Chương 2
Đang cập nhật
2025-03-23 21:01:17
Thái tử bỗng quay đầu, đột nhiên hỏi:
"Giọng của Mạnh cô nương, dường như ta đã từng nghe qua... Chúng ta đã gặp nhau sao?"
Ta ngẩn ra.
Vội vã tập trung tinh thần đáp lại:
"Điện hạ e rằng nghe lầm, thế gian này người giống nhau về dung mạo đã nhiều, huống chi là thanh âm?"
Thái tử không nói thêm.
Chỉ lạnh nhạt xoay người rời đi.
3
Yến thưởng hoa được tổ chức ở ngoại ô, là buổi yến hội do Quý phi nương nương bày ra, thực chất là một buổi tiệc xem mắt trá hình.
Tất cả nam nữ đến tuổi kết hôn, đều đến tham dự cho náo nhiệt.
Khi ta đến nơi, mọi người đang chơi trò ném hồ, bầu không khí vô cùng sôi động.
Ta khẽ nhón chân, đi tìm một góc vắng vẻ để được yên tĩnh.
Vừa đứng lại thì phía sau núi giả bên hồ truyền đến tiếng nói nhỏ:
"Đi tra xét xem, năm ngày trước, Hàn Sơn Tự, Hứa Tư Yên rời núi vào lúc nào."
Cả người ta chợt lạnh toát.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thì ra là Thái tử.
Quả nhiên hắn đã sinh nghi.
Ta xoay người định rời đi.
Thái tử trong bộ trường bào đen đã bước ra từ sau núi giả.
"Lại gặp mặt rồi, Mạnh cô nương."
Trên mặt hắn mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào.
Ta đứng yên tại chỗ, đi cũng không được mà không đi cũng không xong.
Chỉ có thể cắn răng hành lễ: "Điện hạ."
Hắn hừ một tiếng.
Rồi đột nhiên giáng xuống một tiếng sấm bất ngờ:
"Xung quanh không có ai, Mạnh cô nương chi bằng tháo màng che mặt ra cho thoáng khí."
Ta hiểu rõ hắn đang dò xét.
Chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tạ ơn điện hạ quan tâm, dung mạo dân nữ thô kệch, nếu làm kinh sợ điện hạ, đó là tội của dân nữ."
Nhưng Thái tử lại không buông tha, muốn mở miệng nói thêm.
Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền tới:
"Tử Hoài."
Tử Hoài là biểu tự của Thái tử.
Thái tử sững lại, quay người nhìn.
Khi thấy rõ người đến là ai, sắc mặt lập tức biến đổi, cuối cùng hóa thành kinh hỉ.
"Hoàng thúc, người từ biên quan trở về rồi?"
Trên đời này, người có thể được Thái tử gọi là hoàng thúc, chỉ có một.
Đó chính là Dị Tính vương Tiêu Chiêm, người từ khi mười ba tuổi đã ra trận g.i.ế.c địch, chưa từng thất bại lần nào.
Thân hình y cao lớn, nhưng lại không có vẻ của kẻ võ phu, trái lại khi khoác lên mình bộ cẩm y, hào quang quanh người không ai sánh bằng.
"Ừm, vị này chính là biểu muội mà Thẩm Kỳ Bạch thường nhắc tới, Mạnh cô nương phải không?"
Lời nói của y đột nhiên chuyển hướng, nhìn về phía ta.
Ngoại tổ gia của ta là dòng dõi Thẩm thị, tất cả đều thuộc về Tiêu gia bộ khúc.
"Dân nữ tham kiến Vương gia."
Ta vội quỳ xuống hành lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dường như Thái tử lúc này mới sực nhớ ra:
"Cô thật đã quên mất, Mạnh cô nương chính là biểu muội của Thẩm tướng quân, cũng là người đầu tiên dưới trướng của hoàng thúc."
Ánh mắt của Tiêu Chiêm rơi trên người ta, đầy áp lực.
"Bản vương nghe nói về Mạnh cô nương đã lâu."
Ta quỳ dưới đất.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lúc này, ta vô cùng cảm kích vì quyết định mang màng che mặt của mình.
Bởi vì Tiêu Chiêm còn đáng sợ hơn Thái tử nhiều.
4
Hứa Tư Yên đã gọi Thái tử đi.
Trước khi rời đi, nàng ta còn hung hăng trừng mắt nhìn ta một cái.
Khoảnh khắc đó, ta chợt cảm thấy khuôn mặt nàng ta bỗng trở nên vô cùng đáng yêu.
"Biểu muội, chúng ta cùng đi thôi."
Hứa Tư Yên nhìn ta với vẻ mặt như thể ta bị điên.
Nhưng mới đi được vài bước.
Phía sau Tiêu Chiêm chậm rãi cất tiếng:
"Mạnh cô nương, xin dừng bước, ngoại tổ phụ của cô có nhờ ta mang cho cô một vật."
Nghe thấy việc liên quan đến ngoại tổ phụ, ta không thể không cắn răng dừng lại.
Y từ trong tay áo lấy ra một tờ thư tín.
Ta nhận lấy xem qua.
Vừa nhìn một cái liền gấp lại ngay.
Trong lòng vang lên tiếng chuông báo động, một trận hỗn loạn.
"Xem xong rồi?"
Tiêu Chiêm nhìn ta không chút biểu cảm, ngón tay lại vô thức xoay nhẹ chiếc ban chỉ hai vòng.
Ta cắn môi gật đầu, nhưng chợt nhớ ra mình đang đeo màng che mặt, nên mở miệng nói: "Xem xong rồi."
Nhưng giọng nói vô cùng khô khốc.
"Vậy trở về đi."
Nói rồi y cũng không đợi ta phản ứng, tự mình xoay người rời đi trước.
Ta đứng nguyên tại chỗ chờ một lúc.
Cho đến khi Tiêu Chiêm đi xa, lại lấy tờ thư ra cẩn thận xem lại.
Trên tờ giấy tuyên chỉ không lớn, tám chữ long phi phượng vũ hiện rõ.
[Sự việc bại lộ, gia chủ nổi giận.]
Một cảm giác bất lực ngay lập tức dâng lên trong lòng.
Không ai biết.
Người đầu tiên trong quân đội của Dị Tính vương, thực ra lại chính là ta.
Nam đinh của Thẩm gia suy tàn, biểu ca lại ốm yếu.
Vì vinh quang của Thẩm gia, ta đã đeo mặt nạ, giả nam trang thay thế huynh ấy ra chiến trường.
Một lần đi là suốt năm năm.
Nếu không phải vì hôn ước với Thái tử sắp đến kỳ hạn.
Ta sẽ không vội quay lại kinh thành.
Cũng không để Tiêu Chiêm phát hiện ra sơ hở.
Tối hôm ấy, sau khi tắt đèn.
Ta ngồi trong khuê phòng đấu tranh suy nghĩ, định xem có nên đi tự thú hay không.
"Giọng của Mạnh cô nương, dường như ta đã từng nghe qua... Chúng ta đã gặp nhau sao?"
Ta ngẩn ra.
Vội vã tập trung tinh thần đáp lại:
"Điện hạ e rằng nghe lầm, thế gian này người giống nhau về dung mạo đã nhiều, huống chi là thanh âm?"
Thái tử không nói thêm.
Chỉ lạnh nhạt xoay người rời đi.
3
Yến thưởng hoa được tổ chức ở ngoại ô, là buổi yến hội do Quý phi nương nương bày ra, thực chất là một buổi tiệc xem mắt trá hình.
Tất cả nam nữ đến tuổi kết hôn, đều đến tham dự cho náo nhiệt.
Khi ta đến nơi, mọi người đang chơi trò ném hồ, bầu không khí vô cùng sôi động.
Ta khẽ nhón chân, đi tìm một góc vắng vẻ để được yên tĩnh.
Vừa đứng lại thì phía sau núi giả bên hồ truyền đến tiếng nói nhỏ:
"Đi tra xét xem, năm ngày trước, Hàn Sơn Tự, Hứa Tư Yên rời núi vào lúc nào."
Cả người ta chợt lạnh toát.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thì ra là Thái tử.
Quả nhiên hắn đã sinh nghi.
Ta xoay người định rời đi.
Thái tử trong bộ trường bào đen đã bước ra từ sau núi giả.
"Lại gặp mặt rồi, Mạnh cô nương."
Trên mặt hắn mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào.
Ta đứng yên tại chỗ, đi cũng không được mà không đi cũng không xong.
Chỉ có thể cắn răng hành lễ: "Điện hạ."
Hắn hừ một tiếng.
Rồi đột nhiên giáng xuống một tiếng sấm bất ngờ:
"Xung quanh không có ai, Mạnh cô nương chi bằng tháo màng che mặt ra cho thoáng khí."
Ta hiểu rõ hắn đang dò xét.
Chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tạ ơn điện hạ quan tâm, dung mạo dân nữ thô kệch, nếu làm kinh sợ điện hạ, đó là tội của dân nữ."
Nhưng Thái tử lại không buông tha, muốn mở miệng nói thêm.
Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền tới:
"Tử Hoài."
Tử Hoài là biểu tự của Thái tử.
Thái tử sững lại, quay người nhìn.
Khi thấy rõ người đến là ai, sắc mặt lập tức biến đổi, cuối cùng hóa thành kinh hỉ.
"Hoàng thúc, người từ biên quan trở về rồi?"
Trên đời này, người có thể được Thái tử gọi là hoàng thúc, chỉ có một.
Đó chính là Dị Tính vương Tiêu Chiêm, người từ khi mười ba tuổi đã ra trận g.i.ế.c địch, chưa từng thất bại lần nào.
Thân hình y cao lớn, nhưng lại không có vẻ của kẻ võ phu, trái lại khi khoác lên mình bộ cẩm y, hào quang quanh người không ai sánh bằng.
"Ừm, vị này chính là biểu muội mà Thẩm Kỳ Bạch thường nhắc tới, Mạnh cô nương phải không?"
Lời nói của y đột nhiên chuyển hướng, nhìn về phía ta.
Ngoại tổ gia của ta là dòng dõi Thẩm thị, tất cả đều thuộc về Tiêu gia bộ khúc.
"Dân nữ tham kiến Vương gia."
Ta vội quỳ xuống hành lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dường như Thái tử lúc này mới sực nhớ ra:
"Cô thật đã quên mất, Mạnh cô nương chính là biểu muội của Thẩm tướng quân, cũng là người đầu tiên dưới trướng của hoàng thúc."
Ánh mắt của Tiêu Chiêm rơi trên người ta, đầy áp lực.
"Bản vương nghe nói về Mạnh cô nương đã lâu."
Ta quỳ dưới đất.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lúc này, ta vô cùng cảm kích vì quyết định mang màng che mặt của mình.
Bởi vì Tiêu Chiêm còn đáng sợ hơn Thái tử nhiều.
4
Hứa Tư Yên đã gọi Thái tử đi.
Trước khi rời đi, nàng ta còn hung hăng trừng mắt nhìn ta một cái.
Khoảnh khắc đó, ta chợt cảm thấy khuôn mặt nàng ta bỗng trở nên vô cùng đáng yêu.
"Biểu muội, chúng ta cùng đi thôi."
Hứa Tư Yên nhìn ta với vẻ mặt như thể ta bị điên.
Nhưng mới đi được vài bước.
Phía sau Tiêu Chiêm chậm rãi cất tiếng:
"Mạnh cô nương, xin dừng bước, ngoại tổ phụ của cô có nhờ ta mang cho cô một vật."
Nghe thấy việc liên quan đến ngoại tổ phụ, ta không thể không cắn răng dừng lại.
Y từ trong tay áo lấy ra một tờ thư tín.
Ta nhận lấy xem qua.
Vừa nhìn một cái liền gấp lại ngay.
Trong lòng vang lên tiếng chuông báo động, một trận hỗn loạn.
"Xem xong rồi?"
Tiêu Chiêm nhìn ta không chút biểu cảm, ngón tay lại vô thức xoay nhẹ chiếc ban chỉ hai vòng.
Ta cắn môi gật đầu, nhưng chợt nhớ ra mình đang đeo màng che mặt, nên mở miệng nói: "Xem xong rồi."
Nhưng giọng nói vô cùng khô khốc.
"Vậy trở về đi."
Nói rồi y cũng không đợi ta phản ứng, tự mình xoay người rời đi trước.
Ta đứng nguyên tại chỗ chờ một lúc.
Cho đến khi Tiêu Chiêm đi xa, lại lấy tờ thư ra cẩn thận xem lại.
Trên tờ giấy tuyên chỉ không lớn, tám chữ long phi phượng vũ hiện rõ.
[Sự việc bại lộ, gia chủ nổi giận.]
Một cảm giác bất lực ngay lập tức dâng lên trong lòng.
Không ai biết.
Người đầu tiên trong quân đội của Dị Tính vương, thực ra lại chính là ta.
Nam đinh của Thẩm gia suy tàn, biểu ca lại ốm yếu.
Vì vinh quang của Thẩm gia, ta đã đeo mặt nạ, giả nam trang thay thế huynh ấy ra chiến trường.
Một lần đi là suốt năm năm.
Nếu không phải vì hôn ước với Thái tử sắp đến kỳ hạn.
Ta sẽ không vội quay lại kinh thành.
Cũng không để Tiêu Chiêm phát hiện ra sơ hở.
Tối hôm ấy, sau khi tắt đèn.
Ta ngồi trong khuê phòng đấu tranh suy nghĩ, định xem có nên đi tự thú hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro