Nhận Lầm Hồng Nhan

Chương 6

Đang cập nhật

2025-03-23 21:01:17

Dưới vương quyền.

 

Tất cả đều là cỏ rác.

 

"Vương gia nhập cung, là để g.i.ế.c người sao?"

 

Ta nghĩ đến mùi m.á.u trên người y. 

 

Tiêu Chiêm bỗng cười khẽ.

 

Vươn tay ôm lấy ta: "Trong mắt Tuế Tuế, bổn vương đáng sợ đến vậy ư?"

 

Ngoại trừ thân phụ mẫu.

 

Đã rất nhiều năm rồi không ai gọi nhũ danh của ta là Tuế Tuế.

 

Ngay cả ngoại tổ, cũng chỉ gọi ta là Tri Tuế.

 

Ta cứng người, đôi mắt mờ mịt.

 

Từ khi vào kinh thành, từng chuyện nối tiếp từng chuyện, dường như có một thế lực nào đó đang chờ ta phía trước.

 

Tựa như...

 

"Vương gia sắp xếp cho ta ở viện này, là đã có chuẩn bị từ trước rồi phải không?"

 

Y quanh năm không ở kinh thành.

 

Nơi này lại chỉ là một tiểu viện nhỏ, vốn không cần phải hao công tổn sức duy trì, trừ phi... là có dụng ý khác.

 

Nhưng Tiêu Chiêm không đáp.

 

Y đột ngột buông ta ra, đứng bật dậy.

 

Ta giật mình ngẩng đầu nhìn.

 

Chỉ thấy trong đôi mắt y tràn đầy sự lạnh lẽo, tựa như đã ngâm qua băng tuyết.

 

"Mạnh Tri Tuế, nàng nữ giả nam trang lẻn vào quân doanh, là khi quân; bị Thái tử từ hôn, là bất tường; nay lại bị Hoàng thượng nghi kỵ, nếu không có ta xuất hiện, hôm nay nàng không thể sống sót rời khỏi hoàng cung."

 

Tim ta đập dồn dập, hoảng hốt quỳ xuống.

 

Không thể nào ngờ được, người vừa rồi còn nhỏ nhẹ ôn nhu, thoắt cái đã trở mặt.

 

Hơn nữa, ta có dự cảm, y sẽ không nói lời gì dễ nghe.

 

Quả nhiên.

 

Tiêu Chiêm chậm rãi cất lời:

 

"Thiên hạ này, ngoài ta ra, không ai có thể bảo vệ nàng. Sao nào, có muốn cầu xin ta không?"

 

14

 

Hồi lâu.

 

Ta mới tìm lại được giọng nói của chính mình:

 

"Vương gia đã hao tâm tổn sức, ta chẳng qua chỉ là một cô nhi, thực sự không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể dùng chính bản thân để hoàn trả."

 

Phía sau ta, trừ Thẩm gia đã suy thoái, không còn ai khác.

 

Mà Thẩm gia vốn đã đi theo Tiêu Chiêm.

 

Y đây là đang nắm lấy đường sống của ta, bức ta thỏa hiệp, lại còn muốn ta cam tâm tình nguyện.

 

Tiêu Chiêm được ta đáp ứng, thỏa mãn rời đi.

 

Từ ngày đó.

 

Thánh chỉ ban hôn từ trong cung liền truyền tới.

 

Không biết y đã dùng thủ đoạn gì, mới có thể thuyết phục được Hoàng đế đồng ý gả ta cho y.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chung quy, trước mắt mà nói, ta hẳn là an toàn.

 

Ngược lại, Hứa Tư Yên thế mà lại không bị liên lụy bởi cha nàng ta, lại còn được Hoàng hậu làm chỗ dựa, tổ chức một buổi thi hội, nhân tiện mời ta.

 

Ta vốn không muốn đi.

 

Nhưng Tiêu Chiêm lại sai người truyền lời, nói là trước ngày thành hôn có thể ra ngoài giải sầu.

 

Ta chỉ đành đáp ứng.

 

Thế nhưng vừa bước vào viện tổ chức thi hội.

 

Hứa Tư Yên liếc mắt liền thấy ta, lập tức chua ngoa nói:

 

"Biểu tỷ, muội còn tưởng rằng tỷ đã trèo lên cành cao như Tiêu Vương gia, hẳn là xem thường thi hội nho nhỏ của muội đây rồi!"

 

Ta an nhiên ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh.

 

"Dựa theo bối phận, ngươi hẳn là phải gọi ta một tiếng Hoàng tẩu."

 

Cõi đời này, thứ dư thừa nhất chính là kẻ ỷ thế h.i.ế.p người.

 

Sắc mặt Hứa Tư Yên trong thoáng chốc trở nên vô cùng khó coi.

 

E dè trong tiệc còn có không ít tiểu thư phu nhân thế gia, sợ làm mất thể diện.

 

Nàng ta đành không cam lòng mà miễn cưỡng nghẹn ra một câu: "Hoàng tẩu."

 

Người vây xem chung quanh lập tức yên tĩnh lại.

 

Hôm nay ta không đội màng che.

 

Mọi người ánh mắt qua lại trên mặt ta cùng Hứa Tư Yên, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

 

Sắc mặt Hứa Tư Yên thoáng chốc cứng đờ, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại, mỉm cười đi tới, như không có chuyện gì xảy ra mà khoác lấy tay ta.

 

"Biểu tỷ, mời đi một bước nói chuyện."

 

Ta bị nàng ta kéo rời khỏi chỗ ngồi.

 

Chờ đến nơi không người, Hứa Tư Yên lập tức buông tay, hừ lạnh một tiếng:

 

"Mạnh Tri Tuế, ngươi vẫn còn không biết sao? Phụ thân ngươi là bị người ta hại c.h.ế.t đấy!"

 

Ta theo tiếng nhìn qua.

 

Chỉ thấy trong mắt nàng ta tràn đầy đắc ý.

 

"Phụ thân ta nói, trước khi phụ thân ngươi xuất phát đi Thông Châu, Thẩm gia đã nhận được tin tức, vốn là muốn truyền thư đến ngăn cản, nhưng không biết vì sao, phong thư kia giữa đường lại mất tích."

 

Sắc mặt ta bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay giấu trong tay áo đã bị ta cào đến đau nhức.

 

"Làm sao ta có thể tin lời ngươi?"

 

Hứa Tư Yên khẽ nhếch môi.

 

"Mẫu thân ngươi yêu thích hoa mộc miên, cho nên chiếc hộp dùng để đựng thư tín kia, trên mặt liền khắc một đóa hoa mộc miên."

 

Ta khó khăn mà nuốt xuống một ngụm nước bọt.

 

Từ ngày ấy sau khi đồng ý gả vào Vương phủ, ta liền dọn đến chủ viện.

 

Tiêu Chiêm rất bận rộn, ta rất hiếm khi có thể nhìn thấy y.

 

Nhàn rỗi không có việc gì, ta liền đi thư phòng đọc sách, luyện chữ g.i.ế.c thời gian.

 

Vương phủ đều tất bật chuẩn bị cho hôn sự của chúng ta.

 

Chỉ có ta, lại hoàn toàn không có cảm giác bản thân được tham dự.

 

Mỗi ngày chỉ có thể thoải mái g.i.ế.c thời gian trong thư phòng.

 

Một ngày nọ, vào buổi trưa, ta đọc sách đến mệt mỏi, liền gục trên bàn ngủ thiếp đi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhận Lầm Hồng Nhan

Số ký tự: 0