Nhận Lầm Hồng Nhan

Chương 4

Đang cập nhật

2025-03-23 21:01:17

Ông ta là người được lợi nhiều nhất.

 

8

 

Tiêu Chiêm khẽ gật đầu, đặt thánh chỉ về chỗ cũ, sau đó xoay người bước ra ngoài.

 

Tòa tháp này nằm ở góc Tây Nam hoàng cung.

 

Từ trên cao nhìn xuống, có thể thu hết cảnh tượng phố Chu Tước ngoài cung vào trong tầm mắt.

 

Ta theo y đi ra, đứng vững bên cạnh.

 

Gió đêm lạnh lẽo, xen lẫn khí hàn, nhưng vẫn chẳng thể lạnh hơn sự thật vừa bị vạch trần.

 

Tiêu Chiêm đột nhiên nói: "Thái tử đã phái người đến trang viên cũ nơi ngươi từng sống tại thôn dã."

 

Hơi thở ta thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.

 

"Vương gia có điều gì xin cứ nói thẳng."

 

"Ngươi quả nhiên lanh trí."

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Tiêu Chiêm cười khẽ, mang theo ý giễu cợt.

 

Ta cúi đầu không nói, thì ra hôm nay Thái tử tìm đến, kỳ thực là để dò xét.

 

Nhưng hắn rốt cuộc đang dò xét điều gì?

 

"Thái tử đã bắt đầu để mắt đến ngươi, ngươi có từng nghĩ sẽ đối phó ra sao chưa?"

 

Tiêu Chiêm nhướng mày, liếc nhìn sang ta.

 

Dưới đêm lạnh, vô cớ lộ ra phong lưu.

 

Tim ta giật thót.

 

Ánh mắt này, ta rất quen thuộc, trong quân doanh thường thấy nhất, là ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân.

 

Ta siết chặt lòng bàn tay.

 

"Cầu xin Vương gia tương trợ, dân nữ lần này về biên quan, nhất định rời khỏi quân doanh, quyết không gây phiền toái cho Vương gia."

 

Tiêu Chiêm không động, ánh mắt sắc bén tựa chim ưng.

 

Ta nhắm mắt lại.

 

Cắn răng.

 

"Nguyện vì Vương gia gan óc lầy đất."

 

Ngay khoảnh khắc đó, thân thể ta bỗng dưng bị nhấc bổng, bóng tối ập đến.

 

Tiêu Chiêm giơ cao một tay, áo choàng phủ trọn lấy ta, nhốt chặt trong không gian bé nhỏ, xua tan hết thảy lạnh lẽo trên người, mũi tràn ngập hương tre xanh sau cơn mưa từ thân y.

 

"Vừa hay, bản vương thiếu một vị Vương phi, thấy ngươi cũng không tệ."

 

Y nhìn chằm chằm ta, chẳng hề chớp mắt.

 

Ta kinh hoàng, giãy giụa thoát thân.

 

Y lại bất chợt đưa tay che mắt ta, hơi thở nóng rực lướt qua vành tai.

 

"Bản vương đã chờ ngươi nhiều năm, chưa từng nghĩ sẽ nhường cho kẻ khác."

 

"Vương gia!"

 

Kinh sợ tột độ, hai chân ta mềm nhũn, đứng không vững.

 

Bàn tay y lướt qua, siết chặt lấy eo ta...

 

Rồi cúi người đặt xuống một nụ hôn.

 

9

 

Hôm sau.

 

Vừa rửa mặt xong, vừa che khăn lên, cửa phòng đã bị đá văng.

 

Hứa Tư Yên giận dữ xông vào.

 

Chưa nói chưa rằng đã quát thẳng: "Mạnh Tri Tuế, có phải ngươi tung tin đồn không?"

 

Ta ngáp dài một cái.

 

"Đúng."

 

Có lẽ không ngờ ta lại thừa nhận thẳng thắn đến vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hứa Tư Yên sững sờ.

 

Điều kiện Tiêu Chiêm đưa ra là, ta gả cho y, y sẽ giúp ta báo thù.

 

Ta từ chối.

 

Thù của phụ mẫu, ta muốn tự mình báo.

 

Người của Thái tử từ trang viên trở về, tất nhiên sẽ truy hỏi về tung tích của ta.

 

Vậy nên, ta dứt khoát làm tới cùng.

 

Mời người lan truyền tin đồn, rằng ta bị Hứa gia hành hạ, cuối cùng bị đưa đến trang viên, còn thêm mắm dặm muối cho câu chuyện càng thêm thê lương.

 

Ban đầu, Hứa gia tuyên bố với bên ngoài rằng cơ thể ta yếu đuối.

 

Lần này, ta cứ muốn đánh thẳng vào mặt bọn họ.

 

Dù thế nào đi nữa.

 

Lúc ấy ta vẫn mang danh tương lai Thái tử phi.

 

Hứa gia đối xử với ta như vậy, chẳng khác nào tát vào mặt hoàng thất.

 

Mà Thái tử và đám người kia lại vô cùng coi trọng thể diện.

 

Huống chi, ta đang đánh cược.

 

Dù hôm qua, Tiêu Chiêm kể lại câu chuyện vô cùng khách quan, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác nó quá mức hoàn mỹ.

 

Nếu chân tướng thật sự rõ ràng như vậy.

 

Vậy Thái tử lại cố tình phái người đến trang viên điều tra, chuyện này há chẳng đáng để ngẫm nghĩ?

 

Không ngoài dự đoán.

 

Hứa Tư Yên phát tiết một hồi, đập phá đồ đạc trong phòng ta, vừa hay gặp phải Thái tử dẫn theo một đội quân lính xông vào.

 

"Giam Hứa Tư Yên lại."

 

Giang Dĩ Hoài tràn đầy thất vọng, có người bước lên, ra hiệu cho tỳ nữ áp giải nàng ta đi.

 

Hứa Trầm cũng bị giải đến.

 

Ông ta hoảng hốt tột độ.

 

Vừa nhìn thấy Thái tử, hai chân đã run lẩy bẩy, lập tức quỳ sụp xuống.

 

Miệng hô hào: "Không phải ta, không phải ta, ta cũng chỉ làm theo lệnh..."

 

Thái tử mất kiên nhẫn, vung tay.

 

Lập tức có thị vệ mang đao bịt miệng ông ta, kéo xuống.

 

Gấp gáp đến mức… Như thể đang che giấu điều gì.

 

10

 

Trong sân nhất thời tĩnh lặng.

 

Ta suy nghĩ về lời vừa rồi của Hứa Trầm.

 

Nếu không phải ông ta, vậy chỉ có thể là...

 

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, ta nhìn về phía tường cung nguy nga nơi xa.

 

Một cơn sợ hãi thấu tận xương bất giác dâng trào.

 

Giang Dĩ Hoài không hề phát giác.

 

Chỉ cố chấp truy hỏi:

 

"Hứa Trầm cũng có chút thủ đoạn, ta phải dùng hình mới moi được vài lời từ đám nông hộ kia."

 

Nghe vậy, suy nghĩ của ta thoáng thu lại.

 

Đám nông hộ đó giỏi nhìn sắc mặt người mà nói chuyện ra sao, ta không phải chưa từng chứng kiến.

 

Trừ phi, người đã bị thay thế!

 

Mà kẻ có thể làm chuyện này, chỉ có Tiêu Chiêm.

 

Thái tử ôn hòa cất giọng, xen lẫn vẻ thương tiếc:

 

"Nghe nói ngươi một thân một mình bôn ba bên ngoài, cách một thời gian lại nhờ người gửi tin về kinh thành, thế nhưng vẫn luôn không ai hồi đáp."

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhận Lầm Hồng Nhan

Số ký tự: 0