Chương 5
Đang cập nhật
2025-03-23 21:01:17
Ta nhẹ giọng đáp:
"Đã quen rồi."
Hắn không biết rằng, thuở ban đầu quả thực là như vậy, mỗi ngày đều sống trong cảnh đói khát.
Cho đến khi ngoại tổ phụ phái người đưa ta về biên quan.
Trẻ nhỏ lớn nhanh, người trong trang viên không để tâm đến ta.
Bởi vậy, ngoại tổ phụ đã sắp xếp người thay ta thỉnh thoảng quay về, để che giấu tai mắt.
Thái tử còn muốn nói thêm điều gì đó.
Nhưng bên ngoài chợt truyền đến tiếng bước chân nhẹ hẫng, tiếp theo đó là một nam tử mặt trắng chầm chậm bước vào.
"Cung nghênh Thái tử điện hạ, Hoàng thượng có khẩu dụ, truyền Mạnh cô nương vào cung diện thánh."
11
Đây xem như là lần thứ hai ta vào cung.
Dù rằng lần đầu tiên, không mấy vẻ vang.
Con đường vào cung dài đằng đẵng, tưởng như không có điểm tận cùng, lòng bàn tay ta túa đầy mồ hôi.
Hoàng đế cho lui hết thảy mọi người, ta liền tháo khăn che xuống.
Chỉ một ánh nhìn, ông ta đã than thở vô vàn:
"Giống, thực sự rất giống, giống y hệt mẫu thân ngươi."
Bệ hạ lại biết mẫu thân của ta sao?
Ông ta vẫy tay gọi ta ngồi xuống.
"Việc từ hôn là do con trai của trẫm có mắt không tròng, để ngươi chịu thiệt thòi rồi."
Ta vội quỳ xuống: "Dân nữ không dám."
Hoàng đế không có biểu cảm gì, chỉ tự mình nói tiếp:
"Năm đó phụ mẫu ngươi lần lượt qua đời, trẫm thương xót ngươi cô khổ, mới ban hôn cho ngươi một chỗ nương tựa. Chẳng ngờ, lại thành có lòng tốt làm chuyện xấu, se lầm tơ duyên."
Phụ thân ta chỉ là một tiểu biên tu nho nhỏ.
Dù có thương hại thế nào, cũng tuyệt đối không có chuyện lấy thái tử để bù đắp.
"Bệ hạ quen biết phụ mẫu của dân nữ ư?"
Ta không dám ngẩng đầu.
Nhưng vẫn cảm giác được một ánh nhìn áp bức giáng xuống, hiển nhiên mang theo khó chịu.
Hồi lâu…
Hoàng đế mới đáp: "Coi như vậy đi."
Song trong giọng nói chẳng thể giấu nổi sự nặng nề.
Ta tràn đầy mong đợi.
Nhưng ông ta lại không nói thêm, chỉ khoát tay đầy mệt mỏi.
Không đợi ta truy hỏi, liền có cung nhân đến mời ra ngoài.
Lúc sắp bước qua ngưỡng điện.
Hoàng đế hờ hững nói:
"Thái tử muốn nạp ngươi làm trắc phi, trẫm đã mắng hắn một trận rồi."
Sau đó, không còn động tĩnh gì nữa.
Lại một lần nữa đi trên cung đạo.
Trời dần chạng vạng.
Ta mải mê suy nghĩ, đến cả cung nhân dẫn đường rời đi khi nào cũng chẳng hay.
Cảm thấy bất thường.
Ba gã thị vệ cầm đao đứng sừng sững trước mặt, mũi kiếm ánh lên hàn quang, lao thẳng tới, sát khí bức người.
12
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Ta theo bản năng lùi về sau, đưa tay sờ kiếm bên hông trống không.
Lúc này mới sực nhớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vào cung không được mang theo binh khí.
Mà đường cung là con đường duy nhất ra vào hoàng cung, có thể ra tay với ta ở đây, lại không ai dám ngăn cản.
Ngoài Hoàng đế ra, chẳng còn ai khác.
Kiếm phong kề cận ngay trước mắt.
Ta định lách người tiến lên đoạt đao, nhưng bả vai bị một bàn tay kéo mạnh, rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Người nọ cúi đầu, siết ta chặt trong lòng, lạnh lùng phun ra một chữ:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Cút!"
Ta khẽ nheo mắt nhìn qua kẽ hở. Bọn thị vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau cùng lặng lẽ rút lui.
Lúc này, Tiêu Chiêm mới buông ta ra.
Chưa kịp hoàn hồn, y đã nghiêm khắc trách mắng:
"Nếu vừa rồi ngươi dám ra tay, đừng nói ta, mà dù có thiên vương lão tử đến, hôm nay ngươi cũng chỉ có thể nằm ngang mà rời khỏi đây."
Ta lập tức sợ hãi.
Không sai, Hoàng đế sẽ không vô duyên vô cớ phái người đến g.i.ế.c ta.
Phần lớn là muốn thăm dò điều gì đó.
"Ông ta cũng phái người đến trang viên thôn dã?" Ta hỏi.
Tiêu Chiêm kéo ta lên xe ngựa, sau đó mới đáp:
"Bệ hạ cẩn thận hơn Thái tử rất nhiều."
"Nhưng ta chẳng qua chỉ là con gái của một tiểu biên tu, rốt cuộc bọn họ đang sợ điều gì?"
Tiêu Chiêm nhìn ta.
Đáy mắt u trầm, sâu không thấy đáy.
Hàng mi ta khẽ run.
Trong lòng dấy lên một tia bất an.
Có lẽ, đáp án này... ta không thể gánh nổi.
Xe ngựa lăn bánh.
Chỉ còn lại thinh lặng.
Cuối cùng, Tiêu Chiêm đưa ta về vương phủ an trú, còn bản thân thì vội vã tiến cung.
13
Quản gia dẫn ta đến một tiểu viện cạnh chủ viện.
Vườn hoa nhỏ rực rỡ muôn màu.
Trong phòng vật dụng đầy đủ.
Tiêu Chiêm về đến nơi khi trời đã khuya, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt lại ẩn giấu niềm vui không thể che giấu.
"Vương gia bị thương rồi?"
Ở xa thì không phát hiện ra.
Lại gần mới thấy, xung quanh tràn ngập mùi m.á.u nhàn nhạt, dù đã tắm gội cũng không át đi được.
Tiêu Chiêm vén áo ngồi xuống.
"Vết thương nhỏ, không đáng ngại."
Thần sắc y thản nhiên.
Ta rót trà cho y, cắn răng mở lời: "Hứa đại nhân... Vương gia có thể sắp xếp cho ta gặp ông ta một lần không?"
Ta muốn hỏi rõ, kẻ đứng sau ông ta, vì sao phải hại c.h.ế.t phụ mẫu ta.
Nhưng Tiêu Chiêm thậm chí không buồn nhấc mi mắt.
"Chết rồi."
Ta cả kinh: "Chết rồi?"
"Sao lại thế?" Ta nghĩ cùng lắm là bị trách phạt.
Tiêu Chiêm thản nhiên đáp:
"Quân cờ mất đi giá trị lợi dụng, chính là kết cục như vậy."
Ta lặng lẽ nâng chén trà, nhấp một ngụm, cố gắng trấn áp sự run rẩy trong lòng.
"Đã quen rồi."
Hắn không biết rằng, thuở ban đầu quả thực là như vậy, mỗi ngày đều sống trong cảnh đói khát.
Cho đến khi ngoại tổ phụ phái người đưa ta về biên quan.
Trẻ nhỏ lớn nhanh, người trong trang viên không để tâm đến ta.
Bởi vậy, ngoại tổ phụ đã sắp xếp người thay ta thỉnh thoảng quay về, để che giấu tai mắt.
Thái tử còn muốn nói thêm điều gì đó.
Nhưng bên ngoài chợt truyền đến tiếng bước chân nhẹ hẫng, tiếp theo đó là một nam tử mặt trắng chầm chậm bước vào.
"Cung nghênh Thái tử điện hạ, Hoàng thượng có khẩu dụ, truyền Mạnh cô nương vào cung diện thánh."
11
Đây xem như là lần thứ hai ta vào cung.
Dù rằng lần đầu tiên, không mấy vẻ vang.
Con đường vào cung dài đằng đẵng, tưởng như không có điểm tận cùng, lòng bàn tay ta túa đầy mồ hôi.
Hoàng đế cho lui hết thảy mọi người, ta liền tháo khăn che xuống.
Chỉ một ánh nhìn, ông ta đã than thở vô vàn:
"Giống, thực sự rất giống, giống y hệt mẫu thân ngươi."
Bệ hạ lại biết mẫu thân của ta sao?
Ông ta vẫy tay gọi ta ngồi xuống.
"Việc từ hôn là do con trai của trẫm có mắt không tròng, để ngươi chịu thiệt thòi rồi."
Ta vội quỳ xuống: "Dân nữ không dám."
Hoàng đế không có biểu cảm gì, chỉ tự mình nói tiếp:
"Năm đó phụ mẫu ngươi lần lượt qua đời, trẫm thương xót ngươi cô khổ, mới ban hôn cho ngươi một chỗ nương tựa. Chẳng ngờ, lại thành có lòng tốt làm chuyện xấu, se lầm tơ duyên."
Phụ thân ta chỉ là một tiểu biên tu nho nhỏ.
Dù có thương hại thế nào, cũng tuyệt đối không có chuyện lấy thái tử để bù đắp.
"Bệ hạ quen biết phụ mẫu của dân nữ ư?"
Ta không dám ngẩng đầu.
Nhưng vẫn cảm giác được một ánh nhìn áp bức giáng xuống, hiển nhiên mang theo khó chịu.
Hồi lâu…
Hoàng đế mới đáp: "Coi như vậy đi."
Song trong giọng nói chẳng thể giấu nổi sự nặng nề.
Ta tràn đầy mong đợi.
Nhưng ông ta lại không nói thêm, chỉ khoát tay đầy mệt mỏi.
Không đợi ta truy hỏi, liền có cung nhân đến mời ra ngoài.
Lúc sắp bước qua ngưỡng điện.
Hoàng đế hờ hững nói:
"Thái tử muốn nạp ngươi làm trắc phi, trẫm đã mắng hắn một trận rồi."
Sau đó, không còn động tĩnh gì nữa.
Lại một lần nữa đi trên cung đạo.
Trời dần chạng vạng.
Ta mải mê suy nghĩ, đến cả cung nhân dẫn đường rời đi khi nào cũng chẳng hay.
Cảm thấy bất thường.
Ba gã thị vệ cầm đao đứng sừng sững trước mặt, mũi kiếm ánh lên hàn quang, lao thẳng tới, sát khí bức người.
12
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Ta theo bản năng lùi về sau, đưa tay sờ kiếm bên hông trống không.
Lúc này mới sực nhớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vào cung không được mang theo binh khí.
Mà đường cung là con đường duy nhất ra vào hoàng cung, có thể ra tay với ta ở đây, lại không ai dám ngăn cản.
Ngoài Hoàng đế ra, chẳng còn ai khác.
Kiếm phong kề cận ngay trước mắt.
Ta định lách người tiến lên đoạt đao, nhưng bả vai bị một bàn tay kéo mạnh, rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Người nọ cúi đầu, siết ta chặt trong lòng, lạnh lùng phun ra một chữ:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Cút!"
Ta khẽ nheo mắt nhìn qua kẽ hở. Bọn thị vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau cùng lặng lẽ rút lui.
Lúc này, Tiêu Chiêm mới buông ta ra.
Chưa kịp hoàn hồn, y đã nghiêm khắc trách mắng:
"Nếu vừa rồi ngươi dám ra tay, đừng nói ta, mà dù có thiên vương lão tử đến, hôm nay ngươi cũng chỉ có thể nằm ngang mà rời khỏi đây."
Ta lập tức sợ hãi.
Không sai, Hoàng đế sẽ không vô duyên vô cớ phái người đến g.i.ế.c ta.
Phần lớn là muốn thăm dò điều gì đó.
"Ông ta cũng phái người đến trang viên thôn dã?" Ta hỏi.
Tiêu Chiêm kéo ta lên xe ngựa, sau đó mới đáp:
"Bệ hạ cẩn thận hơn Thái tử rất nhiều."
"Nhưng ta chẳng qua chỉ là con gái của một tiểu biên tu, rốt cuộc bọn họ đang sợ điều gì?"
Tiêu Chiêm nhìn ta.
Đáy mắt u trầm, sâu không thấy đáy.
Hàng mi ta khẽ run.
Trong lòng dấy lên một tia bất an.
Có lẽ, đáp án này... ta không thể gánh nổi.
Xe ngựa lăn bánh.
Chỉ còn lại thinh lặng.
Cuối cùng, Tiêu Chiêm đưa ta về vương phủ an trú, còn bản thân thì vội vã tiến cung.
13
Quản gia dẫn ta đến một tiểu viện cạnh chủ viện.
Vườn hoa nhỏ rực rỡ muôn màu.
Trong phòng vật dụng đầy đủ.
Tiêu Chiêm về đến nơi khi trời đã khuya, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt lại ẩn giấu niềm vui không thể che giấu.
"Vương gia bị thương rồi?"
Ở xa thì không phát hiện ra.
Lại gần mới thấy, xung quanh tràn ngập mùi m.á.u nhàn nhạt, dù đã tắm gội cũng không át đi được.
Tiêu Chiêm vén áo ngồi xuống.
"Vết thương nhỏ, không đáng ngại."
Thần sắc y thản nhiên.
Ta rót trà cho y, cắn răng mở lời: "Hứa đại nhân... Vương gia có thể sắp xếp cho ta gặp ông ta một lần không?"
Ta muốn hỏi rõ, kẻ đứng sau ông ta, vì sao phải hại c.h.ế.t phụ mẫu ta.
Nhưng Tiêu Chiêm thậm chí không buồn nhấc mi mắt.
"Chết rồi."
Ta cả kinh: "Chết rồi?"
"Sao lại thế?" Ta nghĩ cùng lắm là bị trách phạt.
Tiêu Chiêm thản nhiên đáp:
"Quân cờ mất đi giá trị lợi dụng, chính là kết cục như vậy."
Ta lặng lẽ nâng chén trà, nhấp một ngụm, cố gắng trấn áp sự run rẩy trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro