Chương 3
Đang cập nhật
2025-03-23 21:01:17
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng động.
Ta vội vàng trùm khăn che bước tới, nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy Thái tử một thân hắc y đứng thẳng trong màn đêm.
Ánh mắt ta và hắn giao nhau.
Chưa kịp để ta ngạc nhiên.
Chỉ thấy hắn mấp máy môi, ban phát ân huệ mà nói:
"Cô đã thỉnh chỉ, lập nàng làm trắc phi."
5
Gió thu cuộn qua, ánh trăng sáng rọi một mảnh lạnh lẽo.
Màng che mặt khẽ lay động, ta cúi người: "Điện hạ lại nói đùa rồi."
Ánh mắt Giang Dĩ Hoài dần lạnh xuống.
"Mạnh cô nương là không muốn, hay là muốn kháng chỉ?"
Rõ ràng ngữ điệu bình thản, lại mang theo áp lực vô hình.
Hắn đột nhiên đến đây đêm nay, tuyệt không phải hứng khởi nhất thời.
Ta ưỡn thẳng lưng, qua lớp màng che mặt nhìn hắn.
Kỳ thực, thuở nhỏ, ta đã từng gặp hắn.
Khi đó, phụ mẫu qua đời, Hoàng hậu nương nương đưa ta vào cung, nắm tay hắn bảo ta gọi là ca ca.
Giang Dĩ Hoài tự cao tự đại, vô cùng khinh thường ta, suốt buổi chỉ đen mặt.
Ta còn nhỏ, chịu không nổi, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Nhưng hắn lại xoay người bỏ đi, mặc cho Hoàng hậu gọi thế nào cũng không quay đầu lại.
Khi đó, ta liền hiểu.
Người này, hắn từ trong thâm tâm đã chán ghét ta.
Vậy nên, rõ ràng hưu thư đã đưa đến, sao hắn lại có thể đột nhiên thay đổi chủ ý?
Ta nghĩ thông điều then chốt.
Liền không nóng vội nữa, ngược lại làm ra vẻ kinh hỉ.
"Được điện hạ coi trọng, dân nữ tất nhiên thành tâm kính chờ sắc phong."
Giang Dĩ Hoài thoáng cứng người.
Một lát sau, hắn thấp giọng cười.
"Mạnh cô nương xem ra không giống như lời đồn."
Lời vừa dứt.
Hắn xoay người, ẩn mình vào trong bóng tối.
Dây thần kinh căng cứng của ta đột nhiên thả lỏng, đóng cửa sổ lại, vừa muốn xoay người, còn chưa kịp kinh ngạc, một thân thể nóng rực đã áp tới.
6
Khoảnh khắc đó.
Da đầu ta tê dại.
Không còn để tâm đến việc che giấu, chân phải khẽ cong, tay trái phản thủ đoạt thẳng vào yết hầu đối phương.
Ta dùng đến năm phần lực đạo.
Người nọ không dám đón đỡ, lập tức lùi nhanh về sau.
Ngay giây sau.
"Ngươi định mưu hại chủ quân?"
Tay ta còn chưa kịp thu lại.
Ngơ ngẩn một thoáng, đã bị người giữ chặt cổ tay, giật mạnh một cái, lảo đảo ngã vào trong lòng y, không thể động đậy.
Giọng nói không vui của Tiêu Chiêm vang lên bên tai:
"Bản vương đợi đến canh hai."
"Ngươi không tới, bản vương đành tự mình đến, không ngờ còn được xem một trò hay."
Ta bị y áp vào lồng ngực, lắng nghe từng tiếng nói của y như gõ trống bên tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng ban ngày.
Dáng vẻ y xoay chiếc ban chỉ trên tay.
Thì ra y quả thực đang đợi ta đến thỉnh tội.
Cũng có nghĩa là.
Tiêu Chiêm đối với chuyện ta giả mạo, có ý định nhẹ tay tha thứ.
Ta vội vàng thoát khỏi lồng n.g.ự.c y, gian nan chỉnh lại y phục, quỳ xuống: "Dân nữ đáng chết."
Bên trong phòng lặng ngắt, Tiêu Chiêm khẽ nhướn đuôi mắt.
"Ngươi quả thực đáng chết."
Ta quỳ phục dưới đất, sao lại không giống như trong dự tính?
Ai ngờ y bỗng dưng nói:
"Đi cùng bản vương đến một nơi, sau đó hỏi tội ngươi cũng không muộn."
7
Bước chân lên nóc nhà.
Ta mới phát hiện, Tiêu Chiêm vận y phục dạ hành.
Khắp triều đình trên dưới.
Nơi mà ngay cả y cũng phải lén lút hành động, e rằng chỉ có một chỗ kia.
Quả nhiên.
Tiêu Chiêm đưa ta vào cung.
Y quen thuộc địa hình, tránh được thị vệ tuần tra, lẻn vào một tòa tháp bốn góc, đi thẳng lên tầng ba.
"Năm Gia Hòa thứ mười ba, ngày mười tháng ba, phụ thân ngươi phụng mệnh điều đến phương Bắc, c.h.ế.t trên cương vị."
Vừa nói, y vừa rút một cuộn thánh chỉ từ trên giá, mở ra nhìn ta.
Bên trong tòa tháp âm u.
Ngoài y ra, chỉ còn lại tiếng hô hấp căng thẳng của ta.
Bỏ bao nhiêu công sức dẫn ta vào cung, còn chính xác tìm được thánh chỉ như vậy.
Là để chứng minh điều gì?
Ta cẩn thận ghé mắt nhìn.
[Phụng mệnh, biên tu Mạnh Úc được điều lên Thông Châu tu soạn Châu chí, điều lệnh ngày mười tháng ba năm Gia Hòa thứ mười ba.]
Mạnh Úc là tên húy của phụ thân ta.
……
Ta đọc ba lần.
Trong đầu dường như có thứ gì đó đang sắp sửa hiện ra.
"Từ kinh thành đến Thông Châu, kỵ mã nhanh nhất cũng phải mất năm ngày, mà phụ thân không giỏi cưỡi ngựa."
Cũng có nghĩa là…
"Chỉ e Mạnh đại nhân vừa ra khỏi cổng thành, cùng lắm đi được trăm dặm, liền gặp nạn."
Tiêu Chiêm đột nhiên nói.
Trong đầu ta vang lên một tiếng ong ong, mười năm nay vẫn luôn tin tưởng một sự thật, bỗng dưng bị đảo lộn, vô số nghi điểm cuồn cuộn trào dâng.
Sau khi nhận được tin phụ thân qua đời, mẫu thân đi đón linh cữu phụ thân.
Ta ngồi c.h.ế.t lặng bên bậc cửa, chờ đến tận đêm khuya.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nhưng lại đợi được tin mẫu thân tuẫn táng theo phụ thân.
Khoảnh khắc đó, trời đất sụp đổ.
"Vậy nên, phụ mẫu ta thực sự bị hại chết?"
Ta nghe thấy chính mình hỏi.
Phụ thân là độc tử trong nhà.
Sau khi qua đời.
Gia sản rơi vào tay biểu huynh của tổ mẫu, cũng chính là phụ thân của Hứa Tư Yên – Hứa Trầm.
"Là Hứa Trầm!"
Ta vội vàng trùm khăn che bước tới, nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy Thái tử một thân hắc y đứng thẳng trong màn đêm.
Ánh mắt ta và hắn giao nhau.
Chưa kịp để ta ngạc nhiên.
Chỉ thấy hắn mấp máy môi, ban phát ân huệ mà nói:
"Cô đã thỉnh chỉ, lập nàng làm trắc phi."
5
Gió thu cuộn qua, ánh trăng sáng rọi một mảnh lạnh lẽo.
Màng che mặt khẽ lay động, ta cúi người: "Điện hạ lại nói đùa rồi."
Ánh mắt Giang Dĩ Hoài dần lạnh xuống.
"Mạnh cô nương là không muốn, hay là muốn kháng chỉ?"
Rõ ràng ngữ điệu bình thản, lại mang theo áp lực vô hình.
Hắn đột nhiên đến đây đêm nay, tuyệt không phải hứng khởi nhất thời.
Ta ưỡn thẳng lưng, qua lớp màng che mặt nhìn hắn.
Kỳ thực, thuở nhỏ, ta đã từng gặp hắn.
Khi đó, phụ mẫu qua đời, Hoàng hậu nương nương đưa ta vào cung, nắm tay hắn bảo ta gọi là ca ca.
Giang Dĩ Hoài tự cao tự đại, vô cùng khinh thường ta, suốt buổi chỉ đen mặt.
Ta còn nhỏ, chịu không nổi, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Nhưng hắn lại xoay người bỏ đi, mặc cho Hoàng hậu gọi thế nào cũng không quay đầu lại.
Khi đó, ta liền hiểu.
Người này, hắn từ trong thâm tâm đã chán ghét ta.
Vậy nên, rõ ràng hưu thư đã đưa đến, sao hắn lại có thể đột nhiên thay đổi chủ ý?
Ta nghĩ thông điều then chốt.
Liền không nóng vội nữa, ngược lại làm ra vẻ kinh hỉ.
"Được điện hạ coi trọng, dân nữ tất nhiên thành tâm kính chờ sắc phong."
Giang Dĩ Hoài thoáng cứng người.
Một lát sau, hắn thấp giọng cười.
"Mạnh cô nương xem ra không giống như lời đồn."
Lời vừa dứt.
Hắn xoay người, ẩn mình vào trong bóng tối.
Dây thần kinh căng cứng của ta đột nhiên thả lỏng, đóng cửa sổ lại, vừa muốn xoay người, còn chưa kịp kinh ngạc, một thân thể nóng rực đã áp tới.
6
Khoảnh khắc đó.
Da đầu ta tê dại.
Không còn để tâm đến việc che giấu, chân phải khẽ cong, tay trái phản thủ đoạt thẳng vào yết hầu đối phương.
Ta dùng đến năm phần lực đạo.
Người nọ không dám đón đỡ, lập tức lùi nhanh về sau.
Ngay giây sau.
"Ngươi định mưu hại chủ quân?"
Tay ta còn chưa kịp thu lại.
Ngơ ngẩn một thoáng, đã bị người giữ chặt cổ tay, giật mạnh một cái, lảo đảo ngã vào trong lòng y, không thể động đậy.
Giọng nói không vui của Tiêu Chiêm vang lên bên tai:
"Bản vương đợi đến canh hai."
"Ngươi không tới, bản vương đành tự mình đến, không ngờ còn được xem một trò hay."
Ta bị y áp vào lồng ngực, lắng nghe từng tiếng nói của y như gõ trống bên tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng ban ngày.
Dáng vẻ y xoay chiếc ban chỉ trên tay.
Thì ra y quả thực đang đợi ta đến thỉnh tội.
Cũng có nghĩa là.
Tiêu Chiêm đối với chuyện ta giả mạo, có ý định nhẹ tay tha thứ.
Ta vội vàng thoát khỏi lồng n.g.ự.c y, gian nan chỉnh lại y phục, quỳ xuống: "Dân nữ đáng chết."
Bên trong phòng lặng ngắt, Tiêu Chiêm khẽ nhướn đuôi mắt.
"Ngươi quả thực đáng chết."
Ta quỳ phục dưới đất, sao lại không giống như trong dự tính?
Ai ngờ y bỗng dưng nói:
"Đi cùng bản vương đến một nơi, sau đó hỏi tội ngươi cũng không muộn."
7
Bước chân lên nóc nhà.
Ta mới phát hiện, Tiêu Chiêm vận y phục dạ hành.
Khắp triều đình trên dưới.
Nơi mà ngay cả y cũng phải lén lút hành động, e rằng chỉ có một chỗ kia.
Quả nhiên.
Tiêu Chiêm đưa ta vào cung.
Y quen thuộc địa hình, tránh được thị vệ tuần tra, lẻn vào một tòa tháp bốn góc, đi thẳng lên tầng ba.
"Năm Gia Hòa thứ mười ba, ngày mười tháng ba, phụ thân ngươi phụng mệnh điều đến phương Bắc, c.h.ế.t trên cương vị."
Vừa nói, y vừa rút một cuộn thánh chỉ từ trên giá, mở ra nhìn ta.
Bên trong tòa tháp âm u.
Ngoài y ra, chỉ còn lại tiếng hô hấp căng thẳng của ta.
Bỏ bao nhiêu công sức dẫn ta vào cung, còn chính xác tìm được thánh chỉ như vậy.
Là để chứng minh điều gì?
Ta cẩn thận ghé mắt nhìn.
[Phụng mệnh, biên tu Mạnh Úc được điều lên Thông Châu tu soạn Châu chí, điều lệnh ngày mười tháng ba năm Gia Hòa thứ mười ba.]
Mạnh Úc là tên húy của phụ thân ta.
……
Ta đọc ba lần.
Trong đầu dường như có thứ gì đó đang sắp sửa hiện ra.
"Từ kinh thành đến Thông Châu, kỵ mã nhanh nhất cũng phải mất năm ngày, mà phụ thân không giỏi cưỡi ngựa."
Cũng có nghĩa là…
"Chỉ e Mạnh đại nhân vừa ra khỏi cổng thành, cùng lắm đi được trăm dặm, liền gặp nạn."
Tiêu Chiêm đột nhiên nói.
Trong đầu ta vang lên một tiếng ong ong, mười năm nay vẫn luôn tin tưởng một sự thật, bỗng dưng bị đảo lộn, vô số nghi điểm cuồn cuộn trào dâng.
Sau khi nhận được tin phụ thân qua đời, mẫu thân đi đón linh cữu phụ thân.
Ta ngồi c.h.ế.t lặng bên bậc cửa, chờ đến tận đêm khuya.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nhưng lại đợi được tin mẫu thân tuẫn táng theo phụ thân.
Khoảnh khắc đó, trời đất sụp đổ.
"Vậy nên, phụ mẫu ta thực sự bị hại chết?"
Ta nghe thấy chính mình hỏi.
Phụ thân là độc tử trong nhà.
Sau khi qua đời.
Gia sản rơi vào tay biểu huynh của tổ mẫu, cũng chính là phụ thân của Hứa Tư Yên – Hứa Trầm.
"Là Hứa Trầm!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro