hồng.
Tiêu Văn Nhân cũng được cô ta trang điểm cho rất xinh đẹp. Thấy hai mẹ con cô ta như vậy, anh trai Lưu Hồng Quân của cô ta hỏi: “Hồng Mai, em ăn diện thế này để đi đâu đấy?”
Lưu Hồng Mai nắm tay con gái, nói: “Hôm nay em không ăn cơm sáng, dẫn Nhân Nhân ra ngoài một lát.”
Trông thấy con gái trang điểm như vậy, Bà ngoại Lưu đã đaons ra được ý đồ của cô ta. Bà ấy nói: “Đi đi, nhớ mua chút đồ.”
Lưu Hồng Mai giơ tay lên, ý bảo bà ngoại Lưu nhìn túi đồ trong tay mình: “Mẹ, con mang theo đây rồi, mẹ đừng nhọc lòng.”
Triệu Lan dùng khuỷu tay huých nhẹ Lưu Hồng Quân một cái, rồi nháy mắt với anh ta, nở nụ cười “Quả nhiên như thế”.
Lưu Hồng Quân muốn hỏi mẹ mình một câu, có phải em gái coi trọng con trai nhà họ Lý không, nhưng nghĩ đến chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, nếu bị người khác biết sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em gái mình, nên lời đã đến bên miệng lại ngậm ngùi nuốt trở lại.
Trong ngõ nhỏ không có một ai, tranh thủ lúc không người Triệu Lan - vợ anh ta, hỏi: “Hồng Quân, có phải Hồng Mai có ý với con trai nhà họ Lý kia không?”
Lưu Hồng Quân hừ một tiếng: “Em đừng nói bậy, để người khác nghe thấy thì không hay đâu.”
“Nói bậy cái gì, anh xem cách mẹ anh nhìn con trai nhà họ Lý đi, y như dáng vẻ đang nhìn con rể vậy, chắc chắn không sai được.” Triệu Lan nói tiếp: “Con trai nhà họ Lý đã ly hôn, có hai đứa nhỏ. Hồng Mai thì chồng chết, mang theo một cô con gái, chẳng phải xứng đôi sao? Theo em thấy, bọn họ có cơ hội đấy.”
Lưu Hồng Quân: “Hồng Mai nhà chúng ta là công nhân đã biên chế của nhà xưởng quốc doanh, nhà họ Lý kia toàn là nông dân, xứng đôi chỗ nào?”
“Nông dân thì làm sao? Nông dân nhưng bọn họ có tiền. Em nghe người ta nói, năm trước bà Lý còn sang tận nước Mỹ thăm quan đó. Người có thể ra nước ngoài, đều là người có tiền, có quyền. Hồng Mai là công nhân chính thức, nhưng tiền kiếm được cũng chỉ đủ nuôi em ấy với con gái mình. Còn nhà họ Lý kia thì có cả tiền mua đàn dương cầm cho bọn trẻ đấy, nhà chúng ta mua nổi không? Hồng Mai mua nổi không?”
Lưu Hồng Quân không nói gì, bình thường nhìn em gái anh ta hiền hòa thế thôi, thật ra là người rất kén chọn đấy.
Em rể đã c.h.ế.t kia của anh ta là sinh viên đại học chuyên khoa, không chỉ có tri thức, vẻ ngoài còn rất đẹp trai. Con trai nhà họ Lý kia mà so với em rể cũ, thì đúng là như cống rãnh so sánh với đại dương.
Lưu Hồng Quân không nói ra lời này, nhưng vợ anh ta biết anh ta đang nghĩ gì. Triệu Lan nói tiếp: “Tuy con trai nhà họ Lý không bằng em rể trước, nhưng anh không nghĩ lại xem, bây giờ Hồng Mai đã là phụ nữ một đời chồng rồi, còn mang theo một cô con gái nữa, anh cho rằng em ấy còn có thể tìm được một sinh viên đại học chuyên khoa, còn đẹp trai sao? Nếu Hồng Mai và con trai nhà họ Lý thật sự thành đôi, em ấy là công nhân chính thức, còn có hộ khẩu tỉnh thành, chắc chắn sẽ đươc nhà họ Lý coi trọng. Cuộc sống ấy mà, không nhất định phải tìm người đạp trai, cũng không nhất định phải tìm người có tri thức, chỉ cần là người có tiền còn đối xử tốt với Hồng Mai và Nhân Nhân thì chính là mối lương duyên.”
Đi tới cửa nhà, hai vợ chồng không tiếp tục đề tài này nữa.
Buổi tối, hai mẹ con Lưu Hồng Mai nằm trên giường, Lưu Hồng Mai cầm cây quạt trong tay, không ngừng phe phẩy trên đỉnh đầu con gái.
Cho dù như vậy, trên đầu Tiêu Văn Nhân vẫn chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tiêu Văn Nhân nhìn mẹ mình, hiểu chuyện nói: “Mẹ, để con quạt cho mẹ một lát nhé.”
“Mẹ quạt cho Nhân Nhân là được rồi.”
“Mẹ, con đã lớn, có thể làm việc giúp mẹ rồi.”
Tiêu Văn Nhân ngồi dậy, cầm lấy chiếc quạt hương bồ từ tay Lưu Hồng Mai. Hai tay nắm chặt cán quạt, nhẹ nhàng quạt gió.
“Nhân Nhân, mẹ hỏi con chuyện này nhé.”
Vân Chi
“Chuyện gì hả mẹ?”
Lưu Hồng Mai cắn môi, hỏi: “Nhân Nhân, mẹ tìm cho con một người cha được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khi Tiêu Văn Nhân còn nhỏ. Lưu Hồng Mai đã từng hỏi cô ta vấn đề này, khi đó Lưu Hồng Mai đang qua lại với một người, hy vọng con gái có thể đón nhận người cha mới, nào ngờ Tiêu Văn Nhân vô cùng kháng cự, còn khóc lóc nói mình không cần cha mới, muốn cha mình cơ.
Sau đó bởi vì nguyên nhân khác Lưu Hồng Mai và người kia đường ai nấy đi, nên cũng không hỏi lại con gái vấn đề này nữa.
Hiện tại Lưu Hồng Mai lại hỏi vấn đề này, trong lòng rất sợ con gái vẫn không chịu tiếp nhận mình sẽ có cha mới.
Tròng mắt Tiêu Văn Nhân xoay chuyển, nói: “Mẹ, để chú Lý làm cha mới của con có được không? Con thích chú ấy.”
Lưu Hồng Mai không dám tin, vội vàng ngồi dậy, hỏi: “Nhân Nhân, con đồng ý để chú Lý làm cha mới của con?”
“Đồng ý ạ.” Tiêu Văn Nhân giả vờ ngây ngô, nói: “Trước kia con từng nói rồi mà, nếu chú Lý là cha con thì tốt biết mấy.”
Lưu Hồng Mai cười: “Mẹ còn tưởng rằng Nhân Nhân chỉ nói chơi thôi.”
“Con không nói chơi đu, nếu chú Lý là cha của Nhân Nhân, vậy thì Khai Nguyên, Khai Lâm chính là anh trai của Nhân Nhân rồi, con thích anh Khai Nguyên nhất.”
Lưu Hồng Mai hôn con gái một cái, nói: “Vậy mẹ sẽ cố gắng để biến chú Lý thành cha của Nhân Nhân. Nhưng chuyện hôm nay mẹ nói với Nhân Nhân, Nhân Nhân không được vói với ai đấy nhé, nếu con nói với người khác, thì chú Lý sẽ không trở thành cha của Nhân Nhân được đâu.”
Tiêu Văn Nhân gật đầu dứt khoát: “Mẹ, con biết rồi, con sẽ không nói với ai đâu, nếu không chú Lý sẽ không trở thành cha của Nhân Nhân.”
Con gái đã thích Lý Lưu Trụ như vậy, điều kiện gia đình anh ta lại tốt, vậy thì cố gắng câu được anh ta đi.
Lưu Hồng Mai hạ quyết tâm. Ngày mai sẽ đến nhà họ Lý một chuyến, dẫn Nhân Nhân tới cảm ơn Lý Lưu Trụ, dù sao anh ta cũng từng đưa Nhân Nhân về nhà hai lần mà.
Ngày hôm sau Lưu Hồng Mai dậy rất sớm, cũng gọi cả con gái dậy theo.
Lưu Hồng Mai thay sang một bộ váy liền mà ngày thường cô ta không nỡ mặc, kẻ lông mày, tô son môi, còn thoa một chút má hồng.
Tiêu Văn Nhân cũng được cô ta trang điểm cho rất xinh đẹp. Thấy hai mẹ con cô ta như vậy, anh trai Lưu Hồng Quân của cô ta hỏi: “Hồng Mai, em ăn diện thế này để đi đâu đấy?”
Lưu Hồng Mai nắm tay con gái, nói: “Hôm nay em không ăn cơm sáng, dẫn Nhân Nhân ra ngoài một lát.”
Trông thấy con gái trang điểm như vậy, Bà ngoại Lưu đã đaons ra được ý đồ của cô ta. Bà ấy nói: “Đi đi, nhớ mua chút đồ.”
Lưu Hồng Mai giơ tay lên, ý bảo bà ngoại Lưu nhìn túi đồ trong tay mình: “Mẹ, con mang theo đây rồi, mẹ đừng nhọc lòng.”
Triệu Lan dùng khuỷu tay huých nhẹ Lưu Hồng Quân một cái, rồi nháy mắt với anh ta, nở nụ cười “Quả nhiên như thế”.
Lưu Hồng Quân muốn hỏi mẹ mình một câu, có phải em gái coi trọng con trai nhà họ Lý không, nhưng nghĩ đến chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, nếu bị người khác biết sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em gái mình, nên lời đã đến bên miệng lại ngậm ngùi nuốt trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro