Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Pháo hôi trong...
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
2025-03-22 14:33:26
Nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy ở nhà họ Lý, phòng khách nhà bọn họ rộng ấp đôi phòng khách nhà mình, còn sáng sủa, sạch sẽ, đồ điện gia cụ đều đầy đủ, Lưu Hồng Mai hâm mộ, nói:
“Phòng khách nhà họ Lý rất lớn, có sô pha, bàn trà, tivi, quạt điện, tủ lạnh… Mọi thứ đều đầy đủ, nhìn qua có vẻ sống khá tốt.”
Bà ngoại Lưu tiếp tục cầm d.a.o phay thái rau: “Nghe con nói vậy thật ra cũng tốt, chỉ là không biết căn nhà đó là nhà của bọn họ, hay bọn họ đi thuê…”
Lúc Tiêu Văn Nhân chui vào phòng bếp, đúng lúc nghe thấy câu hỏi này của bà ngoại, cô ta nói ngay: “Bà ngoại, cháu biết, cháu từng nghe anh Khai Nguyên nói, căn nhà ấy và cả căn nhà phía trước chuyên để làm gà nướng đều là nhà bà nội anh ấy mua, tốn không ít tiền đó.”
Bà ngoại Lưu lại buông d.a.o phay, hỏi Tiêu Văn Nhân: “Nhân Nhân, cháu nói thật chứ?”
Tiêu Văn Nhân gật đầu dứt khoát: “Đương nhiên đều là sự thật rồi, đều do anh Khai Nguyên nói với cháu.”
Bà ngoại Lưu bỏ dưa leo vào nội, rắc muối lên, bắt đầu quậy đều: “Hồng Mai, con phải nắm chặt Lý Lưu Trụ đó, bỏ lỡ thôn này không còn cửa hàng nào khác đâu, nếu lúc trước khi bà Vương tới cửa làm mối, mẹ không từ chối hộ con thì tốt biết mấy.”
Lưu Hồng Mai thái dưa muối bỏ vào đĩa, giọng nghiêm túc: “Mẹ, con sẽ không để lỡ Lý Lưu Trụ đâu. Dù là vì cho Nhân Nhân có được cuộc sống tốt hơn, con cũng sẽ cố gắng bắt lấy trái tim Lý Lưu Trụ.”
Bên này, Lưu Đại Ngân thu dọn đồ đạc, lấy ra hai món đồ chơi, một con ếch biết nháy mắt và một con lật đật, định bảo con trai mang hai món đồ chơi này đến nhà họ Lưu.
Nhưng mà không thể cố ý đi đến nhà họ Lưu chỉ để đưa hai món đồ này, mà phải tìm lý do khác.
Nên tìm lý do gì mới tốt đây…
Lý Tam Thuận góp ý: “Chẳng phải tay nghề may vá của Tiểu Lưu rất tốt sao, bà có mấy miếng vải mua từ Kinh Thị mang về đó, cứ nói muốn may cho Lưu Trụ một bộ quần áo, là có lý do rồi. Khi đi bà gọi cả Lưu Trụ đi cùng, cũng không sợ người khác nói này nói nọ.”
Lưu Đại Ngân vỗ đùi: “Ý kiến hay, chúng ta cứ làm như vậy đi. Nếu người ta thật sự có ý ới Lưu Trụ, vậy thì hai đứa vừa gặp nhau là tôi có thể nhìn ra ngay. Nếu người ta không có ý gì, vậy sau này chúng ta đừng quấy rầy người ta nữa.”
Lý Đại Ngân lấy ra hai mảnh vải, gấp cẩn thận, hai ngày sau mới đi đến nhà họ Lưu nhờ Lưu Hồng Mai may quần áo cho mình.
Buổi tối, người nhà họ Lý ngồi bên nhau, Lưu Đại Ngân bỏ từng thứ mình mua ở Kinh Thị lên bàn trà, bắt đầu phân chia.
“Miếng vải này là của Tam Thuận, miếng này là của Lưu Trụ, còn mấy món đồ chơi này đều cho Khai Nguyên với Khai Lâm.”
Lý Tam Thuận nhìn một đống đồ trên bàn, hỏi: “Đại Ngân, bà không mua gì cho mình à?”
“Mua chứ, tôi mua mấy quyển sách liền đó.”
Chia vải vóc xong, Lưu Đại Ngân nói: “Lưu Trụ, quần áo của con hay là nhờ người ta may cho nhé. Tay nghề của mẹ không tốt lắm, quần áo mẹ may cũng không hợp mốt.”
“Mẹ, ai may cũng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lưu Đại Ngân lại nói: “Mẹ thấy tay nghề của mẹ con bé Văn Nhân hay tới chơi với Khai Nguyên, Khai Lâm không tồi, hay là nhờ cô ấy cắt cho, rồi mẹ mang về may cho.”
Vân Chi
“Nhờ đồng chí Lưu ạ?” Lý Lưu Trụ hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía khác: “Mẹ, cứ làm phiền người ta như vậy không tốt lắm đâu.”
Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận liếc nhau, hình như con trai bọn họ đang thẹn thùng.
Chẳng lẽ con trai cũng có ý với Lưu Hồng Mai?
Xem ra việc này có cửa rồi.
“Chuyện này thì có gì đâu mà phải ngượng ngùng, đều là hàng xóm láng giềng cả.” Lưu Đại Ngân nghiêm túc nói: “Mẹ mang về không ít thứ từ Kinh Thị, mang cho bọn trẻ nhà họ Lưu hai món đồ chơi, choi như là tấm lòng của chúng ta đi. Hôm nay khi Tiểu Lưu tới đây, con bé cũng may cho Khai Nguyên, Khai Lâm mỗi đứa một bộ quần áo đấy.”
Lý Lưu Trụ vội nói: “Vậy thì phải cảm ơn người ta, hay là lúc nào đi đến nhà họ Lưu, con lại mua thêm chút đồ nhé?”
Buổi tối ngày thứ ba, Lưu Đại Ngân và con trai xách theo một đống đồ đi đến nhà họ Lưu.
Trước khi đi, Lý Lưu Trụ còn cố ý thay một bộ quần áo mới, nhìn rất có sức sống.
Người nhà họ Lưu vừa ăn cơm chiều xong, vẫn chưa dọn bàn. Thấy Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ tới nhà, bọn họ đều không hiểu ra sao. Hai mẹ con cùng nhau tới đây, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Bà ngoại Lưu mời hai người vào nhà, cười nói: “Vừa ăn cơm xong, trong phòng hơi bừa bộn.”
Lưu Đại Ngân cười đáp: “Nhà ai cũng vậy mà, có đôi khi nhà tôi còn bừa bộn hơn thế này nhiều.”
Thu dọn bàn ăn xong, Lưu Đại Ngân ra hiệu cho con trai lấy vải dệt ra, cười nói: “Chị Lưu, tôi tới vì có việc này muốn nhờ Hồng Mai giúp đỡ.”
Bà ngoại Lưu cười nói: “Nhờ gì chứ, có việc gì chị cứ nói thẳng là đươc, đều là hàng xóm láng giềng, nếu giúp được chắc chắn Hồng Mai nhà chúng tôi sẽ giúp.”
“Hôm trước Hồng Mai may cho Khai Nguyên với Khai Lâm hai bộ quần áo kiểu dáng rất đẹp, còn đẹp hơn quần áo bán trong trung tâm thương mại, vừa nhìn là biết tay nghề may vá của Hồng Mai rất tốt rồi. Tôi mới mua hai miếng vải ở Kinh Thị, định làm cho tôi với Lưu Trụ mỗi người một bộ quần áo mới, nhưng mà tay nghề may vá của tôi kém không chịu nổi, nên định qua đây nhờ Hồng Mai cắt giúp tôi.”
Lưu Hồng Mai đứng dậy đi vào phòng cầm thước dây tới, nghiêng đầu không dám nhìn Lý Lưu Trụ, nhẹ nhàng nói: “Thím Lý, anh Lý, hai người qua đây, cháu đo kích cỡ cho hai người.”
Lưu Đại Ngân đứng dậy trước, để Lưu Hồng Mai đo kích cỡ cho mình. Đợi Lưu Đại Ngân đo xong, mới đến lượt Lý Lưu Trụ.
Lưu Hồng Mai đỏ mặt đo kích cỡ cho Lý Lưu Trụ, rồi ghi vào quyển sổ nhỏ: “Thím Lý, anh Lý, ngày kia cắt xong cháu đưa qua nhà cho thím được không?”
“Hồng Mai, thím không vội, cháu cứ làm từ từ.”
Ngoài lúc đo kích cỡ Lý Lưu Trụ và Lưu Hồng Mai có nói với nhau vài câu ra, thời gian còn lại cả hai đều không nói gì. Không chỉ không nói, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào đối phương, lỡ va phải thì đều đỏ mặt né tránh.
“Phòng khách nhà họ Lý rất lớn, có sô pha, bàn trà, tivi, quạt điện, tủ lạnh… Mọi thứ đều đầy đủ, nhìn qua có vẻ sống khá tốt.”
Bà ngoại Lưu tiếp tục cầm d.a.o phay thái rau: “Nghe con nói vậy thật ra cũng tốt, chỉ là không biết căn nhà đó là nhà của bọn họ, hay bọn họ đi thuê…”
Lúc Tiêu Văn Nhân chui vào phòng bếp, đúng lúc nghe thấy câu hỏi này của bà ngoại, cô ta nói ngay: “Bà ngoại, cháu biết, cháu từng nghe anh Khai Nguyên nói, căn nhà ấy và cả căn nhà phía trước chuyên để làm gà nướng đều là nhà bà nội anh ấy mua, tốn không ít tiền đó.”
Bà ngoại Lưu lại buông d.a.o phay, hỏi Tiêu Văn Nhân: “Nhân Nhân, cháu nói thật chứ?”
Tiêu Văn Nhân gật đầu dứt khoát: “Đương nhiên đều là sự thật rồi, đều do anh Khai Nguyên nói với cháu.”
Bà ngoại Lưu bỏ dưa leo vào nội, rắc muối lên, bắt đầu quậy đều: “Hồng Mai, con phải nắm chặt Lý Lưu Trụ đó, bỏ lỡ thôn này không còn cửa hàng nào khác đâu, nếu lúc trước khi bà Vương tới cửa làm mối, mẹ không từ chối hộ con thì tốt biết mấy.”
Lưu Hồng Mai thái dưa muối bỏ vào đĩa, giọng nghiêm túc: “Mẹ, con sẽ không để lỡ Lý Lưu Trụ đâu. Dù là vì cho Nhân Nhân có được cuộc sống tốt hơn, con cũng sẽ cố gắng bắt lấy trái tim Lý Lưu Trụ.”
Bên này, Lưu Đại Ngân thu dọn đồ đạc, lấy ra hai món đồ chơi, một con ếch biết nháy mắt và một con lật đật, định bảo con trai mang hai món đồ chơi này đến nhà họ Lưu.
Nhưng mà không thể cố ý đi đến nhà họ Lưu chỉ để đưa hai món đồ này, mà phải tìm lý do khác.
Nên tìm lý do gì mới tốt đây…
Lý Tam Thuận góp ý: “Chẳng phải tay nghề may vá của Tiểu Lưu rất tốt sao, bà có mấy miếng vải mua từ Kinh Thị mang về đó, cứ nói muốn may cho Lưu Trụ một bộ quần áo, là có lý do rồi. Khi đi bà gọi cả Lưu Trụ đi cùng, cũng không sợ người khác nói này nói nọ.”
Lưu Đại Ngân vỗ đùi: “Ý kiến hay, chúng ta cứ làm như vậy đi. Nếu người ta thật sự có ý ới Lưu Trụ, vậy thì hai đứa vừa gặp nhau là tôi có thể nhìn ra ngay. Nếu người ta không có ý gì, vậy sau này chúng ta đừng quấy rầy người ta nữa.”
Lý Đại Ngân lấy ra hai mảnh vải, gấp cẩn thận, hai ngày sau mới đi đến nhà họ Lưu nhờ Lưu Hồng Mai may quần áo cho mình.
Buổi tối, người nhà họ Lý ngồi bên nhau, Lưu Đại Ngân bỏ từng thứ mình mua ở Kinh Thị lên bàn trà, bắt đầu phân chia.
“Miếng vải này là của Tam Thuận, miếng này là của Lưu Trụ, còn mấy món đồ chơi này đều cho Khai Nguyên với Khai Lâm.”
Lý Tam Thuận nhìn một đống đồ trên bàn, hỏi: “Đại Ngân, bà không mua gì cho mình à?”
“Mua chứ, tôi mua mấy quyển sách liền đó.”
Chia vải vóc xong, Lưu Đại Ngân nói: “Lưu Trụ, quần áo của con hay là nhờ người ta may cho nhé. Tay nghề của mẹ không tốt lắm, quần áo mẹ may cũng không hợp mốt.”
“Mẹ, ai may cũng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lưu Đại Ngân lại nói: “Mẹ thấy tay nghề của mẹ con bé Văn Nhân hay tới chơi với Khai Nguyên, Khai Lâm không tồi, hay là nhờ cô ấy cắt cho, rồi mẹ mang về may cho.”
Vân Chi
“Nhờ đồng chí Lưu ạ?” Lý Lưu Trụ hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía khác: “Mẹ, cứ làm phiền người ta như vậy không tốt lắm đâu.”
Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận liếc nhau, hình như con trai bọn họ đang thẹn thùng.
Chẳng lẽ con trai cũng có ý với Lưu Hồng Mai?
Xem ra việc này có cửa rồi.
“Chuyện này thì có gì đâu mà phải ngượng ngùng, đều là hàng xóm láng giềng cả.” Lưu Đại Ngân nghiêm túc nói: “Mẹ mang về không ít thứ từ Kinh Thị, mang cho bọn trẻ nhà họ Lưu hai món đồ chơi, choi như là tấm lòng của chúng ta đi. Hôm nay khi Tiểu Lưu tới đây, con bé cũng may cho Khai Nguyên, Khai Lâm mỗi đứa một bộ quần áo đấy.”
Lý Lưu Trụ vội nói: “Vậy thì phải cảm ơn người ta, hay là lúc nào đi đến nhà họ Lưu, con lại mua thêm chút đồ nhé?”
Buổi tối ngày thứ ba, Lưu Đại Ngân và con trai xách theo một đống đồ đi đến nhà họ Lưu.
Trước khi đi, Lý Lưu Trụ còn cố ý thay một bộ quần áo mới, nhìn rất có sức sống.
Người nhà họ Lưu vừa ăn cơm chiều xong, vẫn chưa dọn bàn. Thấy Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ tới nhà, bọn họ đều không hiểu ra sao. Hai mẹ con cùng nhau tới đây, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Bà ngoại Lưu mời hai người vào nhà, cười nói: “Vừa ăn cơm xong, trong phòng hơi bừa bộn.”
Lưu Đại Ngân cười đáp: “Nhà ai cũng vậy mà, có đôi khi nhà tôi còn bừa bộn hơn thế này nhiều.”
Thu dọn bàn ăn xong, Lưu Đại Ngân ra hiệu cho con trai lấy vải dệt ra, cười nói: “Chị Lưu, tôi tới vì có việc này muốn nhờ Hồng Mai giúp đỡ.”
Bà ngoại Lưu cười nói: “Nhờ gì chứ, có việc gì chị cứ nói thẳng là đươc, đều là hàng xóm láng giềng, nếu giúp được chắc chắn Hồng Mai nhà chúng tôi sẽ giúp.”
“Hôm trước Hồng Mai may cho Khai Nguyên với Khai Lâm hai bộ quần áo kiểu dáng rất đẹp, còn đẹp hơn quần áo bán trong trung tâm thương mại, vừa nhìn là biết tay nghề may vá của Hồng Mai rất tốt rồi. Tôi mới mua hai miếng vải ở Kinh Thị, định làm cho tôi với Lưu Trụ mỗi người một bộ quần áo mới, nhưng mà tay nghề may vá của tôi kém không chịu nổi, nên định qua đây nhờ Hồng Mai cắt giúp tôi.”
Lưu Hồng Mai đứng dậy đi vào phòng cầm thước dây tới, nghiêng đầu không dám nhìn Lý Lưu Trụ, nhẹ nhàng nói: “Thím Lý, anh Lý, hai người qua đây, cháu đo kích cỡ cho hai người.”
Lưu Đại Ngân đứng dậy trước, để Lưu Hồng Mai đo kích cỡ cho mình. Đợi Lưu Đại Ngân đo xong, mới đến lượt Lý Lưu Trụ.
Lưu Hồng Mai đỏ mặt đo kích cỡ cho Lý Lưu Trụ, rồi ghi vào quyển sổ nhỏ: “Thím Lý, anh Lý, ngày kia cắt xong cháu đưa qua nhà cho thím được không?”
“Hồng Mai, thím không vội, cháu cứ làm từ từ.”
Ngoài lúc đo kích cỡ Lý Lưu Trụ và Lưu Hồng Mai có nói với nhau vài câu ra, thời gian còn lại cả hai đều không nói gì. Không chỉ không nói, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào đối phương, lỡ va phải thì đều đỏ mặt né tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro