Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Pháo hôi trong...

Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu

2025-03-22 14:33:26

Sau khi trọng sinh, cô ta đã bỏ rất nhiều công sức để luyện cách quản lý biểu cảm. Đứa trẻ với khuôn mặt phúng phính, đôi mắt to tròn, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.

Khi chưa trọng sinh, cô ta luôn tết tóc hai bên, như vậy vừa nhanh vừa gọn, có đôi khi cách hai ba ngày mẹ cô ta mới gội đầu cho cô ta một lần. Sau khi trọng sinh, ngay hôm sau cô ta đã tự cắt cho mình một cái mái bằng, ngày nào cũng tự mình chải đầu.

Lưu Hồng Mai hỏi thì Tiêu Văn Nhân chỉ vào mái tóc của người mẫu trên quyển tạp chí, nói mình cũng muốn xinh đẹp như vậy, nên cắt tóc theo.

Lưu Hồng Mai không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò con gái, sau này không được tự mình dùng kéo

Hiện tại Tiêu Văn Nhân để tóc mái bằng buộc đuôi ngựa hai bên, dùng dây màu sắc sặc sỡ buộc nơ con bướm trên b.í.m tóc, đôi mắt to tròn, ai nhìn cũng thấy đáng yêu.

Một cô bé đáng yêu như vậy dùng ánh mắt cố chấp nhìn mình, Lý Lưu Trụ không đành lòng khiến cô bé buồn, vội vàng nói: “Không phải chỉ là tên gọi thôi sao, vậy sau này chú Lý gọi cháu là Nhân Nhân nhé.”

Nhận được hứa hẹn của Lý Lưu Trụ, Tiêu Văn Nhân vui mừng nở nụ cười với anh ta, sung sướng như trẻ con vừa được cho kẹo.

Lý Lưu Trụ chỉ có hai cậu con trai, không có con gái, trông thấy Tiêu Văn Nhân nhìn mình cười ngọt ngào như vậy, đột nhiên trong lòng anh ta sinh ra một ý nghĩ, con gái đáng yêu hơn con trai nhều.

Dùng ngôn ngữ hiện tại để miêu tả, thì chính là “Không thể cưỡng lại trước sự đáng yêu”.

Tiêu Văn Nhân vui sướng khỏi bàn, Lý Lưu Trụ đồng ý gọi mình là Nhân Nhân, đây chính là một bước tiến lớn.

Lý Lưu Trụ ở lại nhà họ Lưu một lát, sau đó mới về nhà.

Khai Nguyên, Khai Lâm đang ngồi trong phòng xem tivi với Lý Tam Thuận, nghe thấy tiếng Lý Lưu Trụ vào nhà, Khai Nguyên hỏi một câu: “Cha, sao cha về muộn thế?”

“Cha đưa Tiêu Văn Nhân thường xuyên chơi với các con kia về nhà. Con bé cãi nhau với anh họ, muộn thế này vẫn chưa về, cha không yên tâm nên đưa con bé về.”

Vân Chi

Lý Lưu Trụ ngồi xuống ghế sô pha, nói với hai con trai: “Khai Nguyên Khai Lâm, dù sảy ra bất cứ chuyện gì, hai đứa cũng không được tự mình chạy ra ngoài không về nhà đâu đấy, biết chưa? Làm vậy, cha và ông bà nội sẽ lo lắng.”

Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm đều gật đầu: “Biết rồi, cha.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lý Lưu Trụ xem tivi với hai cậu con trai một lúc, đột nhiên Lý Tam Thuận hỏi: “Lần trước con nói con gặp một cô bé bị trẹo chân bên thùng rác, nên cõng cô bé về nhà. Cũng là cô bé lần này hả?”

“Vâng, lần này con bé cãi nhau với người nhà, nên trốn ở góc khuất gần thùng rác, may mà con nghe thấy tiếng khóc của con bé, nếu không không biết con bé còn ngồi ở đó bao lâu đâu.”

Lý Tam Thuận lẩm bẩm một câu: “Trùng hợp thế nhỉ, hai lần đều gặp con bé ở gần thùng rác.”

Lý Lưu Trụ cười: “Khả năng là trùng hợp.”

Mùa hè, mọi người đều ngủ muộn. Bà ngoại Lưu phe phẩy cây quạt vào phòng con gái và cháu gái mình.

Trong phòng rất oi bức, nhà họ Lưu là gia đình công nhân bình thường, trong nhà chỉ có một chiếc quạt điện, ban ngày thì để ở phòng khách, đêm đến thì chuyển tới phòng ông bà ngoại Lưu.

Lưu Hồng Mai đang ngồi trong phòng, thu dọn đồ đạc giúp con gái.

Căn phòng rất nhỏ, ngoài một chiếc giường, một chiếc tủ đựng quần áo, một chiếc máy may ra, chỉ có thêm một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế nhỏ.

Ngoài những thứ đó ra, không gian trong phòng chỉ còn lại chỗ để xoay người.

Bà ngoại Lưu ngồi lên giường, phe phẩy cây quạt hỏi con gái mình: “Hồng Mai, con thấy Lý Lưu Trụ kia thế nào?”

Lưu Hồng Mai buông quần áo trong tay xuống, không nói gì.

Bà ngoại Lưu thở dài, nói: “Hồng Mai, rốt cuộc con nghĩ thế nào, nói một câu đi chứ. Nếu như con đồng ý tiến thêm bước nữa với Lý Lưu Trụ, thì để mẹ mặt dày đi nhờ bà Vương làm mối cho. Nếu con không thích, thì mẹ không đi nữa.”

“Mẹ, anh ấy khá tốt.” Lưu Hồng Mai nói: “Lần đầu tiên anh ấy có thể đưa Văn Nhân còn chưa quen biết về nhà, chứng minh nhân phẩm của anh ấy không thành vấn đề. Mẹ, con đã suy nghĩ cẩn thận những lời mẹ nói lần trước rồi. Mẹ nói cũng đúng, con đã kết hôn một lần rồi còn nghĩ gì đến tình yêu chứ, chỉ cần là người có thể đối xử tốt với Văn Nhân, đối xử tốt với con, thì chính là đối tượng tốt nhất.”

“Điều kiện kinh tế của nhà họ Lý không tồi, nếu con gả qua bên đó thật, ít nhất Văn Nhân sẽ không phải chịu khổ về mặt vật chất. Con nghe Văn Nhân nói, mỗi tháng nhà họ Lý trả cho Lý Lưu Trụ một trăm năm mươi đồng tiền lương. Con trai nhà ông Trần vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái, năm nay đã vào biên chế, tiền lương một tháng mới chỉ hơn sáu mươi đồng. Tiền lương của Lý Lu Trụ cao gấp đôi sinh viên bình thường, chỉ cần con chịu lấy lòng anh ấy, con và Văn Nhân sẽ không phải chịu ấm ức.”

Bà ngoại Lưu tiếp tục phe phẩy quạt hương bồ: “Con nói cũng đúng, Tuy nhà họ Lý có hai đứa cháu trai rồi, nhưng tuổi đều chưa lớn lắm, nếu bọn trẻ thật lòng kính trọng con, thì con cũng thật lòng với bọn chúng. Nếu bọn chúng không tôn trọng, vậy thì duy trì mặt ngoài là được. Hồng Mai, con mang theo một đứa nhỏ, đối tượng tìm được đại khái cũng có con rồi, nên người có tiền lương tốt hơn người không có tiền lương. Trước kia mẹ ghét bỏ nhà họ Lý vì nhà bọn họ khng có hộ khẩu tỉnh thành, nhưng bây giờ mẹ nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần có tiền, ộ khẩu nông thôn thì sao chứ, nhà họ Lý còn có căn nhà lớn ở tỉnh thành đấy. Nhà chúng ta có hộ khẩu tỉnh thành, nhưng chẳng phải cả gia đình vẫn chen chúc nhau trong căn nhà nho nhỏ này sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Số ký tự: 0